Hôm nay là ngày 19 tháng 11, lễ quốc khánh của Monaco.
Buổi chiều bọn họ phải dẫn Anthony đi gặp Bailey Olivia, làm cho đôi tình nhân này cao bay xa chạy.
Phong Triển Nặc quả thật không dám tin vào chuyện mà hắn sắp làm, “Tôi là một sát thủ, vậy mà hiện tại lại sa sút đến mức đi giúp người ta bỏ trốn!” Hắn ngồi dậy.
“Đừng oán giận, đây cũng không phải là trách nhiệm của FBI, càng đừng nói nơi này không phải là nước Mỹ.” Feston ném quần áo cho Phong Triển Nặc, người nằm trên giường với đầu tóc rối bù, ***g ngực trần trụi có dấu vết kích tình, giọng điệu không tốt, ánh mắt nhếch lên lại để lộ một hàm nghĩa khác.
Phong Triển Nặc chán ghét cảm giác bị người ta quản chế, chỉ cần làm cho Bailey Olivia đào hôn thành công thì vấn đề của hắn và Feston xem như được giải quyết hơn phân nửa, hoặc phải nói là hắn rất chờ mong ngày này.
Hắn ngồi dậy từ trên giường, bắt đầu hoạt động chân tay, thuận tiện nhìn về phía đối diện, tỉ mỉ đếm số lượng dấu vết mà hắn đã tạo ra ở trên người của Feston, có đôi khi hắn sẽ cảm thấy đàn ông đều là dã thú, chỉ cần gặp được đối thủ thích hợp thì sẽ dễ dàng bị khơi mào thú tính.
“Không ở nước Mỹ, không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của anh thì anh đặc biệt phóng túng có phải hay không?” Tuy rằng không đến mức ê ẩm xương sống và thắt lưng nhưng cảm giác tay chân rã rời cũng đã chứng tỏ đó là những trận kịch chiến, Phong Triển Nặc liếc mắt một cái, Feston đã mặc đồ chỉnh tề, đang thắt cà vạt ở đầu giường bên kia.
“Tôi vẫn luôn phóng túng đối với cậu.” Đeo đồng hồ, sau đó Feston cài lại cúc áo ở cổ tay.
“Biết ngay là anh sẽ nói như vậy.” Phong Triển Nặc đi qua để giúp một tay.
Đây không phải là lời nói dối, Feston không phải loại người dễ dàng bày ra vẻ mặt thân thiết đối với mọi người, hắn không giống những người thích giao tiếp, cũng không phải là kiêu căng, mà là hắn hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế trừ phi tất yếu, nếu không thì hắn sẽ không lãng phí thời gian cho những người không liên quan đến hắn.
Rút ra một cái cà vạt từ trong tủ đồ để ướm thử, không mang quần áo riêng đến đây cho nên Phong Triển Nặc mặc đồ của Feston, kích cỡ không khác biệt là mấy, nếu là áo sơ mi và quần âu thì càng không có vấn đề gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên mặc quần áo của nhau, bọn họ đã sớm có thói quen này.
“Đi ra ngoài nhớ cẩn thận, khách sạn này không thiếu đám nhà giàu thượng lưu, bọn họ sẽ nhận ra cậu, nhớ kỹ thân phận hiện tại của cậu, ngài nam tước.” Feston rửa mặt rồi đi ra, hắn đứng trước cửa phòng tắm mà nhìn tên sát thủ ăn mặc chỉnh tề này.
Phong Triển Nặc mặc áo khoác nhạt màu rất hợp, lộ ra vẻ phóng khoáng phong lưu của một quý tộc, đây rõ ràng là đặc biệt, khi hắn tình nguyện bày ra vẻ mặt này thì có thể loáng thoáng thấy được vẻ tùy ý phóng túng của hắn.
Màu sậm cũng không tệ, tựa như bộ đồ hắn đang mặc, màu đen thuần có vẻ trầm ổn, phía trên có sọc xanh, bên dưới mái tóc màu trà là đôi mắt màu xanh biển có thể làm cho người ta đắm chìm bất cứ khi nào hắn muốn.
Phong Triển Nặc đang thắt nơ, đột nhiên nhìn thấy Feston ở trong gương ngay sau lưng hắn, thắt lưng xuất hiện một đôi tay, hắn bị bao vây bên bồn rửa tay, “Anh bị điên rồi sao….còn muốn tiếp nữa hả?”
“Không, cậu cứ thắt nơ đi, tôi đang đợi bữa sáng.” Trên cổ không ngừng bị những nụ hôn nhẹ nhàng chiếm cứ, khi quan hệ trở nên sâu sắc, ngoại trừ số lần cãi nhau tăng lên thì những động tác thân mật nhỏ nhặt cũng nhiều hơn, lời nói của Feston làm cho Phong Triển Nặc chỉ biết im lặng nhướng mày. fynnz.wordpress.com
Thời gian của kế hoạch là một giờ chiều, nhưng bọn họ còn có chuyện khác cần phải làm, dựa theo kế hoạch thì phải lên đường trước giờ hẹn.
Ăn xong bữa sáng do khách sạn mang lên, Feston khôi phục tác phong làm việc ngày thường của mình, Phong Triển Nặc rất thích khiêu khích loại tác phong này của Feston, “Nhìn vẻ mặt tinh anh của anh thì nhất định sẽ không thể tưởng tượng mới nửa tiếng trước anh đã làm chuyện gì.”
“Vẻ mặt tinh anh? Đó là vẻ mặt gì?” Feston không biết bản thân mình ở trong mắt của Phong Triển Nặc có hình dạng gì.
“Có cảm giác xa cách, còn có một chút khó dò khiến người ta đoán không ra, mỉm cười với người ta mà lại giống như cười lạnh, giống như lúc nào cũng muốn làm cho người ta sống không thoải mái, quá lý trí, máy móc, vô lý, nghiêm khắc, cẩn thận…” Hắn lần lượt liệt kê, trong nháy mắt Feston kéo hắn lại gần, “Đủ rồi!”
Theo cảm giác đau đớn ở trên môi thì có thể đoán được viên cảnh sát này e rằng cũng không quá cao hứng, nhưng lại khiến Phong Triển Nặc cảm thấy khoái trá, không thể nói rõ là vì sao, nhưng hắn thích nhìn bộ dáng xúc động của Feston, có lẽ bởi vì loại xúc động này là do hắn tạo thành.
“Anh thấy chưa, tôi đã phải nhịn anh bấy lâu nay.” Hắn cười to, Feston cũng cười, bất quá nụ cười kia chứng tỏ có người ắt hẳn là nên cẩn thận.
Cho nên khi ra khỏi cửa thì Phong Triển Nặc phải kiềm chế nụ cười. Lặng lẽ quan sát đám người ở trước thang máy, sau đó đi vào, “Nói thật là tôi rất thích chọc giận anh, tôi biết anh sẽ không thật sự tức giận.”
“Cậu thích xem bộ dáng bó tay của tôi vì cậu, rất hợp với bản chất của cậu.” Feston đi vào thang máy.
Phàm là sát thủ, không, nói rộng hơn, phàm là tội phạm thì đều thích nhìn thấy cảnh sát phải đau đầu vì bọn họ, nhất là biết rõ bọn họ đã làm cái gì nhưng bởi vì chứng cớ không đủ mà không thể ra tay, Phong Triển Nặc không thể phủ nhận hắn cũng có tật xấu này.
Hiện tại cũng vậy, Feston biết rõ Phong Triển Nặc là người như thế nào, giữa bọn họ đã trải qua không ít chuyện, nhưng thậm chí cho đến nay Feston vẫn không hề cảm thấy phiền phức hay chán ghét, lá gan của hắn lớn hơn người thường rất nhiều.
Trên thực tế Phong Triển Nặc đã sớm biết Feston không phải người thường.
Bởi vì còn sớm, trên đường không gặp quá nhiều người, đến đại sảnh khách sạn thì bắt đầu đông người hơn, có không ít người chú ý đến bọn họ, không ai biết, cũng không có người đoán được bọn họ sắp làm cái gì, bố trí của khách sạn xa hoa hơn so với ban đầu, hết thảy đều là vì chúc mừng lễ quốc khánh.
Phong Triển Nặc thản nhiên bước đi ở phía sau Feston, hắn biết những người nhận ra hắn đều cảm thấy kỳ lạ, vì sao nam tước Macro Ventress lại đi cùng tình địch số một của mình – nhân vật quan trọng của tập đoàn Kada.
Feston hoàn toàn không ngại để cho người ta suy đoán, chuyện này không liên quan đến hắn, hôm nay bọn họ phải làm rất nhiều chuyện quan trọng, hắn sẽ không ở nơi này để lãng phí thời gian, xoay người vẫy tay về phía Phong Triển Nặc, hắn muốn đối phương đi nhanh một chút.
Hai người đàn ông với phong cách khác biệt nhưng đều rất điển trai và xuất sắc lại xuất hiện ở đại sảnh, khiến cho bao ánh mắt ngắm nhìn, bọn họ chuẩn bị rời khỏi cửa thì bỗng nhiên có người chặn ngay mặt bọn họ, “Đợi đã!”
“Ngài Kada! Thật xin lỗi, tôi ngăn không được cô ta, cô ta bảo rằng có chuyện rất quan trọng cần tìm ngài, tôi đã gọi điện thoại lên phòng ngài, nhưng lúc ấy có lẽ ngài đang trên đường xuống đây….” Quản lý chậm rãi giải thích, người phụ nữ chặn mặt bọn họ lại chờ không kịp.
“Ông tránh ra cho tôi!” Stephanie xuất hiện rất đột ngột, nhất là vẻ mặt của cô ta, cô ta đẩy ra người quản lý rồi nắm lấy ống tay áo của Phong Triển Nặc, trong mắt có một loại kiềm chế chặt chẽ, sau đó hít vào một hơi, “Ian, chuyện này tôi chỉ có thể tìm cậu.”
“Sắc mặt của cô rất kém, đã xảy ra chuyện gì?” Phong Triển Nặc nâng tay nhìn đồng hồ.
“Là Samantha – Samantha bị bắt cóc–” Stephanie đang cố gắng trấn tĩnh, cô ta hạ thấp giọng, kéo Phong Triển Nặc đến một bên, “Cậu phải giúp tôi! Ian! Chỉ cần cậu làm theo lời của tôi thì Hecate nguyện ý giúp cậu vô điều kiện, bao nhiêu lần cũng được!”
“Trùng hợp thật, ngay ngày hôm nay….” Samantha bị bắt cóc? Ánh mắt của Phong Triển Nặc khẽ chuyển động, “Hỏi cô một vấn đề, ở trong ấn tượng của cô thì cô nói thử xem, là ai dám động vào người của Hecate?”
Hắn nhìn về phía bên cạnh, Feston cũng đang nhìn hắn, “Là thật hay là giả thì cậu mới là người biết rõ tình huống của cô ta hơn là tôi.”
“Hai người đang nghi ngờ tôi lừa gạt hay sao?” Stephanie tức giận đến mức run rẩy.
“Là cô đang đùa cái gì hay là sự thật đã xảy ra chuyện thì tôi cũng sẽ không dễ dàng kết luận, dù sao cũng quan hệ đến an toàn của một đứa nhỏ, cho nên cứ để cậu ấy tự phán đoán.” Feston lui ra một bên, ba người bọn họ đang đứng ở một góc khách sạn, vẻ mặt và hành động kịch liệt của Stephanie đã gây chú ý cho không ít người. fynnz810
“Tôi sẽ không lấy Samantha ra để đùa giỡn, Ian….cậu là người rõ nhất điều đó mà!” Stephanie cơ hồ muốn gào to, cô ta cố gắng kiềm chế âm lượng, nhưng người đàn ông ở trước mắt vẫn giữ nguyên nụ cười không chê vào đâu cho được.
“Tôi hiểu cô rất rõ, còn có cả Hecate, Stephanie, lính của cô đông như vậy, vì sao phải đến xin tôi giúp đỡ, huống chi tôi nghĩ không ra còn có ai dám động vào con gái của cô.”
Vỗ vai của Stephanie để trấn an, người ngoài nhìn vào thì giống như hắn đang trấn an người cố tình gây sự, nhưng ở trước mặt Stephanie thì ý cười ở trong mắt của tên sát thủ này đang dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Cậu nghĩ rằng tôi đang lừa cậu phải không?! Như vậy thì sao? Nhìn xem cái này thì cậu có dám bảo rằng tôi lừa cậu nữa hay không?! Cậu xem kỹ đi! Tôi chẳng muốn đến tìm cậu nhưng mà không tìm cậu thì không được!” Stephanie rống giận như một con sư tử cái, một phong thư lập tức bị đập vào ngực của Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc nhanh chóng mở ra –
Xin hãy chuyển lời với vị nam tước giả kia, vứt bỏ suy nghĩ viễn vông kia đi.
Một tên dân đen vĩnh viễn không thể nào chiếm được danh hiệu quý tộc đâu.
Hắn không xứng.
Phong Triển Nặc hơi biến sắc, biết hắn là giả thì chẳng có bao nhiêu người, mà người viết phong thư này…..
“Đây không phải là giấy viết thư mà người bình thường có thể sử dụng, còn có con dấu này–” Feston tiếp nhận lá thư từ trong tay của Phong Triển Nặc, xem kỹ một lần.
Chất giấy vô cùng đẹp, mặc kệ chữ viết như thế nào thì khi đập vào mắt sẽ bị một vật ở phía dưới cuốn hút, đó là lông vũ, cánh, mỏ chim ưng, còn có móng vuốt sắc bén.
Ánh mắt trở nên thâm trầm, hắn nâng cổ tay của Phong Triển Nặc lên.
Trên ngón tay của Phong Triển Nặc có một chiếc nhẫn cũng có hoa văn giống như vậy, mặt trên có một con chim ưng.
Con dấu niêm phong có cùng hình dạng lại xuất hiện trên lá thư.
Có vài quý tộc ở các địa phương vẫn sử dụng phù hiệu của gia tộc, bao gồm dấu niêm phong, đó là tượng trưng cho thân phận, cái này giống danh thiếp, cũng không chỉ là quý tộc mới có nhưng chỉ có quý tộc mới sử dụng loại phù hiệu này cho đến ngày nay, đây là tượng trưng cho địa vị, cũng là thứ mà nhân viên phục vụ ở sòng bạc chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán ra được người sở hữu chiếc nhẫn này có thân phận không tầm thường.
Feston và Phong Triển Nặc cùng nhau nhìn chăm chú vào con chim ưng này, “Macro Ventress chân chính.”
Không ngờ hắn lại hành động ngay lúc này, người nọ hiển nhiên đã biết ý đồ của Habino, biết bọn họ muốn làm gì.
…………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...