Nếu hiện tại Phong Triển Nặc mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy đáy mắt đau khổ của Feston, trên khuôn mặt trầm ổn kiên nghị này, sự mâu thuẫn giữa tình cảm đau khổ và cảm xúc phức tạp làm cho hàng lông mày của hắn cau chặt.
Nếu hắn sớm ngăn cản Phong Triển Nặc, hạn chế hành động và tự do của Phong Triển Nặc trước khi chiếm được danh sách, nếu lúc ấy hắn ngăn cản không cho người này rời khỏi nhà, không cho người này tiến hành kế hoạch mạo hiểm, nếu lúc ở nhà ga hắn không thả Phong Triển Nặc đi, không dung túng người này….
Thì hiện tại người này sẽ không nằm ở nơi đây, toàn thân đầy máu, bản thân bị thương nặng.
Chuyện mà Feston suy đoán rốt cục cũng xảy ra, cho dù hắn có nguyện ý hay không.
Trong phòng y tế tràn ngập mùi máu tươi, Lão cẩu trầm mặc đứng sang một bên, chẳng bao lâu nữa thì tình hình nơi này sẽ bị phát hiện, hắn đang chuẩn bị tiến lên khuyên bảo, hy vọng có thể nghĩ cách giải quyết cục diện trước mắt thì bỗng nhiên Feston lại đứng lên.
Ánh mắt của Feston có một chút ửng đỏ, là vì thịnh nộ, lo lắng, hay là đau khổ, thật sự rất khó phân biệt, “Cứ như vậy thì cậu ấy sẽ chết, tôi không thể để cho chuyện như vậy xảy ra! Nghe thấy hay không, tôi không cho phép!”
Ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lão cẩu, giọng điệu kia như thể hết thảy mọi chuyện phải tiến hành dựa theo mệnh lệnh của hắn.
Lão cẩu không muốn so đo cùng một kẻ điên, “Sống chết của cậu ấy không phải do chúng ta định đoạt, phải xem ý Chúa thế nào….” Hắn liếc mắt nhìn sang giường bệnh, “Nhưng mà nhiệt độ cơ thể của cậu ấy cứ liên tục hạ thấp.”
Ý tứ của của hắn là nếu cứ tiếp tục như vậy thì bệnh nhân sẽ không cầm cự được bao lâu.
“Cậu ấy sẽ không chết! Tuyệt đối sẽ không! Tôi sẽ không trơ mắt nhìn cậu ấy chết!” Không còn lo lắng đây là nơi nào, cũng không lo lắng xung quanh còn có vài thi thể của CIA mà hắn cần phải xử lý, Feston bấm số điện thoại gọi xe cấp cứu.
“Hiện tại gọi cấp cứu cũng không kịp nữa rồi, cậu ấy không thể cầm cự được lâu như vậy.” Tuy rằng không muốn nói như thế nhưng Lão cẩu vẫn nói ra tình hình thực tế.
Họng súng lập tức nhắm ngay vào đầu của hắn, “Câm miệng.”
Hiện tại giọng điệu của Feston còn khiến người ta sợ hãi hơn tiếng rống giận mới vừa rồi, tựa như núi lửa trước khi bùng nổ sẽ tĩnh mịch đến mức đáng sợ, cũng làm cho người ta liên tưởng đến sự yên lặng trước khi bão táp đổ bộ, bàn tay đẫm máu, máu loãng từ khẩu súng nhiễu giọt xuống đất.
“Cậu ấy sẽ cầm cự, nhất định sẽ cầm cự.”
Khó có thể hình dung ánh mắt này của hắn là gì, Lão cẩu cũng chỉ biết câm miệng.
Feston xoay người đá văng những thứ ở trong phòng, trong phòng y tế có đặt những dụng cụ cơ bản nhất, còn có một ngăn tủ đựng thuốc, hắn đập phá tất cả các ổ khóa như một kẻ điên, “Cậu ấy cần truyền máu! Túi máu dự trữ để ở đâu?”
