Tiếng kêu rên, tiếng súng, ngoài cửa sổ là tiếng reo hò của dân chúng, tạo thành một bản hòa âm đặc biệt, Feston không hỏi một câu nào, trong vài phút ngắn ngủi, Anthony không khỏi nói thầm trong lòng, đây là tra hỏi hay là trả thù.
Nhưng hình như đối phương là loại người tội ác tày trời, lương tâm của một bác sĩ bị hắn tạm thời cất giấu trong lòng.
Rốt cục, trước khi Macro biến thành tấm bia phóng phi tiêu thì hắn đã chủ động nói ra đáp án mà bọn họ muốn, Phong Triển Nặc tích góp một chút sức lực để mở to mắt mà nhìn vị nam tước đáng thương bị ghim đầy dao phẫu thuật khắp người, đúng vậy, chính là một mớ dao phẫu thuật được đặt trong ngăn kéo của hắn.
“Thật sự đáng thương.” Nhưng những lời này lại không hề tỏ ra thương cảm, Phong Triển Nặc tiếp tục nhắm mắt lại, “Anthony–”
Người bị gọi tên phải thật vất vả mới có thể dời mắt khỏi mấy con dao phẫu thuật, “Cậu là bác sĩ đúng không, đừng đứng ở đó nữa, nghĩ cách làm cho tôi đứng lên đi.” Người nằm trên sô pha đưa ra yêu cầu như vậy.
Anthony tiếc nuối lắc đầu, “Thật có lỗi, nơi này không phải bệnh viện, không có dụng cụ y khoa nên tôi không thể xác định là loại thuốc gì đã gây nên tình trạng hiện tại cho anh, cách tốt nhất là chờ cho dược hiệu mất tác dụng.”
Phong Triển Nặc nghi ngờ mở mắt ra, Anthony cảm thấy rất có lỗi, “Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập, nói thật, hiện tại cách tốt nhất là làm cho nó tự mất tác dụng, như vậy sẽ không gây tổn hại cho thân thể của anh, hơn nữa cho dù biết nó là loại thuốc gì mà trong tay của tôi không có dụng cụ và dược liệu thì cũng chẳng thể giúp anh giảm bớt được tình trạng này.”
Hắn không dám quyết định bậy, nhất là bên kia Feston vừa mới giải quyết xong một tên tội phạm, “Chúa ơi, nhiều dao như vậy mà chẳng có con dao nào chạm vào chỗ nguy hiểm….”
Anothy nhìn chằm chằm vào mấy con dao giải phẫu, “Ngài Kada, anh có cân nhắc đến chuyện làm bác sĩ ngoại khoa hay không?”
“Không, cám ơn, tôi không có hứng thú.” Feston thả xuống ống tay áo, “Chỉ cần học kết cấu cơ thể thì sẽ biết những nơi nào cần phải tránh, chuyện này chẳng có gì khó.”
“Đúng vậy, chẳng có gì khó, chẳng qua muốn cho nhát đao không đâm vào nội tạng, hơn nữa khống chế độ sâu làm cho miệng vết thương không tạo thành tình trạng xuất huyết ồ ạt, đồng thời còn phải biết cách tạo ra ít tổn thương nhất nhưng đồng thời vẫn có thể làm cho người ta đau đớn nhất, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.” Phong Triển Nặc nhướng mày, Feston thật sự có thiên phú đối với phương diện này.
“Cậu không thấy mệt khi nói chuyện hay sao?” Tìm được một cái ly, Feston để cho Phong Triển Nặc uống một ít nước, “Tôi chỉ biết cách này sẽ giúp giảm bớt dược hiệu.”
Phong Triển Nặc khống chế được ý thức của mình, không cho dược hiệu ảnh hưởng đến tư duy của hắn, “Mấy giờ rồi?”
“Gần mười hai giờ rưỡi, chúng ta còn nửa tiếng nữa, lộ trình cần mười lăm phút.” Vẫn kịp, Feston để cho Phong Triển Nặc tận lực nằm thoải mái trên ghế sô pha, Phong Triển Nặc có thể cảm giác chính mình đã mất đi khả năng khống chế thân thể, chỉ có thể nhận lệnh, “Hy vọng nội trong mười lăm phút thì tôi có thể khôi phục, tay của anh sao rồi?” fynnz.wordpress.com
“Rất may là viên đạn xuyên qua nhưng không tổn thương đến gân cốt.” Cởi bỏ lớp băng bó trên đùi của Phong Triển Nặc, Feston để cho Anthony xử lý lại vết thương này, hiện tại Phong Triển Nặc hoàn toàn vô lực, chỉ có thể để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm.
Mỗi một phần trên cơ thể cũng không còn do mình khống chế, Feston tin tưởng loại cảm giác này vô cùng khó chịu, miễn bàn đến việc nó lại xảy ra ở trên người của Phong Triển Nặc, hắn đứng bên cạnh sô pha rồi vuốt ve tóc của Phong Triển Nặc như đang an ủi.
“Tôi biết sẽ không sao mà.” Giọng nói mệt mỏi của Stephanie từ đằng xa vang lên, cô ta bước lên lầu, nhìn thấy Phong Triển Nặc đang nằm trên ghế sô pha, nhưng theo vẻ mặt của Feston thì có lẽ không xảy ra chuyện gì to tát.
“Ian….” Cô ta nhẹ nhàng nói.
“Hỏi anh ấy đi.” Giọng nói của Phong Triển Nặc không còn vững vàng như trước, dược hiệu vẫn đang phát huy tác dụng, ảnh hưởng lên cơ mặt, làm cho hắn không thể phát âm rõ ràng.
Stephanie muốn nói xin lỗi nhưng đã vô nghĩa, Feston tiến lên, “Samantha ở dưới tầng hầm.”
Cô ta gật đầu, nhìn thấy nam tước Macro đầm đìa máu tươi nằm ở một góc, bỗng nhiên cô ta nở nụ cười, “Đây là Cá mập danh tiếng lừng lẫy đó ư?”
Cô ta không ngừng cười lạnh, Macro bị đau đớn tra tấn, còn phải thừa nhận những ánh mắt khinh thường của người khác, hắn nhắm mắt lại mà kêu gào.
Stephanie ngồi xổm xuống trước mặt hắn rồi cúi đầu nhìn hắn, “Mày rất xem thường đàn bà bởi vì mày vĩnh viễn không thể chiếm được bọn họ, không có bất cứ người phụ nữ bình thường nào sẽ thích loại người biến thái như mày! Bị người ta xưng là Cá mập chắc là mày cảm thấy rất thỏa mãn đúng không, mày cảm thấy mày rất mạnh mẽ, nhưng thật chất mày chỉ là một thằng hề nấp trong bóng tối không dám xuất hiện mà thôi!”
Cô ta rút ra một con dao ở trên người của hắn, Macro run lên một chút rồi kêu la thảm thiết, “Cái con *** này! Mày dám–”
“Vì sao tao lại không dám? Tao không phải ngu ngốc, mày nghĩ rằng tao sẽ để cho mày tiếp tục dùng con gái của tao để uy hiếp tao hay sao? Mày và Ian, mày nghĩ là tao sẽ tin tưởng ai hơn? Cái tên ngu ngốc này!” Biết tung tích của Samantha, Stephanie không còn lo lắng nữa.
“Không đi tìm con gái của cô hay sao?” Judy nghe thấy động tĩnh ở trên lầu, cô ta liền đi lên để chào hỏi vị nam tước này.
“Không, trước khi gặp được con gái của mình thì tôi phải xả giận cho đã, làm cho nó biết mẹ của nó không phải dễ chọc, cái tên quái vật biến thái này lại dám xem thường phụ nữ, bởi vì hắn mà tôi không thể không đánh ngất Ian, cô có biết nếu làm cho Ian mất hứng thì sẽ có kết cục gì hay không?”
“Hey, vậy thì phải chúc cô may mắn.” Judy trả lời một cách thấu hiểu.
Hai người nhớ đến nhân vật chính đang nằm nghỉ ngơi trên ghế sô pha, nhìn thoáng qua bên kia, U Linh đang nằm đó, người khác sẽ nghĩ rằng hắn đang ngủ, nhưng người ngủ sẽ không nắm tay người khác, bàn tay phải bị thương của Feston đang ở trong lòng bàn tay của hắn.
Feston phát hiện ánh mắt chăm chú của bọn họ, “Vẫn chưa xong, có vài người đi theo tôi, bảo lính của cô chú ý một chút.”
Judy hiểu rõ, hắn đã sớm lên kế hoạch, hắn đến nơi này cùng U Linh, mục đích là làm cho bản thân hắn được yên tâm, đồng thời cũng muốn mượn người của Habino để xử lý mấy cái đuôi theo sau, “Feston vĩnh viễn sẽ không làm chuyện dư thừa.” Ra dấu ok, sau đó cô ta đi xuống lầu.
“Bọn đê tiện tụi bây mau cút khỏi phòng của tao….” Macro còn có sức để mở miệng, “Tao là nam tước, tao lệnh cho tụi bây cút đi!”
Stephanie vừa định rời đi thì nghe thấy lời nói của hắn, cô ta liền xoay người, cất lên tiếng cười kỳ dị, “Mọi người lên đây xem đi, ở đây có một vị nam tước nè…” Cô ta hô to rồi xuống lầu, sau đó rời đi.
Đây là tòa nhà do Macro mua, đàn em của hắn đã bị người của Judy giải quyết sạch sẽ, người của Habino cũng rãnh rỗi, vài người chậm rãi lên lầu, “Nam tước nào vậy, a, đây là nam tước đó hả! Chúa ơi, bọn bây mau lên xem đi.”
Đàn bà trả thù rất đáng sợ, lần này Judy đứng về phe Stephanie, cô ta để cho đám đàn em lên lầu tham quan, cả đời của Macro đều sống trong bóng tối, tạo ra bề ngoài cao thượng giả dối, nhưng lần này không có ai đến giúp hắn.
Hắn dùng thiết bị giám sát, dùng hết thảy phương pháp để cách ly với thế giới bên ngoài, nhưng hiện tại lại không thể ngăn cản những ánh mắt xung quanh.
“Không – đừng nhìn tao như vậy, không–” Hắn vứt bỏ bộ dáng tự cao tự đại của mình, đôi mắt tràn ngập thù hằn lại chảy ra nước mắt, “Giết tao đi – giết tao đi–” Thành viên của Habino cũng không phải là những kẻ lương thiện, bọn họ lớn tiếng cười đùa, có người rút ra mấy con dao trên người của Macro, đánh cược xem đến con dao thứ mấy thì đối phương sẽ tắt thở.
“Giết tao đi – không – bọn dân đen chết tiệt này – không–” Tiếng kêu thét bi ai và những tiếng ồn ào bỗng dưng im bặt theo tiếng súng vang lên.
Đùng, cả người của Macro run rẩy một trận, rốt cục nhắm mắt như nguyện.
Những người khác lập tức dừng cười, dời mắt về phía họng súng vẫn còn bốc khói. fynnz810
“Ồn quá.” Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, cánh tay của hắn vẫn có một chút vô lực, Feston nâng tay đỡ lấy cổ tay của hắn, sau đó giúp hắn buông súng xuống rồi kề sát bên tai của hắn mà nói, “Có người cứ nói bản thân mình là một kẻ vô tình.”
“Phải không, tôi chỉ nhớ FBI không có nghĩa vụ giúp người ta giải thoát, hơn nữa lại là một FBI bị đình chỉ công tác….” Khẩu súng của Phong Triển Nặc được giao cho Feston, “Tôi không có hứng thú cùng cái tên biến thái kia ở cùng một phòng, nếu là xác chết thì tôi còn có thể chấp nhận được, anh có biết hắn muốn làm cái gì hay không? Hắn muốn thiến tôi.”
Là đàn ông thì đều sẽ nổi giận, Feston hiểu rất rõ, hắn nhìn thấy vết thương ở trên đùi của Phong Triển Nặc được băng bó kỹ lưỡng nhưng máu vẫn chưa đông lại, vết thương rất sâu, “Xem ra vừa rồi tôi làm như thế là chưa đủ với hắn ta.”
Feston quả thật hối hận vì chưa làm cho tên Macro này trả giá đắt, nhưng chỉ cần nhìn những lưỡi dao ở trên người của Macro thì mọi người sẽ không nghĩ như vậy, lính của Judy nghe nói đây là do Feston làm ra thì bọn họ cũng bắt đầu giữ khoảng cách với hắn.
Stephanie tìm được Samantha ở dưới tầng hầm, ngoại trừ Samantha thì còn có những đứa nhỏ khác, “Bọn họ đều là hàng hóa của Macro, hắn là kẻ buôn người, chúng ta đều biết rõ, nhưng mà nhìn thấy mấy đứa nhỏ này thì tôi vẫn hơi….” Stephanie sửa lại tác phong kiên cường của mình, là một người mẹ, vẻ mặt của cô ta lộ ra sự khó chịu.
Judy cũng là phụ nữ nhưng cô ta không có con cho nên không thể hiểu được cảm giác của Stephanie, nhưng cũng rất đồng cảm với Stephanie, “Cha mẹ của chúng nó chắc đang rất sốt ruột, miễn bàn đến những đứa nhỏ đã bị bán, bọn họ nhất định sẽ không muốn biết con của bọn họ đã gặp phải chuyện gì đâu.”
Những đứa nhỏ này có lẽ đã gặp phải những chuyện đáng sợ, nhưng hiện tại không có thời gian để bận tâm đến chuyện này, Feston đứng dậy, “Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát Monaco và hình cảnh quốc tế, chắc là Cá mập có giao dịch gì đó ở nơi đây, cứ giao chuyện này cho người khác tiếp nhận, Stephanie, cô ở lại đây trông coi bọn nhỏ, chờ cảnh sát đến.”
“Cái gì? Tôi hả?” Cô ta rất không vui khi bị ra lệnh làm chuyện này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Feston, còn có Phong Triển Nặc ở bên kia thì Stephanie rốt cục cũng chịu thỏa hiệp, “Được rồi, lần này nghe lời anh.”
Cô ta nợ bọn họ.
Stephanie ở lại, Người của Judy vừa mở cửa ra thì một viên đạn liền ghim ngay cửa.
“Người của Rainier đệ tam.” Feston ôm lấy bả vai của Phong Triển Nặc, bây giờ hắn vẫn chưa thể tự mình đi lại, bên ngoài rất chật chội, càng lúc càng đông đúc, Phong Triển Nặc mở mắt ra, “Hiện tại tôi không nên nói những lời này, nhưng tôi biết là kẻ nào muốn gây bất lợi cho Macro, hoàng gia Anh muốn lấy mạng của hắn, nhưng hiển nhiên đám sát thủ mà bọn họ mời đến lại không biết vị nam tước này có dáng vẻ thế nào, nếu những người đó tưởng tôi là hắn, hiện tại lại biết tôi ở trong này….”
Judy trừng mắt nhìn Phong Triển Nặc, hắn mỉm cười liếc mắt nhìn Feston, “Ở bên cạnh tôi có phải rất kích thích hay không?”
“Kể từ lần đầu tiên thì tôi đã biết như vậy.” Feston không thể không phủ nhận, hắn ôm chằm lấy cổ của Phong Triển Nặc rồi cho đối phương một nụ hôn ẩm ướt, “Hiện tại lên xe đi, chúng ta phải đến nhà hát opera trong vòng mười lăm phút, mang theo hoàng tử của chúng ta để đi cướp công chúa, còn có cậu, chúng ta phải bảo vệ một vị nam tước giả bởi vì nam tước thật đã bị chúng ta giết chết.”
Phong Triển Nặc cười to, trong lúc đó Feston lại bế hắn lên xe, tiếp tục tránh khỏi một viên đạn bắn trúng cửa xe, “Judy, cô phụ trách yểm trợ, Anthony, đừng đứng sửng sờ ở đó, mau lên xe đi.”
“A, ok!” Bất giác trả lời một cách lớn tiếng, đây là lần đầu tiên Anthony gặp phải chuyện vừa đáng sợ vừa kích thích như vậy, hắn leo lên băng ghế sau.
Xe phóng như bay, người của Judy leo lên một chiếc xe khác rồi đuổi theo, một đám người còn lại là thám tử của Rainier đệ tam, nếu đám sát thủ có ý đồ giết chết nam tước Macro Ventress đang ở đây thì đám người của Feston nhất định phải hô lớn –Lễ quốc khánh Monaco lần này thật sự là một ngày hội náo nhiệt.
………….
P/S: thấy anh Phê nghiêm nghiêm vậy chứ cũng thủ đoạn lắm =.=, tra tấn mà thấy tội bác Macro =.=, mặc dù bác Macro không xứng đáng được tội nghiệp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...