“May mắn bọn họ không có tuột quần anh ra để kiểm tra.” Quan sát khóa dây nịt ở trước mặt chừng vài giây, Phong Triển Nặc còn chưa trêu xong thì Feston đã tiến gần đến trước mặt hắn, “Đừng lãng phí thời gian.”
Hàm răng cắn lên khóa sắt lạnh lẽo, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, tầm mắt của Phong Triển Nặc ngước lên, thản nhiên nheo mắt lại, mái tóc màu trà bám vài hạt cát, trên khuôn mặt điển trai cũng không có quá nhiều biểu cảm, nhưng từ trên nhìn xuống, theo góc độ và động tác như vậy lại làm cho cảnh tượng trước mắt truyền đến một loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời.
Hô hấp dần dần nặng nề, “Xong chưa?” Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn..
“Không nhanh như vậy đâu.” Phong Triển Nặc không hề hoang mang mà rút một đầu dây nịt ra, nháy mắt mùi da thuộc và mồ hôi xâm nhập khứu giác, cổ họng khô khốc có một chút buộc chặt, không cần ngẩng đầu thì hắn cũng có thể cảm nhận được Feston đang dùng ánh mắt khác thường để quan sát hắn.
Trái cổ chậm rãi trượt lên trượt xuống, kế tiếp là phần quan trọng, con dao nhỏ này là loại dao xếp, khi rơi xuống trực thăng nó đã bị đè ép khiến cho lò xo bị hỏng, bởi vì không thể xếp lại cho nên Feston đã bẻ gẫy chuôi dao, hiện tại chỉ còn lại lưỡi dao, sau khi dùng nó xong thì Feston tiện tay nhét nó vào trước thắt lưng, nó nằm ở khe hở giữa khóa dây nịt và sợi dây nịt.
Ngẩng đầu, tầm mắt giao nhau, khoảng cách gần như vậy khiến cho Phong Triển Nặc có thể cảm giác được phía bên kia lớp vải đang nhắn gửi nhiệt độ truyền ra ngoài, hắn dừng hình ở nơi đó một lúc, Feston cũng không thúc giục hắn, có lẽ là đã quên mất phải thúc giục hắn.
Tiếng đập phá cửa ở bên ngoài vẫn chưa hề gián đoạn, sau khi im lặng trong chốc lát, cánh cửa liền truyền đến mùi cháy khét, người của Uriel đang dùng máy khoan để đục cửa, chỉ cần khoan một lỗ để rút ra ổ khóa cài cửa thì có thể mở cửa.
Không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác, Phong Triển Nặc tập trung tư tưởng, mặt kề sát thắt lưng của Feston, răng dùng lực một chút, khi lưỡi dao sắp rơi xuống đất từ khe hở thì hắn nhanh chóng tiếp được lưỡi dao, mồ hôi lặng lẽ chảy xuống từ trước trán, “Được rồi.” Giọng nói cất ra từ giữa kẽ răng, hắn lui ra sau vài bước.
Feston cố gắng đem hai tay dựa ra sau rồi làm động tác nhảy luồn qua kẽ cánh tay mà rơi xuống đất, cánh tay bị trói rốt cục được thoải mái trở lại trước mặt, miệng của Phong Triển Nặc vẫn ngậm lưỡi dao, Feston thắt lại dây nịt rồi tiếp lưỡi dao từ trong miệng của Phong Triển Nặc, bất chợt đụng đến bờ môi ướt át, trên lưỡi dao có máu.
“Cậu bị cắt trúng.” Khi nghe thấy Feston nói như vậy thì Phong Triển Nặc mới liếm môi, màu sắc đỏ sẫm xuất hiện trên môi của đàn ông tạo nên một loại quyến rũ vô cùng đặc biệt, nhất là khi hắn liếm khóe miệng với một phong cách thản nhiên, “Vết thương trên môi và lưỡi chẳng đáng là gì.”
Feston tạm dừng một lúc thì mới dời mắt khỏi Phong Triển Nặc, đối với sát thủ mà nói thì một chút vết thương như vậy quả thật chẳng tính là gì, hắn hoàn toàn không cần ngạc nhiên nhưng vẫn nhịn không được mà thêm vào một câu, “Cậu có thể cẩn thận hơn một chút.”
“Tôi đã rất cẩn thận rồi.” Mùi máu tươi, khi Phong Triển Nặc nói chuyện thì khóe miệng vẫn có máu chảy ra, “Chẳng phải như vậy rất tốt hay sao, dao của anh rất sắc, trùng hợp chúng ta không có nhiều thời gian.”
Dùng lưỡi dao cắt đứt dây nhựa trên tay, “Với lại không bị thương thì làm sao biết đội trưởng Kada lại quan tâm đến tôi như vậy.”
“Cậu gọi tôi là đội trưởng Kada?” Gần đây rất ít khi nghe thấy Phong Triển Nặc gọi như vậy, Feston kéo Phong Triển Nặc đến trước mặt, hắn nâng mặt của đối phương lên, không rõ vì sao người này lại có thể dễ dàng kích thích tâm tư của hắn như vậy, cho dù trong lúc nguy cấp như thế này.
Nhìn ra Feston không hài lòng, Phong Triển Nặc lập tức đến gần, dưới bóng đèn, đôi mắt màu xanh biển sáng quắc chăm chú nhìn người trước mặt, “Feston Kada.” Hắn chậm rãi nói, giọng điệu vô cảm nhưng khi mở miệng thì đột nhiên liền đem môi ấn lên.
Ôm chặt đầu của Feston, hương vị máu tươi tràn ngập trong nụ hôn mà không biết nên dùng từ gì để khái quát, đây thật sự không phải thời cơ thích hợp và thỏa đáng nhưng hiện tại hắn lại muốn làm như vậy.
Một nụ hôn mang theo mùi máu tươi nồng nặc, máu của hắn xâm nhập vào khoang miệng của Feston, răng và lưỡi, từng phần trong khoang miệng, mỗi một góc đều bị máu của hắn phủ kín, cảm xúc nhầy nhụa, nước bọt và máu hỗn hợp, nụ hôn nguyên thủy mà bạo lực, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Feston không thể hiểu rõ U Linh, không thể khai quật nhiều hơn từ thái độ chợt xa chợt gần của Phong Triển Nặc, có thể chỉ cần vài giây sau là cửa sẽ bị mở ra, nội trong ba giây bọn họ sẽ bị bắn thành tổ ong, nhưng hiện tại nhìn xem Phong Triển Nặc đang làm cái gì.
Trong bầu không khí yên lặng một cách quỷ dị, Feston quấn lấy đầu lưỡi bị thương của Phong Triển Nặc, nhấm nháp mùi vị máu tươi, máu của U Linh kỳ thật cũng giống người thường, môi khô khốc, đầu lưỡi ướt át, vết thương trên môi và lưỡi của Phong Triển Nặc đều được Feston liếm tỉ mỉ, tựa như thưởng thức một bữa ăn ngon, bàn tay cấu chặt dưới mông của Phong Triển Nặc kéo khoảng cách giữa hai người đến vị trí ngắn nhất.
Bởi vì không đúng thời cơ cho nên dục vọng dường như càng kéo đến mãnh liệt hơn, Phong Triển Nặc cắn mút đầu lưỡi của Feston thật mạnh, dùng sức xoa mông của Feston, hô hấp càng lúc càng nặng nề.
“Đủ rồi.” Trước khi hoàn toàn mất khống chế, Feston tách hai người ra, hắn lau đi vết máu trên môi, bình phục hô hấp, cũng dùng tay áo lau đi vết máu nơi khóe miệng của Phong Triển Nặc, hai người đều cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, Phong Triển Nặc đẩy Feston ra rồi cười to, “Kích thích, cho đến bây giờ vẫn chưa từng kích thích như vậy.”fynnz.wordpress.com
Nụ cười mang theo máu tươi, vừa thần bí vừa bừa bãi, vẫn duy trì nụ cười lại có thể để lộ ra âm u lạnh lẽo, U Linh cũng không cần bị người ta thấu hiểu, hắn chỉ cần biết chính mình muốn làm cái gì, ngoài cửa phát lên một tiếng va chạm thật lớn, Feston nghiêm mặt, “Đến đây nhanh lên! Chúng ta không có thời gian để lãng phí!”
“Không có người nhắc nhở anh hay sao, chẳng lẽ anh đã quên tôi là U Linh–” Đột nhiên hạ thấp tiếng cười, hơi thở quỷ bí vẫn chưa tiêu tán, Feston túm lấy tay của Phong Triển Nặc, “Đừng nhiều lời! Lên nhanh đi!”
Ầm, cửa bị đá văng ra, chỉ nghe thấy một loạt tiếng tạch tạch tạch của súng liên thanh, chiếc ghế trong phòng nháy mắt tan nát, tro bụi tràn ngập, chờ tiếng súng dừng lại, Uriel với lớp băng gạc được quấn dày đặt trên cổ tay, sắc mặt tái mét đứng trước cửa, tầm mắt có thể nhìn thấy trong phòng hoàn toàn trống rỗng.
Đây là một gian phòng không lớn, nói cho chính xác thì là một nhà tù, chỉ chứa được vài người, phàm là ai đi vào thì sẽ trở thành xác chết được khiêng ra ngoài, cho nên cũng không cần xây dựng thêm, cũng không cần phải lo lắng không có chỗ chứa người, nhưng hiện tại chỉ mất vài phút mà hai người bị nhốt bên trong lại biến mất tăm hơi.
Uriel lạnh lùng nói, “Vào trong lục soát!”
Hai tên đàn em cầm súng đi vào, trên đầu bỗng nhiên trở nên tối sầm, Phong Triển Nặc cùng Feston treo ngược người ở phía trên, bóng đèn sáng chói trở thành nơi tốt nhất để lẩn trốn, đột nhiên nhảy xuống, mỗi người một cước đá ngay chính giữa đầu của kẻ địch, súng trên tay của hai người kia bị đoạt lấy, những người khác vọt vào phòng, nhưng bị Caesar và U Linh đoạt lấy súng thì cục diện đã không còn nằm trong khả năng khống chế của đám người này.
Căn phòng nho nhỏ nhất thời tràn ngập sát khí, tiếng súng vang lên, bóng đèn vụt tắt, ngón nghề quen thuộc của Phong Triển Nặc, trong bóng đêm, hắn chuẩn xác bắt lấy tay của Feston, “Đi!”
Hai người lao ra khỏi nhà tù, người ở phía sau sẽ nhanh chóng đuổi theo, khi đang cấp tốc chạy thoát thì hắn nghe thấy giọng nói quyết đoán của Feston, “Đến đại sảnh!”
“Một nơi lý tưởng! Ở đó tập trung rất nhiều khách khứa, nhiều người hỗn loạn thì sẽ dễ dàng lẩn trốn, hơn nữa Uriel sẽ không muốn quấy nhiễu khách hàng của mình.” Không hổ là Feston Kada, gấp mà không loạn, trước khi quẹo sang ngã rẽ thì Phong Triển Nặc dừng lại, “Tôi biết nơi này, đi theo tôi.”
Khi Uriel mang người đuổi đến thì khu vực hành lang đã không còn ai.
Không gian chật hẹp, hai người một trước một sau, bò trườn lên phía trước, muốn có không khí thông thoáng trong thành phố dưới lòng đất này thì đương nhiên cũng cần có số lượng đường hầm thông gió đầy đủ, Phong Triển Nặc nhìn lên phía trước, “Vừa rồi anh cũng không hỏi tôi tính đi đâu.”
“Đường hầm thông gió là nơi duy nhất không ai tìm đến.” Không cần hỏi cũng biết đáp án, Feston cũng nghĩ đến nơi này đầu tiên, “Đi đường nào ra đại sảnh?”
Giọng điệu của hai người đều rất trầm thấp, nhưng ở trong đường hầm thông gió thì mỗi một từ đều trở nên rõ ràng, thể lực của Feston thật không tệ, tuy rằng hắn và Phong Triển Nặc đều mất sức nhưng đến nay vẫn không có ai lộ ra vẻ mệt mỏi.
Có lẽ vì nguyên do không ai muốn tỏ vẻ yếu thế ở trước mặt đối phương.
Trên thực tế bọn họ đã lâu không được uống nước, cũng không nếm qua bất cứ thứ gì, thể lực tiêu hao cùng lượng nước bị xói mòn sẽ rất nguy hiểm, thời gian tựa hồ đã mất ý nghĩa, duy nhất chỉ biết hiện tại đã là ban đêm, nếu bọn họ ở bên ngoài thì nhất định sẽ nếm được mùi vị của gió lạnh, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong đường hầm thông gió, thong thả di chuyển.
“Đi theo tôi là được, dù sao tôi cũng không muốn đi chết.” Phong Triển Nặc cũng không quay đầu lại, tựa hồ rất thuần thục đối với nơi này.
“Cậu có vẻ rất quen thuộc đối với nơi này.” Feston phát hiện Phong Triển Nặc chưa từng có một chút chần chờ đối với lộ trình hiện tại của bọn họ, “Cậu đã một lần làm nhiệm vụ ở đây–” Âm cuối vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo, khuếch tán trong đường hầm âm u.
Phong Triển Nặc dừng lại, “Nhiệm vụ gì?” Hắn tỏ vẻ khó hiểu.
Đương nhiên một sát thủ thông minh sẽ không thành thật trả lời câu hỏi này, nhất là đối với một FBI, Feston cũng biết hiện tại lấy khẩu cung cũng không đúng lúc, “Cậu ở đây chờ trong bao lâu?”
Hắn sửa lại cách thức đặt câu hỏi, đây là kỹ xảo của FBI, Phong Triển Nặc làm sao lại không biết, tiếng cười mang theo một chút trào phúng, “Anh thật đúng là người sẽ bắt lấy hết thảy cơ hội, không bắt tôi vào ngục thì anh không cam tâm hay sao?”
Lời nói lạnh lùng giống như một câu chất vấn, hắn tiếp tục tiến về phía trước, Feston ở sau lưng hắn không trả lời mà chỉ chậm rãi tiếp cận, tiếng hít thở ở ngay tại bên tai hắn, Feston chen vào khe hở bên cạnh Phong Triển Nặc, “Bắt cậu vào ngục thì các phạm nhân khác sẽ gặp nguy hiểm.”
“Nói không chừng người gặp nguy hiểm là tôi thì sao, anh không lo lắng cho tôi à?” Nửa đùa nửa thật, Phong Triển Nặc quay đầu lại.
Không có ai có thể dễ dàng giải nghĩa dưới nụ cười này che giấu cái gì, trong đường hầm thông gió không có anh sáng, Feston phải kề sát vào người của Phong Triển Nặc thì mới thấy rõ mặt của hắn, đó là một loại biểu cảm mơ hồ mà khó có thể nhận biết.
…………..
P/S: đối với 2 bạn thì trong tình huống nào cũng ám muội cho được hết =.=, chỉ mành treo chuông mà còn hứng tình nữa là đủ biết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...