Máu dự trữ, Lão cẩu liền nhớ đến, “Mấy hôm trước Paul bị thương nặng, túi máu O dự trữ đều dùng hết rồi!”
Feston đã sớm tính đến tình huống tệ nhất nhưng vẫn không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh này, khóa cửa bị hắn phá hư, bên trong bị hắn lục tung, nhưng tủ ướp lạnh máu lại không còn một bịch nào.
“Phòng y tế ở nơi này có thể xem là quá tốt, ở nơi khác đừng nói là máu, ngay cả thuốc cũng chưa hẳn có đầy đủ, đừng quên nơi này là nhà tù.” Lão cẩu bất giác đùa cợt, ở nơi quỷ quái này, hôm nay có lẽ sẽ chết thêm một người nữa.
Hắn nhìn giường bệnh tràn đầy máu tươi, Feston biết loại ánh mắt thương hại này có nghĩa là gì, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác dùng loại ánh mắt này để nhìn Phong Triển Nặc.
Ôm lấy Phong Triển Nặc, Feston nói liên tục, “Cậu sẽ sống sót, tôi tin tưởng cậu sẽ làm được, bởi vì cậu là Phong Triển Nặc, cậu đã gặp phải tình huống còn tệ hơn như vậy, chuyện này căn bản không tính là gì đối với cậu, chẳng qua chỉ thêm một vết sẹo mà thôi, cậu sẽ sống, cậu sẽ sống!”
Hắn cố gắng không đụng vào vết thương của Phong Triển Nặc, hắn biết vết thương rất sâu, hiện tại khâu lại chỉ là tạm thời, bên trong vẫn còn xuất huyết, Phong Triển Nặc cần được giải phẫu.
Khi Feston tìm túi máu thì động tĩnh trong phòng rất rõ ràng, những người bên ngoài có thể nghe thấy, Rắn mối dự đoán kết quả như hắn đã nghĩ, nói cho đồng bọn không cần phải ra tay. fynnz.wordpress.com
Hai tên quản giáo bên ngoài cửa vừa mới tỉnh lại, Rắn mối lại đánh cho bọn họ bất tỉnh, để quản giáo phát hiện ra bọn họ thì sẽ rất bất lợi, quan trọng hơn là bọn họ phải nghĩ cách đi ra ngoài.
Cửa phòng y tế bỗng nhiên bị đạp tung, “Không được nhúc nhích, đừng vướng víu tay chân của tôi.”
Đám người của Rắn mối đứng lên, trong tay của Feston có súng, ánh mắt của hắn chú ý đến động tĩnh của ba tên sát thủ này, hắn có thể cảm giác được trên người của bọn họ có hơi thở tương tự như của Phong Triển Nặc, đan xen giữa lạnh lẽo và chết chóc, hắn sẽ không để cho những người này tiếp cận Phong Triển Nặc.
Hắn biết ý đồ của Rắn mối khi vào tù, “Người của Burckhardt?”
Rắn mối không trả lời, nghiêm khắc mà nói thì hắn không phải là người của phe nào cả, bọn họ chỉ là người làm thuê, Feston dùng súng chỉ vào hắn, “Hiện tại bọn họ thân mình còn chưa lo nổi, FBI có được danh sách, những băng đảng có liên quan đến Cá mập đều sẽ không hay ho, có lẽ bọn bây sẽ không lấy được một nửa phần tiền còn lại, như vậy vẫn muốn tiếp tục nữa hay sao?”
Ánh mắt và động tác của hắn đều đang nói rõ ràng, chỉ cần Rắn mối gật đầu một cái thì hắn sẽ nổ súng, hơn nữa cũng sẽ không hề do dự.
“Bọn tao chỉ muốn rời đi.” Rắn mối lựa chọn rất chính xác, Feston gật đầu, một tay cầm súng, một tay vịn vào băng ca, bánh xe của băng ca lăn vài vòng trên mặt đất, phát ra tiếng vang lốc cốc, chậm rãi chuyển động về phía trước.
“Đợi đã!” Đồng bọn của Rắn mối hiển nhiên không đồng ý, “Đừng tin nó! Thằng này muốn gạt chúng ta! Burckhardt vẫn chưa tiêu nhanh như vậy, chỉ cần chúng ta giết chết U Linh thì có thể lấy được phân nửa tiền thù lao còn lại, tổng cộng là sáu triệu đô tiền mặt!”
“Hơn nữa đó là U Linh, đây là cơ hội rất tốt.” Một tên cười ha ha, U Linh rất nổi danh, nếu có thể giết đối phương…..Hai tên sát thủ tham lam đã quyết định, “Ra tay!”
Quyết định của Rắn mối là của riêng một mình hắn, không có nghĩa cả ba đều nghĩ như vậy, hai tên sát thủ còn lại lập tức cùng nhau hành động, mọi chuyện diễn ra rất nhanh, bọn họ một tên tấn công vào Phong Triển Nặc ở trên giường, một tên nhằm về phía Feston.
Đó là một quyết định sai lầm, khi bọn họ dám đem suy nghĩ này nói ra khỏi miệng ở ngay trước mặt của Feston thì đã là sai lầm lớn nhất.
Súng của Feston còn có đạn, tránh đi đòn công kích, hắn nâng cổ tay lên, phốc phốc, lại là hai tiếng, viên đạn trước tiên bắn vào giữa trán của tên sát thủ nhắm về phía Phong Triển Nặc, thi thể búng máu tươi rồi ngã xuống đất.
Tên thứ hai có con dao trong tay, trước khi hắn kịp đâm vào cổ của Feston thì viên đạn đã bắn trúng bàn tay của hắn, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, vừa cầm lấy bàn tay đầm đìa máu tươi vừa lui ra sau, lớn tiếng quát to, “Rắn mối! Mau ra tay!”
Rắn mối không hề nhúc nhích, “Hắn nói thật, Burckhardt không trả nổi phần tiền còn lại, tài khoản của bọn họ nhất định đã bị đóng băng, hơn nữa bọn họ sẽ rửa sạch chuyện này, chúng ta chỉ là công cụ để bọn họ lợi dụng mà thôi, hiện tại không có ai lo lắng đến sống chết của chúng ta, chúng ta còn phải tự mình nghĩ cách ra ngoài.”
Burckhardt là một kẻ rất hách dịch, hắn chơi với cả hai phe, hắn muốn chiếm lấy danh sách của Cá mập để bảo toàn chính mình, nhưng cuối cùng không thể thành công, hắn đành ôm hy vọng cuối cùng muốn biết tung tích của danh sách thông qua U Linh, nhưng nếu không được gì cả thì bọn người Rắn mối phải xử lý U Linh.
Burckhardt có thể đưa bọn người Rắn mối vào tù thì đương nhiên cũng có thể đưa ra ngoài, nhưng hiện tại tựa như Feston đã nói, Burckhardt căn bản không rảnh đi quan tâm đến bọn sát thủ mà hắn đã bỏ tiền thuê về.
“Người liên lạc với chúng ta đã mấy ngày rồi không đến, bọn họ cũng sẽ không đến đây nữa.” Rắn mối biết rõ tình cảnh của bọn họ, đồng bọn của hắn cầm lấy bàn tay đầm đìa máu tươi mà hung hăng nhìn Feston, “Nhưng cũng không thể buông tha cho bọn họ!”
Hắn bỗng nhiên vọt vào phòng y tế rồi ấn chuông báo động, tiếng chuông cảnh báo bỗng nhiên vang lên giữa đêm khuya, đánh thức đám phạm nhân, bọn họ liên mồm la mắng, cách rất xa mà vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt của Feston vẫn lạnh lùng, hắn lấy ra một thứ từ trong túi áo rồi ném vào phòng y tế, Lão cẩu đang trông chừng giường bệnh, bởi vì Feston đưa lưng về phía hắn nên hắn không biết đó là cái gì, thậm chí không xác định vừa rồi có phải Feston đã ném cái gì hay không, nhưng Rắn mối nhìn thấy, đó là cái bật lửa.
Dưới đất có lọ thuốc sát trùng bị đánh vỡ, cồn chảy lênh láng trên nền nhà nên dễ dàng bén lửa, ngọn lửa bừng cháy rồi lan nhanh khắp xung quanh, quan sát từ phòng trực ban thì dường như có người vọt vào bấm chuông báo động, sau đó là phóng hỏa.
Thế lửa hung mãnh, ngọn lửa màu xanh cắn nuốt những vũng máu chưa kịp đông lại trên nền nhà cùng với hai thi thể của CIA, không khí tràn ngập mùi cháy khét.
Tên sát thủ ở bên trong cũng bị biển lửa bao trùm, tiếng kêu thảm thiết chói tai của hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng dưới tiếng chuông báo động.
Rắn mối không ngờ Feston lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời liền biến sắc, “Anh–”
“Đi!” Feston dùng súng chỉa vào Rắn mối, Rắn mối đoán chắc trong khẩu súng không còn đạn, nhưng hắn không dám mạo hiểm, chậm rãi di chuyển bước chân, Lão cẩu yên lặng phụ giúp đẩy băng ca ra ngoài.
Không còn thời gian, sắc mặt của Phong Triển Nặc càng lúc càng tái nhợt, trắng bệch như người chết, Lão cẩu cùng Rắn mối đều phát hiện nhưng không ai dám nói gì, Feston đương nhiên cũng nhìn thấy, tuy nhiên hắn phát hiện bản thân mình lại không dám chạm vào Phong Triển Nặc.
Người trên băng ca im lặng như đang nằm ngủ, nghiêng đầu, để lộ ra gò má hoàn toàn trắng bệch, giống một thi thể mất máu quá nhiều, mái tóc hỗn độn che khuất vầng trán, bờ môi khẽ mím lại, giống như có thể lộ ra nụ cười vừa mê người vừa đáng giận kia bất cứ lúc nào. fynnz810
Bị mùi máu tươi tràn ngập, hắn chưa bao giờ yên lặng giống như hiện tại, đơn thuần và an bình, hắn thoạt nhìn như một đứa nhỏ đang ngủ say, trải qua vô số đau khổ rồi rốt cục mới có được bình yên.
“Tôi biết cậu như vậy sẽ rất nhẹ nhõm, cậu ngủ rất thoải mái, nhưng sự an bình này không phải là của cậu! Không phải là của cậu! Cậu muốn buông tay mà bỏ trốn hay sao? Hãy nghĩ đến tôi! Cậu không thể bỏ cuộc được! Hãy trở về đi!” Vịn vào băng ca, Feston vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.
“Trở về, hãy trở về bên tôi! Cậu không thể bỏ cuộc được!”
Nhìn thấy quản giáo tiến đến, Feston xuất ra thẻ căn cước, không hề nói gì với quản giáo mà chỉ liên tục lặp đi lặp lại với người nằm trên băng ca.
Kỳ thật không cần báo động thì quản giáo trực ca cũng đã sớm phát hiện có chuyện gì đó xảy ra, đám quản giáo đều bắt tay vào làm việc, có người thì phòng ngừa bọn phạm nhân náo loạn, có người đến xem tình hình, quản giáo trưởng cũng bị kinh động.
Nghe nói phòng y tế bị cháy, vì để ngăn cản lửa lan ra, quản giáo trưởng vội vàng điều động nhân sự, nhất thời bận đến sứt đầu mẻ trán, lại nghe nói có phạm nhân bị trọng thương, sợ lại chết thêm một mạng người nữa, vì vậy vội vàng hạ lệnh cho qua, nhưng phải có quản giáo đi theo, đưa đến bệnh viện gần nhất.
Lúc này xe cấp cứu cũng vừa đến, đang đậu trước cửa nhà tù, Phong Triển Nặc lập tức được đưa lên xe.
…………
P/S: Đừng dại mà động vào Nặc của Phê, còn hung dữ hơn Nặc nữa ấy chứ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...