Xích Ái Sát Thủ

Chiếc Limousine màu đen, nhân viên tùy tùng cùng vệ sĩ, mọi người đều từng nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thông qua tin tức thời sự trên tivi, thân tín của hoàng tử, không có chức vụ cụ thể nhưng không ai mà không biết hắn, Brunson dẫn theo vài người vào bệnh viện, mọi người ở xung quanh đều đang châu đầu ghé tai để bàn tán.

“Đó là Brunson? Ông ấy đến đây làm gì vậy?”

“Có lẽ để khám bệnh….”

Nhân vật như vậy thì làm sao có thể đến bệnh viện này để khám bệnh, những nhân vật chức cao quyền trọng đều có bác sĩ riêng, mọi người tiếp tục bàn tán, trong khi đó Brunson đã xuất hiện trước mặt Anthony, tầm mắt của mọi người cũng dời theo, trước cửa phòng bệnh của Feston nhất thời tụ tập không ít người.

Cửa bị Feston đóng lại, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên lặng, Anthony lo sợ bất an mà siết chặt nắm đấm, Brunson quan sát hắn một lần rồi tầm mắt đảo qua hai người khá quen thuộc, nhưng không hề mở miệng nói với Feston và Phong Triển Nặc một câu nào.

Tầm mắt của Brunson có hàm nghĩa không rõ, rất bí hiểm, dường như không tính sử dụng vũ lực, Phong Triển Nặc và Feston liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng lúc thu hồi súng, không ai tính xen vào.

Bầu không khí khẩn trương nặng nề làm cho Anthony không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, “Olivia—”

“Cô ấy rất khỏe.” Brunson cắt ngang lời của Anthony, xem như trả lời, nhưng thái độ trả lời cho có lệ này không thể làm cho Anthony hài lòng.

“Olivia có con của tôi, tôi muốn gặp cô ấy.” Anthony có thể bình tĩnh mà nói ra những lời này xem như đã tiến bộ không nhỏ, hắn siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào người phát ngôn của hoàng tử, “Ngài Brunson, hiện tại cô ấy cần tôi.”

“Thân thể của cô Olivia không tốt lắm, hiện tại cô ấy được bác sĩ và y tá chăm sóc, cô ấy không cần bất cứ kẻ nào khác.” Brunson cũng nhìn chằm chằm vào Anthony, tựa như không nghe thấy đối phương nhắc đến đứa nhỏ, lạnh lùng bỏ qua phần đó.

“Hoàng tử muốn gặp cậu.” Đây mới là mục đích chính của Brunson.


“Xin đi theo chúng tôi.” Hắn quay người lại, vệ sĩ ở sau lưng hắn đang tiến về phía Anthony, lúc này có người chắn ngay giữa hai người bọn họ, “Bailey Olivia cũng là bạn của tôi, tôi muốn thăm cô ấy, nếu nhất định phải được hoàng tử cho phép thì có lẽ hoàng tử cũng bằng lòng gặp tôi.”

Tập đoàn Kada là tập đoàn tài chính quốc tế, lo lắng đến lợi ích quốc gia, Brunson ra dấu ngăn cản hai tên vệ sĩ, “Ngài Kada, ngài không giống như một người làm việc xấu…” Một khẩu âm tiếng Anh xen vào, “Brunson, quan tâm bạn bè là chuyện hiển nhiên, chẳng lẽ muốn chúng tôi phải thờ ơ đối với sức khỏe của Bailey Olivia hay sao, như vậy không phù hợp với nguyên tắc làm người của tôi.”

“Nam tước Ventress.” Brunson gọi danh hiệu của Phong Triển Nặc một cách đầy thâm ý, “Ngài cũng muốn gia nhập hay sao?”

Rainier đệ tam có lẽ đã biết sự việc, cũng có thể vẫn chưa biết, nhưng chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ không đắc tội một vị quý tộc người Anh, cho dù vị quý tộc này có thể là giả, dù sao không có quý tộc nào lại có thân thủ như vậy.

Nhưng ở bề ngoài thì vẫn không thể xé rách thể diện của đối phương, Brunson chậm rãi chuyển động đôi mắt nhỏ, trong phòng bệnh, vị nam tước này….

Phong Triển Nặc vẫn chưa chỉnh lại quần áo, cổ áo còn rộng mở, mái tóc hơi loạn, nụ cười mê người, còn Feston cho dù ăn mặc chỉnh tề nhưng lại có điểm gì đó không thích hợp, Brunson nhìn hắn, lại nhìn sang nam tước.

Phong Triển Nặc tiếp tục sắm vai nhân vật quý tộc mà mỉm cười, “Chúng ta đi thôi.” Hắn bước lên phía trước.fynnz.wordpress.com

Anthony thật vất vả mới đợi được cơ hội này, hắn nhắm mắt đi theo phía sau Phong Triển Nặc, vừa kích động lại vừa bất an, Feston mở cửa đi ra ngoài, đã đến mức này thì Brunson chỉ có thể ngầm đồng ý.

Đoàn người lại ra khỏi bệnh viện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Brunson đến rất đột ngột, đi cũng rất nhanh, người không biết e rằng còn tưởng là hắn đến đón nhân vật quan trọng nào đó, sau khi xe của bọn họ rời đi thì mọi người tiếp tục thảo luận rất náo nhiệt.

Phong Triển Nặc che giấu hành tung của hắn và Feston, nhưng Anthony không phải là mục tiêu, cũng không khó khăn để tìm được Anthony ở nơi nào, có thể nói Rainier đệ tam xuất hiện đã nằm trong dự kiến của hắn, chẳng qua thái độ của Rainier đệ tam lại không giống như bọn họ đã tưởng tượng,

Lần này không có súng đạn, cũng không có thám tử, dọc đường đi bình yên đến mức khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.


Phong Triển Nặc chú ý đám người ở bên đường, ngồi bên cạnh hắn là Feston, băng gạc quấn ở trên đầu của Feston đã được tháo xuống, nhưng vẫn còn đường chỉ khâu, vì vậy phải dán một miếng băng gạc nhỏ, màu trắng nổi bật bên dưới mái tóc đen mướt.

Từ bệnh viện đến tòa nhà của hoàng tử cũng không mất bao lâu, Anthony xuống xe, tuy nói là được hoàng tử mời gặp mặt nhưng trong lòng của hắn chỉ nghĩ đến Bailey Olivia, không hề do dự mà đi theo Brunson tiến vào trước cửa.

“Ngộ nhỡ có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì đừng ra tay ngay chỗ này.” Feston nói khẽ với Phong Triển Nặc ở dọc đường.

“Sợ tôi gây ảnh hưởng đến vấn đề ngoại giao hay sao? Không ngờ là cũng có chuyện khiến anh sợ, thật là đáng ngạc nhiên.” Nhìn có vẻ bình thản đi bộ nhưng tầm mắt của Phong Triển Nặc vẫn luôn quan sát hai bên trái phải, thuận tiện trêu chọc Feston, “Lá gan của anh đâu có nhỏ như tôi.”

“Cám ơn đã khen ngợi, tôi sợ rất nhiều chuyện, sau khi quen cậu thì lại sợ thêm một chuyện, nếu ở đây bị vạch trần thân phận thì tôi cũng không thể bảo vệ được cậu.”

“Tôi cũng không ngốc đến mức trực tiếp ra tay, ngoại trừ vệ sĩ còn có hệ thống bảo an công nghệ cao, anh nhìn hướng ba giờ đi, căn phòng kia chắc là mấu chốt, nhìn thấy trên khung cửa hay không, chỉ cần động đến thiết bị cảm ứng, vượt qua phạm vi một phân thôi, hay là tiếng bước chân nặng một chút thì…”

“Sẽ kích hoạt báo động.” Feston nhắc nhở Phong Triển Nặc, “Cậu không phải đến đây để giết người.”

“Để phòng ngừa có gì bất trắc, ngộ nhỡ có người muốn giết tôi thì sao.” Phong Triển Nặc có đầy đủ lý do, “Vũ khí của chúng ta bị tịch thu mất rồi.”

“Nếu cậu không có súng thì sẽ không giết người, tôi sẽ không tin điều này.” Feston liếc mắt nhìn hắn.

Phong Triển Nặc mỉm cười, đồng thời đi theo Brunson tiến vào một căn phòng lớn, những kẻ không tin thì đều đã chết.

Trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, hết thảy súng ống đều bị tịch thu thì mới được phép tiến vào, khi bị lục soát và phát hiện có mang súng thì bọn họ khai là để phòng thân, như vậy cũng chẳng quá phận, nhưng dám lộ liễu mang theo súng tiến vào nơi này thì rất hiếm thấy, hai người được đặc biệt chú ý, còn Anthony thì từ đầu đến cuối tâm tư của hắn không hề đặt trên người.


“Xin ở đây chờ trong chốc lát.” Brunson nói xong liền rời đi.

Căn phòng bố trí rất thoải mái, nhưng Anthony lại không có tâm trạng để ngắm nhìn căn phòng hoa lệ này, hắn không ngừng đi đến đi lui ở trong phòng, “Hoàng tử muốn gặp tôi nhưng vì sao không nhắc đến Olivia….Các anh nói thử xem, có phải Oivia đang ở trong tòa nhà này hay không?”

“Tin tức tốt là tạm thời không cần lo lắng ông ấy sẽ ra lệnh bắn chết cậu, đây là tòa nhà của hoàng tử, Rainier đệ tam sẽ không để cho người ta ra tay trong nhà của mình.” Feston ngắm nghía một bức danh họa trên tường, “Cho nên các anh mới để cho tôi đến đây?” Anthony lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thì cười khổ, ảo não ngồi xuống, “Ở bên các anh thì tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình là một kẻ ngu ngốc.”

“Cậu là một công dân bình thường, hơn nữa cậu quan tâm Bailey Olivia, điều này làm cho cậu không nhìn thấy những điểm khác, tôi nhìn thấy hết thảy bởi vì tôi là FBI, mặc dù hiện tại tôi đang bị đình chỉ công tác.” Mặc dù như thế nhưng Feston vẫn bình thản nói như vậy, cùng với nét mặt và bóng dáng của hắn luôn làm cho Anthony cảm thấy hâm mộ.

“Bailey Olivia nói rằng cậu là người hiền lành nhất mà cô ấy từng gặp.” Phong Triển Nặc bỗng nhiên mở miệng, hắn ngồi ở một góc, ngắm nghía ly rượu trong tay, “Cô ấy yêu cậu bởi vì chính bản thân cậu, cậu không cần phải hâm mộ bất kỳ ai.”

Anthony rất vui nhưng trong lòng vẫn tràn đầy bất an, đến lúc này mà Olivia vẫn không có tin tức, hoàng tử lại chậm chạp chưa đến, hắn không khỏi suy nghĩ theo chiều hướng xấu, trở nên nôn nóng, “Không được! Tôi phải đi gặp cô ấy!”

Hắn nhằm về phía cửa phòng, không để ý đến hai vệ sĩ ngăn cản ở trước cửa, “Olivia–” Hắn cao giọng hô to.

Bầu không khí nghiêm trang bị tiếng hô to phá vỡ, sự lỗ mãng của Anthony nhanh chóng bị họng súng ngăn cản khiến hắn phải tạm dừng vài giây, nghĩ đến người yêu chưa biết sống chết, hắn không biết bản thân mình chiếm được dũng khí từ đâu, càng hô to một cách liều lĩnh.

“Anh đến rồi – Anh là Anthony đây! Olivia, anh vì em mà đến đây—anh muốn gặp em!” Tiếng hô vang vọng trong tòa nhà.

Đây là hành động không sáng suốt, Phong Triển Nặc lắc đầu, “Tôi đã quên người nơi này cũng nói tiếng Pháp.”

“Lãng mạn một cách liều lĩnh.” Feston tiến lên để ngăn cản Anthony, không có ai dùng súng để đánh ngất Anthony, trong khi Phong Triển Nặc đập nát ly rượu trong tay, mảnh thủy tinh sắc bén kề vào cổ của vệ sĩ, “Mọi người đều là người văn minh, tôi không muốn gây náo loạn trong này.”

Chờ Anthony lấy lại tinh thần thì hết thảy biến hóa đã xảy ra, hắn đang ở trước cửa, bì mười mấy hoặc là mấy chục vệ sĩ bao vây, hắn đếm không xuể, mỗi người đều cầm súng trong tay.


Ngay lúc này một người đàn ông lớn tuổi đang bước đến từ cuối hành lang, vẻ mặt nghiêm nghị, khuôn mặt chữ điền tràn ngập uy nghiêm, ông ấy vừa xuất hiện thì tất cả mọi người đều nhìn ông ấy, lộ ra vẻ mặt cung kính.

“Các cậu lui ra đi, đây là khách của tôi mời đến.” Người đàn ông lớn tuổi thản nhiên nói.

“Dạ, hoàng tử.” Mọi người lui ra, chừa một con đường thông thoáng, đây là hoàng tử Rainier đệ tam, người có chức vụ tối cao của Monaco.

Mái tóc ngay ngắn chỉnh tề được vén sau tai, đã bạc hết một nửa đầu, vẻ ngoài bình thường, trên mặt có vài nếp nhăn, nếu không biết ông ấy là ai thì có lẽ sẽ nghĩ rằng ông ấy là một giáo sư đại học được mọi người kính trọng.

Ông ấy không nhìn bất luận kẻ nào, ngồi xuống ghế, Brunson ở phía sau đóng cửa lại, trong phòng hiện tại chỉ còn lại năm người, hoàng tử cùng thân tín Brunson của hắn, Anthony, còn có hai người vốn không nên tham dự vào chuyện này là Phong Triển Nặc và Feston.

“Cậu là Feston Kada à? Thay tôi hỏi thăm cha của cậu, chúng tôi là bạn cũ.” Hoàng tử không để ý đến Anthony đang lo lắng bất an, ông ấy cầm lên điếu xì gà.

Lời nói của ông ấy làm cho Phong Triển Nặc cảm thấy hơi bất ngờ, quan hệ giữa gia tộc Kada và hoàng thất Monaca còn sâu hơn hắn đã nghĩ.

Còn đương sự là Feston thì lại không lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt, “Lần sau gặp ông ấy thì tôi sẽ truyền lại lời thăm hỏi ân cần của hoàng tử.”

“Ừ, như vậy thì tốt.” Rainier đệ tam lơ đãng gật đầu, ông ấy cũng nhìn sang Phong Triển Nặc nhưng chỉ là thoáng nhìn, rốt cục ánh mắt dừng lại trên người của Anthony.

Đây là ông nội của Bailey Olivia, hoàng tử Rainier đệ tam được tôn kính, Anthony chỉnh lại cảm xúc, trịnh trọng khẩn cầu, “Tôi muốn gặp cô ấy, xin ngài hãy để cho tôi gặp cô ấy, cho dù sau này không cho phép chúng tôi gặp mặt thì tôi cũng…”

“Con bé đã chết.” Rainier đệ tam nhả ra một làn khói.

…………

P/S: bạn Rainier chơi 1 câu điếng thật =.=.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui