Xích Ái Sát Thủ

Mở ra bao chứa thịt bò, Feston để cho nó rã đá, động tác sắp xếp nguyên liệu nấu ăn của hắn rất ngăn nắp và trình tự, ở mặt trên cắt chữ thập, từ chỗ của Phong Triển Nặc có thể đoán ra ngoại trừ súng thì Feston sử dụng dao nhất định cũng rất đẳng cấp.

“Anh thường xuyên nấu ăn à?” Tầm mắt của Phong Triển Nặc lướt qua ghế sô pha, “Người thừa kế của dòng họ Kada mà cũng phải tự mình động tay hay sao?”

“Ít nhất đi ra ngoài thì tôi cũng không lo lắng về chuyện ăn uống.” Lấy ra chai dầu ăn, Feston nâng mắt lên khỏi tấm thớt, “Tôi tin là cậu cũng biết nấu vài món đơn giản.”

Phong Triển Nặc đón nhận ánh mắt có thâm ý của Feston, hắn cử động khóe miệng, “Một trong những kỹ năng sinh tồn mà.”

Bọn họ không phải đang nói đến kỹ năng nấu nướng tại gia mà chính là kỹ năng để phục vụ cho những lần phải dã ngoại hoặc ở nơi nguy hiểm để bảo trì dinh dưỡng, đây là theo kinh nghiệm và được huấn luyện mà thành, một sát thủ chuyên nghiệp có thể ứng phó với bất kỳ hoàn cảnh nào, bởi vậy cũng phải học tất cả các kỹ năng, như vậy lúc nào cũng có thể tự cứu chính mình.

Phong Triển Nặc cũng chưa mở miệng nhưng Feston hiển nhiên hiểu rất rõ điều này, hắn tiếp tục bận rộn trong nhà bếp, không khí yên lặng chậm rãi bao vây bọn họ, ngoại trừ nhà bếp phát ra tiếng vang thì chỉ còn tiếng gió.

Tờ tạp chí trên bàn vang lên tiếng tách tách của trang giấy bị gió thổi lất phất, hết thảy đều yên ổn một cách quỷ dị, giống như có một cảm giác ám muội đến tận cùng đang ngăn cách giữa bọn họ, không ai nói toạc ra cảm giác trí mạng đó là gì, nhưng bọn họ đều cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó đang bị kéo căng, vô cùng nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ quyến rũ….

“Muốn phụ hay không?” Phong Triển Nặc đi vào nhà bếp, Feston chuẩn bị thái rau thì tầm mắt liền dừng trên ngực của Phong Triển Nặc, dưới ánh đèn, những vết sẹo trên ***g ngực trần trụi hiện lên rõ ràng ở trước mắt.

“Có cần tôi mặc áo vào hay không?” Theo ánh mắt chăm chú của Feston, Phong Triển Nặc liền cúi đầu nhìn xuống trước ngực của mình, Feston lại làm ra một câu trả lời phủ định, “Cứ như vậy là được rồi, chuyện này nhắc nhở tôi….cậu quả thật cần phải ăn nhiều thêm một chút nữa.”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn so với lúc ra lệnh một cách cứng rắn, Phong Triển Nặc không ngờ Feston sẽ nói một câu như vậy, vừa định trả lời thì Feston đã vỗ lên ngực của hắn rồi đưa con dao cho hắn, kèm với một câu cảnh cáo, “Thái cho đàng hoàng, đừng phá hỏng bữa tiệc lớn của chúng ta.”


Cầm dao, Phong Triển Nặc tinh tế vuốt chuôi dao, vẻ mặt nghiền ngẫm, Feston vẫn đang quan sát hắn, “Có cái gì không đúng hay sao?”

Phong Triển Nặc đương nhiên không cảm thấy xa lạ đối với con dao trong tay, cho dù là dao dùng để giết người hay là dao thái thức ăn thì cũng chẳng có gì khác nhau, “Không sao, chỉ cảm thấy thật vớ vẩn mà thôi.”

Vậy mà hắn lại cùng Feston Kada nấu ăn trong nhà bếp, tiếng cười tràn ra từ miệng của U Linh, từ cười khẽ đến cười lớn, Phong Triển Nặc xoay con dao trong tay, lưu loát thái rau củ thành hình dạng lớn nhỏ ngang nhau, cũng như khi hắn giết người, nhanh gọn mà hiệu quả.

Dây xích trên cổ tay không hề tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn, thậm chí sợi dây xích không hề đụng đến bất cứ thứ gì, cũng không tạo nên tiếng vang, giống như nó đã trở thành một bộ phận của hắn, con dao trong tay tựa như một món đồ chơi, có thể tùy ý đùa nghịch, lúc này đến phiên Feston đứng bên cạnh để thưởng thức.

Bơ phe đang dần dần hòa tan trên chiếc chảo ở bên cạnh bọn họ, cũng là lúc thịt bò đã tan đá và chảy máu, Feston vừa lúc ném vào trong chảo, Phong Triển Nặc thì tắt lửa bên chảo nước sốt, khi hai người xoay lại thì thiếu chút nữa đã đụng vào nhau, bước chân chậm rãi dừng lại.

“Anh cũng biết….anh không thể nhốt tôi ở nơi này cả đời.” Hắn nắm lấy áo của Feston, hai người đối mặt, cánh tay của hắn bị Feston bẻ ra sau lưng, tầm mắt của hai người giao nhau, “Nhốt được bao lâu thì nhốt bấy lâu.”fynnz.wordpress.com

“Anh nhốt một sát thủ để làm gì?” Trong đôi mắt màu xanh biển lộ ra thần sắc khó hiểu.

“Tôi nói rồi, là cậu ép tôi phải làm như vậy, cậu giết người, bị truy nã toàn quốc, thay vì để người khác đến bắt cậu, không bằng tôi ra tay trước, như vậy cậu chỉ có thể rơi vào tay của tôi.” Như vậy hắn mới có thể bảo vệ được người này.

“Anh không thể dễ dàng để cho những kẻ khác bắt lấy tôi, anh cho rằng tôi là con mồi của anh….” Những lời này lại bị Phong Triển Nặc giải thích thành như vậy, giả vờ phát ra tiếng cười âm u lạnh lẽo.


“Đừng giả vờ như không hiểu ý của tôi!” Cánh tay đột nhiên siết chặt, hai khuôn mặt giằng co gần trong gang tấc, “Cậu đã làm hết thảy những gì cậu muốn làm, cậu là sát thủ chuyên nghiệp số một quốc tế, không ai có thể ngăn cản được cậu, nhưng cậu đừng thử thách tính kiên nhẫn của tôi, cũng đừng quên tôi là ai–”

Giọng điệu vô cùng nguy hiểm nhưng Phong Triển Nặc càng cố tình đổ thêm dầu vào lửa, “Tôi làm sao có thể quên anh là ai, anh là Feston Kada, là thủ lĩnh của đội đặc nhiệm ST, nhưng hiện tại anh đang bị cấp dưới nghi ngờ cách thức phá án của mình, anh giao dịch với một sát thủ để quét dọn chướng ngại cho tình nhân của anh, cho dù mục đích của anh chỉ vì muốn bắt lấy tên sát thủ này thì nó cũng không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp…”

“Cậu đang cố ý.” Feston bỗng nhiên mở miệng, cắt ngang lời nói sắc bén của Phong Triển Nặc, “Cậu đang cố ý chọc giận tôi.”

Ánh mắt chợt lóe, thoát khỏi vòng tay của Feston, Phong Triển Nặc dựa vào tủ bếp bên cạnh, ung dung mỉm cười, “Phải không, vì sao tôi phải chọc giận anh?”

“Có lẽ cậu muốn mượn cơ hội bỏ trốn, hoặc có lẽ cậu muốn phá hư bữa tối này, cũng có thể….cậu không muốn thừa nhận sự thật – lúc trước cậu giết Adam, bởi vì hắn là mục tiêu của cậu, nhưng hắn cũng yêu cậu, tình cảm đối với cậu mà nói là một sự trói buộc, cậu giết hắn, làm cho nó kết thúc ở thời điểm thỏa đáng vì tránh cho nó ảnh hưởng đến mình.”

Phong Triển Nặc biến sắc, Feston biết mình nói đúng, xung quanh là mùi thức ăn lượn lờ làm cho bầu không khí nơi đây cũng không quá mức căng thẳng.

“Sát thủ không được phép nhắc đến tình cảm, cho nên chuyện đầu tiên mà tôi học được là phải kiềm chế.” Đúng vậy, là hắn tự phá vỡ thế cân bằng của hắn và Feston, hắn đang cố ý, nhưng chiêu này lại hoàn toàn vô dụng đối với Feston, Phong Triển Nặc ảo não nắm tóc, sau đó lập tức nở nụ cười.

“Tôi thật muốn biết phải làm sao thì anh mới có thể hận tôi? Nếu tôi đi giết Will thì thế nào?” Lấp lánh bên trong nụ cười vô cùng ấm áp là một loại sát ý nguy hiểm, “Rốt cục muốn tôi làm sao thì anh mới chịu buông tay?”


“Thật đáng tiếc, những gì cậu làm sẽ chỉ càng làm tôi cảm thấy hứng thú đối với cậu, dù sao cậu cũng là U Linh.” Cho dù không có gì xảy ra thì Feston cũng sẽ không buông tha cho người ở trước mắt, “Cậu sẽ không giết Will bởi vì cậu là Phong Triển Nặc.”

Feston tựa như nhìn thấu hắn, khóe miệng mỉm cười của Phong Triển Nặc trở nên cứng đờ.

“Huống chi cậu nói với tôi nhiều điều như vậy, chúng ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, tôi khó có thể xem cậu là một sát thủ đơn giản, có lẽ chúng ta giống nhau, phải biết rằng muốn tìm một người giống như mình cũng không hề dễ dàng.” Miếng thịt bò đã chín tái, Feston lật sang mặt còn lại, trong chảo phát ra tiếng xèo xèo.

Mặc dù bề ngoài thản nhiên trầm ổn nhưng Feston cũng rất bất đắc dĩ, nếu Phong Triển Nặc không phải là sát thủ thì vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn nhiều, nhưng dường như vì loại mâu thuẫn này mới làm cho quan hệ của bọn họ bị trì hoãn cũng khiến bọn họ chờ mong kết cục của nó.

Trong bầu không khí kỳ lạ, miếng thịt bò bít tết đã được nấu xong, trên lớp rau xào là nước sốt thơm phức, rượu vang được rót đầy ly, hết thảy lại như đêm hôm đó, hiện tại không khí càng khó có thể hình dung hơn lần trước, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, ngoại trừ chưa làm đến cùng thì bọn họ đã làm hết thảy những gì mà một đôi tình nhân nên làm, tuy nhiên quan hệ giữa bọn họ cho đến nay vẫn chưa thể nói rõ.

Kẻ thù? Cũng không hẳn. Tình nhân? Giữa bọn họ chưa thể hoàn toàn tin tưởng nhau. Người yêu…bây giờ vẫn chưa thể nói đến.

Nhưng cho dù nói như thế nào thì Feston nhất định là người tình tốt nhất, hắn dọn thức ăn lên bàn, kéo ghế cho Phong Triển Nặc ngồi, Phong Triển Nặc cầm ly rượu vang, trên ly phản xạ hình ảnh của Feston đang ngồi đối diện.

Feston không hề nổi cơn thịnh nộ vì hết thảy những gì mà hắn đã làm, lại còn giấu hắn trong nhà, loại bất ngờ và rung động này cho đến nay vẫn chưa lui ra khỏi tư tưởng của Phong Triển Nặc, đến khi cắn miệng thịt bò, cảm giác mùi vị của thịt bò tan ra trên đầu lưỡi thì hết thảy mới trở nên chân thật.

Sát thủ chưa bao giờ tận hưởng cái gọi là cuộc sống gia đình, ngồi trước bàn ăn, ở nhà, hưởng thụ một bữa tối đơn giản mà thịnh soạn, cảnh tượng này dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của một sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp như hắn.

Phía trên thịt bò có rắc muối tiêu, vị mặn mặn cùng thịt bò hòa tan trong miệng, giữ nguyên mùi vị tốt nhất, nhấp một ngụm rượu vang, Phong Triển Nặc thở ra một hơi, loại vẻ mặt này lại xuất hiện, đơn thuần đến mức không thể tìm thấy từ gì để hình dung, hắn thoạt nhìn rất thỏa mãn, Feston thu hết tất cả biểu cảm rất nhỏ của Phong Triển Nặc vào mắt, đồng thời lộ ra một chút ý cười.

“Hương vị thế nào?” Rời khỏi chỗ ngồi để rót đầy hai ly rượu, khi Feston quay lại thì cúi đầu hỏi Phong Triển Nặc.


“Ngon lắm.” Nâng ly, màu đỏ của rượu vang lấp lánh dưới ánh đèn, “Trên thực tế là rất ngon.”

Nửa thân trên trần trụi, lộ ra vẻ đẹp nguyên thủy đầy nam tính, hắn chậm rãi nhấm nuốt thịt bò, dựa lưng vào ghế, có lẽ chỉ có hắn mới có thể dùng tư thế này để ăn bò bít tết và uống rượu vang, bầu không khí lãng mạn bình yên lại trở nên phóng túng, nhưng không hề làm cho người ta cảm thấy đột ngột, dường như hết thảy vốn nên là như thế.

Feston thuận theo ý nguyện của mình, ngón tay luồn vào mái tóc của Phong Triển Nặc, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu của hắn.

Cảm giác thoải mái truyền từ da đầu xuống toàn thân, tay của Feston di chuyển xuống cổ của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc ngẩng đầu lên, nhịn không được mà rên rỉ thì thầm, “Chúa ơi, nếu mỗi ngày đều có thể hưởng thụ như vậy thì tôi nghĩ tôi sẽ không nỡ rời đi….”

“Hy vọng là như thế.” Sự thật cũng không đơn giản như vậy, nhưng Feston không vạch trần, nhẹ nhàng xoa đầu và tóc của Phong Triển Nặc, sau đó hắn buông đối phương ra rồi ngồi lại chỗ của mình, Phong Triển Nặc vẫn chưa thỏa mãn nên liền thở dài, “Vì để đánh mất ý niệm trong đầu của tôi mà anh không từ bất cứ thủ đoạn nào.”

“Hữu dụng là tốt rồi, tôi biết cậu thích thế.” Muốn dao động thái độ của một sát thủ cũng không phải chuyện dễ, khi cần thì Feston sẽ rất kiên nhẫn, điểm này Phong Triển Nặc biết rất rõ, trên khuôn mặt điển trai lộ ra môt nụ cười, hắn nâng ly lên, “Hiện tại có thể cụng ly chúc mừng anh đã thành công.”

“Thành công gì?”

“Tôi sẽ ở lại đây, cho đến khi mọi chuyện êm xuôi, chẳng phải anh đã nói là vụ này do anh toàn quyền xử lý hay sao?” Trừng mắt nhìn, một loại xảo quyệt của động vật ăn thịt xẹt qua đáy mắt của U Linh, hắn là người thông minh, đương nhiên biết nên lựa chọn thế nào, Feston cũng không bất ngờ mà nâng ly về phía hắn rồi mỉm cười, “Cậu đã quyết định rất chính xác.”

………….

P/S: Mềm nắn rắn buông, anh Phê đang dở đủ chiêu trò, sẵn sàng lấy thân ra quyến rũ để em Nặc chịu bị anh nhốt trong nhà =)) =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui