“Hey, tôi quên mất, ở trước mặt tôi chính là Feston Kada.” Thích ứng với bóng đêm nên hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Feston, sự im lặng của đối phương cũng tạo nên áp lực, Phong Triển Nặc đưa tay che mắt của Feston, “Không có ai nói anh xảo quyệt là vì không có ai nhìn thấu bản chất của anh.”
Cái gì gọi là tấn công một cách tiêu cực, cái gì gọi là lùi một bước để tiến hai bước, có thể nói rằng Feston đã học được tinh túy của những điều đó, Phong Triển Nặc cơ hồ cũng bị hắn thuyết phục, nhưng chỉ là cơ hồ mà thôi.
“Ngẫm lại những chuyện mà chúng ta đã làm thì tôi cũng không dám tin tưởng tôi và FBI lại cùng nhau cứu người.” Buông tay ra, hắn hơi nheo mắt lại.
Nhớ ngày đó Phong Triển Nặc cảm thấy bị sỉ nhục khi được yêu cầu làm vệ sĩ, nhưng hiện tại thì sao?
“Sự thật chứng minh cậu có thể làm bất cứ chuyện gì mà cậu muốn làm.” Feston có lẽ rất có tinh thần hy sinh vì nghĩa, hắn dùng chính bản thân mình để mềm hóa một sát thủ máu lạnh, Phong Triển Nặc không phải không cảm thấy trào phúng khi nghĩ như vậy.
“Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho nên….vì sao tôi lại muốn ở chung với một FBI, mạo hiểm rước lấy phiền phức cho mình cơ chứ?”
“Thử nghe lý do này xem thế nào, bởi vì tôi không chỉ là một FBI mà tôi là Feston Kada.”
“Chậc, cái tên này thật đáng giá nhỉ?”
“Không, người này rất đáng giá, hắn làm cho U Linh vứt bỏ nhiệm vụ mấy triệu đô kếch xù, hết lần này đến lần khác.” Hai người tiến hành cuộc trò chuyện vui vẻ, nhưng mỗi một từ đều có hai hàm nghĩa, Feston vẫn còn là bệnh nhân, hắn đeo ống thở khí quản trở lại.
“Tôi biết vẫn có nhiều người đang tìm cậu, tiền thù lao của mỗi nhiệm vụ cũng không phải con số nhỏ….”
Phong Triển Nặc đột nhiên mở to hai mắt, giọng nói của Feston giữa ban đêm tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng, “Tôi tìm người giải mã mật khẩu hòm thư của cậu.”
Là cách thức để liên lạc, hòm thư bị giải mã cũng có nghĩa mấu chốt quan trọng của việc liên lạc đã bị nắm giữ, chuyện này đối với sát thủ mà nói thì là một đòn trí mạng, quả thật là một đòn đả kích nặng nề, đủ để tạo nên bất cứ hậu quả tệ hại nào.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
“Đây không phải là chuyện vừa xảy ra, là từ lúc nào? Tôi đưa anh đến nhà của tôi? Không, tôi nhớ rồi, đó là anh yêu cầu tôi.”
Phong Triển Nặc nhớ lại đoạn ký ức ngắn ngủi này, hết thảy đều rất hợp lôgíc, đương nhiên bởi vì người này chính là Feston Kada.
Feston đã đến nhà của Phong Triển Nặc, đã đến cứ điểm của một sát thủ, nếu không làm cái gì thì sẽ không phải là Feston Kada.
“Không nắm chặt thắng lợi thì anh sẽ không yên tâm có phải hay không? Anh bắt lấy nhược điểm của tôi để khống chế tôi à? Tôi không biết hiện tại anh thẳng thắn với tôi là xuất phát từ lý do gì, đây vốn là một cơ hội tốt, nắm được tin tình báo, chờ tôi xuất hiện ở hiện trường nhiệm vụ thì bắt lấy tôi, chẳng phải là biện pháp rất tốt hay sao? Vì sao không làm như vậy?”
“Ít nhất để cho tôi biết cậu đang ở nơi nào.” Feston có đầy đủ lý do, “Đương nhiên tôi có thể thu xếp hết thảy, chờ cậu xuất hiện ở hiện trường nhiệm vụ, sau đó cũng bắt được nhân chứng vật chứng, nhưng đó không phải là chuyện mà tôi muốn làm.”
“Cậu là một sát thủ nhưng tôi không thể bắt cậu, cậu là người tôi muốn nhưng tôi lại không thể có được cậu, cậu bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi chỉ có thể làm như vậy, dùng thủ đoạn điều tra để giám sát người mà tôi coi trọng nhất, tôi cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình sẽ có ngày hôm nay, thật sự là rất đáng buồn.” Giọng điệu kịch liệt có một chút mất khống chế, Feston dùng sức đè lại đầu của mình, rên rỉ một cách đau đớn. fynnz.wordpress.com
“Tỏ tình như vậy thật sự làm cho người ta cảm động.” Phong Triển Nặc nói một cách đùa cợt, lại dời tay của Feston ra khỏi miệng vết thương, “Đừng chạm vào vết thương, tôi biết hiện tại anh rất đau.”
“Tin tưởng tôi đi….cậu không biết đâu.” Hít sâu một hơi, thuốc gây tê trên người của Feston có lẽ đã mất tác dụng, thể chất vượt trội người thường cũng không phải là chuyện tốt, Phong Triển Nặc muốn xuống giường bấm chuông tìm người đến, nhưng lại bị Feston ngăn cản.
“Một mũi moóc-phin có lẽ sẽ giảm đau cho tôi nhưng không thể làm cho tôi giữ được tỉnh táo, đau đớn có thể làm cho người ta tỉnh táo.” Feston chán ghét cảm giác bị mất khống chế, hắn nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, “Đây là chuyện mà tôi đã giấu cậu, khi bị đụng xe thì tôi đã nghĩ rất kỹ, tôi nghĩ hiện tại tôi cần phải nói cho cậu biết.”
Cho dù không nói, cho dù Phong Triển Nặc lẳng lặng rời đi thì dường như cũng trốn không thoát bàn tay của Feston.
Phong Triển Nặc không quá tức giận, hắn chỉ mỉm cười, nụ cười quỷ bí, “Không, không thành vấn đề, dù sao tôi cũng có chuyện muốn nói cho anh biết, tôi đã từng tìm người đến tập đoàn Kada….”
“Để làm gì?” Feston nhíu mắt lại.
“Anh cũng biết mà, chỉ là trông chừng, anh quan tâm đến người nhà của mình như vậy, chẳng hạn như thằng em họ Greg của anh, nếu có người phụ trách giám sát hành động của cậu ấy thì cũng có thể sử dụng một viên đạn để giải quyết cậu ta….Đương nhiên tôi chỉ giả dụ thôi, nhưng sự giả dụ như vậy không nhất định sẽ trở thành sự thật, nhưng trong thời điểm quan trọng thì có tác dụng rất lớn, chẳng phải hay sao?”
Hắn nhẹ nhàng nói, vuốt ve mái tóc hơi gợn sóng của Feston, “Chẳng qua tôi đã quên hủy bỏ chuyện này, người nọ vẫn ở đó, là một người cùng nghề với tôi, tuy rằng không có giao tình và phải trả tiền, nhưng nhiệm vụ sẽ được hoàn thành tốt đẹp.”
“Mà cậu phải trả một đống tiền lớn.” Lời nói của Feston không hề có ý trào phúng.
“Không ít.” Phong Triển Nặc thừa nhận.
“Cái tên sát thủ đa nghi này, cậu không thể yên ổn ở bên cạnh tôi hay sao?! Bảo người của cậu rời bỏ nhiệm vụ đi.” Đầu của Feston càng đau hơn, dùng sức nắm chặt tay của Phong Triển Nặc, chặt đến mức Phong Triển Nặc cũng cảm nhận được sự đau đớn của hắn.
“Hey, cái tên FBI chỉ thích khống chế này có lập trường gì để chỉ trích tôi, với lại cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ thay đổi địa chỉ hòm thư.”
Nắm lại tay của Feston, Phong Triển Nặc thấy tình trạng của Phong Triển Nặc không được tốt lắm, “Để tôi gọi người đến kiểm tra cho anh–”
“Đừng đi!” Dùng sức nắm chặt, Feston không muốn làm cho hắn rời đi, “Tôi muốn cậu ở lại chỗ này.”
“Vết thương có ảnh hưởng đến đầu của anh, anh đang muốn thí nghiệm khả năng chịu đựng của mình hay sao vậy?” Hắn cau mày, “Thật sự rất đau? Chịu không nổi thì nói tôi để tôi còn đi gọi bác sĩ.”
“Không cần, cậu ở đây là được rồi.” Feston khẳng định chắc chắn, “Tôi không cần bác sĩ hoặc là bất cứ ai khác.”
“Được rồi, nếu anh cứ khăng khăng nói như vậy.” Lau mồ hôi lạnh trên cổ của Feston, sĩ diện vốn là căn bệnh chung của đại đa số đàn ông, Phong Triển Nặc có thể hiểu rõ, lại nằm xuống một lần nữa, “Nếu là trước kia anh dám đụng vào hòm thư của tôi thì tôi nhất định đã bắn nát đầu của anh.”
“Biết Greg có thể bị giết bất cứ lúc nào thì tôi cũng sẽ không để cậu yên ổn ở đây đâu, sở dĩ tôi không lo lắng là vì tôi tin tưởng cậu sẽ không làm như vậy, cậu cũng biết tôi làm như vậy không phải là vì muốn tổn thương cậu, nói thật, tôi không muốn nhìn thấy cậu gặp chuyện bất trắc.” Feston chậm rãi nhắm mắt lại.
Phong Triển Nặc cất lên một tiếng, “Anh phải trở vềChicago, FBI cũng không phải công việc an toàn, không chừng anh sẽ đắc tội với ai đó rồi sẽ bị giết bởi đám sát thủ.”
“Đừng nguyền rủa tôi.” Feston đánh mạnh một cái lên tay của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc liền thu tay lại, sau đó choàng tay ôm lấy Feston, “Được rồi, chúng ta đã từng đề phòng nhau, nhưng chúng ta cũng tin tưởng nhau, hiện tại nói những lời này cũng vô nghĩa, tôi chỉ biết một chuyện….”
Hắn kề sát vào bên tai của Feston rồi thì thầm, “Nhìn thấy anh bị thương, biết anh có thể bị xuất huyết não thì tim của tôi như ngừng đập, thậm chí tôi phải gửi gắm hy vọng vào Chúa, anh nên biết đó không phải là vết thương nhỏ, nếu nặng thì có thể dẫn đến tổn thương vĩnh viễn, bị bại liệt, trở thành người thực vật….Tôi không thể tưởng tượng được nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì tôi nên làm sao đây!”
Bất giác nhấn mạnh giọng điệu, Phong Triển Nặc siết chặt cánh tay, “Tạ ơn Chúa, anh đã tỉnh lại, vết thương của anh không nghiêm trọng.”
“Ngay từ đầu nên nói như vậy với tôi, tôi rất cao hứng khi nghe cậu nói như vậy.” Vụ giết chóc hồi chiều đã chứng minh U Linh vẫn là U Linh, nhưng hiện tại những lời này lại chứng tỏ hắn không còn là U Linh như trước.
Feston hôn lên khóe miệng của Phong Triển Nặc, “Để tôi nghỉ ngơi vài bữa, tôi sẽ mau chóng khỏe lại, tôi biết cậu vì tôi nên mới ở đây, cứu người và giúp người bỏ trốn vốn không phải chuyện của cậu.”
“Chứng kiến cảnh giết người cũng không phải là nhiệm vụ của anh, ngài cảnh sát Kada, ai bảo anh bám dính vào tôi để tự rước lấy phiền phức cho mình làm chi.” Phong Triển Nặc để ý giọng nói của Feston không còn sức như trước, “Mệt mỏi thì ngủ đi.” fynnz810
“Có lẽ cậu không có hứng thú đối với việc giúp người, nhưng hiện tại chắc là cậu cũng muốn thành toàn cho Bailey Olivia và Anthony, việc Judy không có tin tức quả thật không tốt lắm, ngày mai cậu có thể hỏi cô ta là đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi hừng đông thì tôi muốn cậu phải ở trong này…” Feston quả thật mệt mỏi, hắn nhắm mắt rồi lại mở mắt ra.
“Nói cậu ở lại chỗ này với tôi.”
Lại là giọng điệu ra lệnh, nhưng hắn là Feston, Phong Triển Nặc vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của hắn, “Tôi sẽ ở lại đây với anh.” Nhún vai, “Ngoại trừ nơi này thì tôi còn có thể đi đâu cơ chứ.”
“Tôi không biết….” Feston nhéo nhéo ngón tay của Phong Triển Nặc, “Dù sao không cho cậu rời khỏi chiếc giường này.”
Sau đó Feston chìm vào giấc ngủ, Phong Triển Nặc nhìn hắn, cứ như vậy cho đến khi sắc trời hừng sáng.
Tiếng chuông điện thoại reo lên vào lúc sáng sớm, Feston mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt thì nhìn thấy Phong Triển Nặc, đối phương mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm mà ngồi dậy, ra hiệu cho Feston tiếp tục ngủ, sau đó hắn ra ngoài bắt máy.
Anthony ngồi trên ghế ở hành lang suốt cả đêm, nhìn thấy Phong Triển Nặc xuất hiện thì hắn liền vội vàng đuổi theo, “Olivia đâu? Cô ấy ở đâu? Là cô ấy à?”
“Là Judy.” Phong Triển Nặc bảo hắn im lặng, theo giọng điệu của Judy thì có lẽ không phải tin tốt.
“Rainier đệ tam không còn tiếp tục ra lệnh hành động, cả đêm nay không có ai đến bệnh viện cả.” Hắn nói với Judy.
Theo lời của hắn thì Anthony có thể rút ra một kết luận, “Anh đang thử xem phản ứng của bọn họ à? Anh để tôi ở lại chỗ này là để nhử mồi?” Hiện tại hắn mới phản ứng, hóa ra qua đêm ở đây là có mục đích khác.
Phong Triển Nặc cầm điện thoại, Judy đang nói cái gì đó, Anthony không nghe thấy lời của Judy, “Bọn họ không có phản ứng là sao? Bailey Olivia có sao không?” Không kịp để ý đến chuyện bị trở thành mồi nhử, hắn còn có chuyện khác cần phải quan tâm.
Phong Triện Nặc và Judy nói chuyện, trên thực tế đều là Judy nói mà Phong Triển Nặc thì nghe.
“….Tôi đã biết, cô cùng người của mình tiếp tục ở lại nơi đó, có cái gì biến hóa thì nói cho tôi biết.” Cúp máy, rốt cục Phong Triển Nặc cũng quay lại nhìn Anthony, “Hiện tại tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện….”
……….
P/S: Anh Phê nhõng nhẽo đòi vợ ngủ với mình cho bằng được. Khi yêu thì ai cũng thỉnh thoảng trở thành trẻ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...