Xí Thần

Vu Hằng hướng công ty xin nghỉ phép vài ngày, vốn tưởng rằng phải lấy đơn từ chức ra uy hiếp thì mới có được ngày nghỉ trong tay, ai ngờ vỏn vẹn có vài phút sau đã được đồng ý, mà người ký lại là ông chủ chuyên bóc lột sức lao động của nhân viên kia, thật là cho Vu Hằng có cảm giác không thể hiểu nổi trong lòng.

Trước khi đi một đêm ngoài ý muốn nhận được điện thoại của bác gái Mục Quang Minh, đó là hắn có được khi lần trước đến bệnh viện.

Bác gái Mục Quang Minh đầu kia điện thoại cơ hồ khóc không thành tiếng, phải nói mấy lần Vu Hằng mới nghe được rõ, gì mà bắt đầu từ đêm qua, bệnh tình của Mục Quang Minh chuyển biến xấu, bác sĩ nói đang trong tình trạng nguy kịch.

Vu Hằng không biết rõ nên an ủi thế nào liền dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ loa, bật âm lượng đàm thoại lên mức cao nhất rồi đứng trước cửa nhà vệ sinh, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên rõ ràng.


Mục Quang Minh như cũ lơ lửng trong không trung, tia sáng quá mờ nên Vu Hằng không thể nhìn thấy nét mặt y.

Cắt đứt điện thoại, Vu Hằng thu hồi lại, lúc xoay người đi lại vô tình nghe thấy tiếng thở dài.

“Cho dù tôi sống, cũng chỉ làm cho họ mất mặt mà thôi.” Mục Quang Minh thanh âm so với dĩ vãng muốn trầm hơn rất nhiều: “Như thế này không phải tốt hơn sao!”

Vu Hằng không nói gì.


“Kỳ thực tôi là đồng tính luyến ai, sau khi lên đại học mới phát hiện được tính hướng của mình, ngày đó không cẩn thận bị ngã chính là tôi đang suy nghĩ làm thế nào để nói với gia đình, không nhìn đường, cho nên …” Mục Quang Minh híp mắt cười, nụ cười ấy cũng giống như giọng nói, buồn.

Vu Hằng lắc đầu: “Tôi ngày hôm qua đến bệnh viện thăm anh.” Hắn chỉ chỉ Mục Quang Minh, lúc ra về bác anh có gọi tôi lại hỏi xem tôi có phải bạn trai anh không, còn nhờ tôi thường xuyên đến nói chuyện với anh, cũng coi như một phương pháp trị liệu giúp anh mau tỉnh.

“…Gì?”

“Cho nên đừng ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như thế, nếu là nam nhân thì đứng lên cho tôi. Đồng tính luyến ái thì làm sao, ra đường đầy người như thế, anh có gặp qua nam nhân bình thường nào mà có WC không dùng lại bày đặt ôm bô chưa?”

Vu Hằng nói xong những lời này liền quay đầu về phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui