Xích Ái Sát Thủ

Glen sắp hoàn thành công trình xếp giấy của mình, tính kiên nhẫn của Phong Triển Nặc cũng sắp cạn kiệt, hắn sẽ không ở lại trong này quá lâu, những ngày trong tù đúng là không thích hợp với hắn.

Vào một buổi chiều, đến giờ hoạt động tự do, Mason đẩy hắn ra ngoài sưởi nắng, ánh nắng mùa đông làm cho người sưởi nắng lười biếng, trên bãi trống có một cái lưới, không ít phạm nhân đang chơi bóng rổ, cũng có người chỉ ngồi đờ đẫn ở bên cạnh.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có không ít người trao đối ánh mắt với nhau, tựa hồ là ra ám hiệu, bằng kinh nghiệm, Phong Triển Nặc tin tưởng có chuyện sắp xảy ra.

“Trong tù luôn náo nhiệt như vậy.” Tựa như đã ngồi tù rất lâu, hắn nhàn nhã xem xét đủ loại người ở xung quanh, còn có những biểu cảm chợt lóe ở trên mặt của bọn họ.

“Mày có thường xuyên đến đây đâu.” Mason cũng phát hiện có một ít khác thường, “Mày nói xem, bọn họ đang lên kế hoạch gì vậy, hy vọng mục tiêu không phải là mày, bằng không thì tao đúng là xúi quẩy thật.”

“Có lẽ mày sẽ không xúi quẩy như vậy đâu.” Mặc kệ là cái gì thì dường như cũng không liên quan đến hắn, Phong Triển Nặc rất tin tưởng vào trực giác của mình rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng hắn mới đến nơi này không lâu cho nên chuyện này có lẽ không liên quan đến hắn.

Tầm mắt nhìn sang phía tay phải, nơi đó có một dãy ghế dài, Glen ở đây nhất định có địa vị đặc biệt, một mình hắn ngồi trên một băng ghế, không ai tiến lên làm phiền hắn, sau lưng hắn thậm chí còn có hai người hầu, giống như là vệ sĩ.

Người mới tới có lẽ không biết chi tiết, nói không chừng sẽ đụng chạm đến súng ống, lúc này hai tên vệ sĩ kia sẽ thể hiện đầy đủ khả năng của bọn họ, hiện tại Phong Triển Nặc đối với bọn họ giống như tân binh không có mắt, hắn chỉ là kẻ mới đến.

“Sao?” Một tên da trắng to con chặn trước mặt hắn, trừng mắt nhìn Mason đang phụ đẩy xe lăn, trước khi gã này kịp nói ra những lời thô tục thì Mason đã ha ha cười lạnh một chút, “Anh bạn, tốt nhất là tránh ra đi, vị này có ô dù đó.”

“Ô dù ở bên ngoài thì kệ mẹ mày!” Tên da trắng to con phun ra một bãi nước miếng, vừa vặn phun ra ở gần bên chân của Phong Triển Nặc.

Phong Triển Nặc liếc mắt nhìn xuống đất một cái rồi lộ ra một nụ cười, hắn chậm rãi vịn vào xe lăn rồi đứng lên, sắc mặt phút chốc trở nên lạnh lẽo, nụ cười cũng trở nên âm trầm, “Hoặc là mày ngậm cái mõm chó của mày lại, hoặc là tao sẽ không khách khí mà ra tay ở ngay địa bàn của mày.”


Tuy rằng vết thương trên lưng rất sâu nhưng Phong Triển Nặc là một sát thủ lão luyện, nếu hắn muốn thì hắn có thể lập tức ra tay giết người.

Glen nhìn hắn trong chốc lát, Phong Triển Nặc đứng ở nơi đó với bộ dáng nhàn nhã thản nhiên, nhưng hiện tại Mason biết rất rõ, càng là như vậy thì hậu quả càng đáng sợ, rốt cục là Glen mở miệng trước, “Tụi bây tránh ra đi, người này là bạn cũ của tao.”

Hai tên vệ sĩ cao to lui lại, Mason cũng đứng ra xa hơn một chút, trên băng ghế, Phong Triển Nặc và Glen rốt cục mặt đối mặt, vẻ u buồn trên mặt của Glen lại càng trở nên nồng đậm dưới ánh mặt trời.

“Cậu còn ở đây làm gì, muốn ở tù cùng tôi à? Hình như là tôi không cần.” Hắn không còn kích động giống như vừa mới gặp nhau, Phong Triển Nặc suy nghĩ chừng vài giây, sau đó vẫn quyết định nên thẳng thắn một chút.

“Chuyện là vậy, hiện tại tôi biết Erin tên thật là Caroline, hơn nữa cô ta là con gái của một quan chức cấp cao bên Anh, trên phương diện này thì tôi phải nói là cậu thật có con mắt nhìn đời, nhưng cậu lại không may mắn, bên Anh muốn đón đứa nhỏ trở về.” Đại khái thuật lại một lần, Phong Triển Nặc mặc kệ Glen sẽ phản ứng như thế nào. fynnz.wordpress.com

“Nếu cậu còn muốn gặp con thì đây là cơ hội cuối cùng của cậu.” Nói xong hắn ngoắc tay để Mason đưa hắn trở về.

Glen nghe hắn nói xong thì vẻ mặt rốt cục thay đổi, “Cậu đợi đã.”

Phong Triển Nặc quay đầu lại nhưng Glen không mở miệng, ánh mặt trời chiếu xuống từ không trung, trong không khí có một chút ấm áp, nhưng vẫn không thể xua tan cái giá rét của mùa đông.

Bạn thân từ ngày xưa, đáng lý gặp được nhau thì phải là một chuyện đáng vui mừng, nhưng không biết vì sao lại giống như có một bức tường ngăn cách bọn họ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, có lẽ là vì cái chết của Erin, có lẽ là vì sự sa đọa và suy sút của Glen, hoặc chỉ đơn giản là vì thời gian….

“Tôi rất thất vọng, Glen, nếu chúng ta không gặp mặt thì có lẽ tốt hơn cũng không chừng, cậu cảm thấy thế nào?” Không đợi Glen lên tiếng, Phong Triển Nặc hạ xuống đường cong nơi khóe miệng, hắn bảo Mason đẩy hắn rời đi, đắp lại lớp khăn trên đùi, dường như hắn chuẩn bị đi ngủ.


“Thật sự là nhàm chán.” Nhắm mắt lại rồi thì thào tự nói, hắn bỗng nhiên thật hy vọng Feston đang ở nơi này.

Bỗng nhiên phía sau có người tiếp cận, không phải Mason, hắn lập tức mở mắt ra, cổ tay vừa lật ngược thì một hào quang hiện lên, tên da trắng cao to vừa rồi ở sau lưng của Glen bị hắn đâm trúng bả vai, gã này cầm tờ báo cuộn tròn, bên trong có hung khí trá hình.

“Tôi không bảo hắn làm như vậy.” Glen cũng có vẻ rất bất ngờ, hắn đón nhận tầm mắt của Phong Triển Nặc, “Không phải tôi bảo cho hắn làm như vậy, nếu là tôi thì tôi sẽ không dùng cách ngu xuẩn như thế đâu, tôi sẽ tự mình ra tay.”

Về kỹ thuật giết người của Phong Triển Nặc thì ngay cả Feston cũng không biết rõ như Glen.

Thứ đâm trúng bả vai của gã da trắng cao to là một cây bút, đầu bút bằng bạc thoạt nhìn có vẻ rất quý giá, chẳng qua hiện tại nó bị máu tươi thấm đỏ, tựa như chấm vào mực đỏ, Phong Triển Nặc rút ra chiếc bút máy bị hắn xem như một món vũ khí, “Xem ra vị trí quản giáo trưởng ở Rufus có được không ít đặc quyền.”

Đây là ngày đó hắn thuận tay lấy đi từ trong văn phòng, có lẽ Feston không thấy, chẳng qua cho dù có thấy thì cũng không thể ngăn cản, bất quá chỉ là một cây bút mà thôi, chẳng qua khi nó ở trong tay của một người như hắn thì nó sẽ không còn là một cây bút bình thường nữa.

Nếu gã da trắng này là do người khác mời đến để giết hắn thì chỉ có thể nói đối phương chẳng biết gì về hắn, mặc dù gã da trắng có tướng tá vô cùng cao lớn vạm vỡ nhưng đồng thời cũng hơi chậm chạp, trong mắt của những người chuyên nghiệp như Phong Triển Nặc thì quả thật gã này chỉ là một thằng nhãi ranh.

Cố gắng ít di chuyển một chút, Phong Triển Nặc giống như đang đùa giỡn đối phương, ngay tại lúc này thì chuyện bất ngờ đã xảy ra, không biết Mason lấy ra một khẩu súng từ nơi nào, hắn chỉa vào Glen rồi bấm cò.

Đùng—


Tiếng súng vang lên giữa quảng trường trống trải, quản giáo trên lầu phát hiện tình huống không đúng, lập tức vang lên tiếng cảnh báo, rất nhiều quản giáo thổi tu huýt để khống chế hiện trường.

“Mày làm cái gì vậy? Ai bảo mày làm vậy hả?” Mason bị nắm lấy cổ áo, đối mặt là một đôi mắt vô cảm, Mason không trả lời, ánh mắt của Phong Triển Nặc chợt lóe lên, “Là Feston?”

Mason cười ha ha, sau đó hất tay của Phong Triển Nặc ra rồi bỏ chạy, Phong Triển Nặc hành động bất tiện, nhưng lúc này hắn cũng không thể bận tâm nhiều như vậy, trong tình cảnh hỗn loạn, quản giáo nổ súng cảnh cáo, tiếng súng vang lên, đám phạm nhân ồn ào la hét.

Hỗn loạn xảy ra rất bất ngờ, nhưng đối với phạm nhân ở nơi này mà nói thì là một thời cơ tốt, gạch đá, đĩa ăn, mảnh sắt thép, bất cứ thứ gì mà bọn họ lấy ra từ túi áo đều là vũ khí, một trận bạo loạn lại xảy ra trong tù.

Phong Triển Nặc cắn răng chửi tục, phía trước chính là Mason, nhưng xung đột giữa quản giáo và phạm nhân diễn ra quá nhanh, cuộc bạo động gây cản trở cho hắn, hắn cũng không biết Glen có chết hay chưa, hắn phải bắt được Mason để hỏi cho rõ ràng.

Chết tiệt, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?!

Bỗng nhiên có một luồng xung lực từ bên phải vọt vào, một tiếng ầm vang, có người đánh bom, mặt đất bụi bay mù mịt, tầm mắt bị cản trở, Phong Triển Nặc đang định buông tha cho Mason để tìm cách khác, bất chợt hắn nghe thấy phía trước có tiếng súng vang lên, ***g ngực bỗng nhiên nóng ướt, hắn đụng đến một dòng chất lỏng nhày nhụa.

Tiếng tuýt còi và tiếng cảnh báo vang lên ầm ĩ, toàn bộ quản giáo được điều động, bất cứ phạm nhân nào có ý đồ vượt ngục đều bị đánh gục, tiếng súng vang lên vài lần ở trên không, sau đó sẽ không tiếp tục nương tay, những phạm nhân không ôm đầu ngồi xổm xuống đều có khả năng bị bắn trúng.

Phong Triển Nặc ngã xuống ở gần trước cổng, bên cạnh cửa sắt còn có quản giáo, hắn bị đặt lên cáng rồi nâng đi, máu tươi nhuốm đỏ trước ngực của hắn, tầm mắt của hắn hướng lên trên, những tia nắng mặt trời vẫn rực rỡ như trước, ánh nắng chói mắt chiếu xuống nhưng nhiệt độ cũng không quá cao.

Trong tầm mắt của hắn xuất hiện một gương mặt quen thuộc, ánh nắng chiếu sáng ở sau đỉnh đầu, tựa như một bức tượng thần Hy Lạp được vầng hào quang màu vàng vây quanh, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo cùng với ánh mắt thâm thúy….

“Cậu thế nào? Đó là đạn giả, đừng im lặng như vậy, cậu khiến tôi sợ đó.” Feston nói rất nhanh, thấp giọng hỏi hắn, Phong Triển Nặc không nói gì, chỉ chậm rãi thở hắt ra rồi tiếp tục trừng mắt chớp vài cái. fynnz810

Không biết là cái gì dùng làm máu tươi khiến cho toàn thân của hắn bê bết, hắn thoạt nhìn giống như một người sắp chết.


Đừng nói chuyện với người chết, hắn dùng ánh mắt ra hiệu, Feston nhịn cười, làm cho người ta nâng hắn ra khỏi hiện trường bạo loạn, lúc này Phong Triển Nặc mới phát hiện Feston đang mặc bộ đồng phục của quản giáo, nhắc đến chuyện này mới nhớ, hắn chưa thấy Feston mặc đồng phục cảnh sát bao giờ, ngoại trừ trên ảnh chụp.

Bộ dáng mặc đồng phục của Feston làm cho hắn rất muốn huýt sáo, chẳng qua hiện tại hình như không phải lúc.

Phòng y tế ở một khu nhà khác, bảo vệ ở nơi này tương đối nghiêm ngặt, Phong Triển Nặc được nâng vào phòng y tế, đồng thời còn có vài phạm nhân khác bị thương, quản giáo bao vây chặt chẽ ở trước cửa, hắn còn chưa biết Feston sẽ có kế hoạch gì, chẳng qua khi nhìn thấy Feston đặt một bộ đồng phục của quản giáo ở dưới chân của hắn thì hắn đã biết.

“Trò cũ rích nhưng hữu dụng.” Hắn hôn một cái lên mặt của Feston, trong tiếng la hét của phạm nhân, bọn họ chỉ nhìn thấy một người sắp chết bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, Phong Triển Nặc nhanh chóng cởi ra chiếc áo tù, có người kéo lại rèm che trên giường bệnh.

Feston không đợi quá lâu, hắn nhanh chóng nhìn thấy Phong Triển Nặc mặc đồng phục quản giáo, những tên phạm nhân vẫn chưa ngất xỉu liền bỗng nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không đợi bọn họ lớn tiếng kêu gào thì Phong Triển Nặc đã hét lớn, “Bác sĩ đâu, bác sĩ ở nơi nào?! Sao không cứu bọn họ đi, nếu bọn họ chết thì ai chịu trách nhiệm! Đến lúc đó đừng tìm tôi nha!”

Vung tay, hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài, quản giáo ở bên ngoài tưởng hắn là đồng nghiệp, tâm tình của bọn họ đều giống nhau, xảy ra chuyện này thì cuối cùng là bọn họ phải chịu trách nhiệm thay người khác, cũng không đợi thấy mặt rõ ràng, lập tức mắng chửi rồi nhường đường, “Con mẹ nó chết tiệt! Nhanh tìm người đến đi!”

Feston vốn là cảnh sát cho nên hắn mặc đồng phục chẳng có gì là lạ, nhờ đám phạm nhân bạo loạn mà bọn họ dễ dàng tẩu thoát, trên đường rời khỏi dường như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Đi qua từng cánh cửa sắt, nét mặt uy nghiêm của Feston giúp hắn gia tăng độ tin cậy rất nhiều, bọn họ đều cố gắng tránh khỏi camera, “Tôi để cho Mason mang Glen đi trước, nhưng bạn của cậu không chịu phối hợp cho nên tôi chỉ có thể đánh ngất cậu ta.”

Phong Triển Nặc được Feston dìu đi, hắn nghe thấy Glen bị đánh bất tỉnh thì liền dừng chân lại, “Anh chắc chắn là cậu ấy bị hôn mê chứ? Cậu ấy và tôi đến từ cùng một chỗ, có cùng một người thầy, nói cho rõ một chút thì cấp bậc của cậu ấy cũng không kém tôi là bao.”

Như vậy Glen sẽ dễ dàng bị Mason của bang Hắc Báo mang đi như vậy hay sao? Phong Triển Nặc lập tức đi nhanh hơn.

……….

P/S: cái cảnh em Nặc trợn mắt rồi chớp chớp mắt ra hiệu cho anh Phê thấy dễ thương dễ sợ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui