Xí, Đồ Hạ Lưu

Chuyển ngữ ♥ Kim Ngọc

Beta ♥ Đặng Trà My, Mỹ Linh

Như Ngọc theo Thiệu Tịch Ngôn ra ngoài, vì sợ bị tiểu quỷ trên đường phát hiện, nàng cũng không dám đi gần hắn quá mà chỉ dám đi theo hắn từ xa, giả vờ dáng vẻ giống như người đang ngắm cảnh dạo phố, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của tên tiểu quỷ nào mới vội vàng chạy theo hắn. Hai người men theo bờ sông tản bộ, đi thẳng đến nơi mà lần trước Như Ngọc tìm được Thiệu Tịch Ngôn.

Thiệu Tịch Ngôn dựa vào thân cây đại thụ ngồi xuống, nhìn Như Ngọc rồi vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Như Ngọc đến ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn chớp mắt lại nhìn khắp bốn phía, lúc này thời tiết đã vào cuối thu, lá cây đều rụng sạch rồi, phong cảnh cũng không có được đẹp gì, nàng không biết vì sao đã hơn nửa đêm mà Thiệu Tịch Ngôn còn đến đây ngồi, chỉ cảm thấy được hắn đang có tâm trạng không mấy vui vẻ gì.

Thiệu Tịch Ngôn giơ ngón tay chỉ về phía bờ sông, Như Ngọc tò mò nhìn theo thì chỉ thấy tối đen, chẳng có gì cả.

“Đang ở đó.” Thiệu Tịch Ngôn nói.

“Chỗ nào?” Như Ngọc duỗi cổ nhìn quanh, “Có cái gì à? Tại sao ta không nhìn thấy được cái gì hết?”

Thiệu Tịch Ngôn thản nhiên cười: “Đang ở đó, lần trước nàng đến tìm ta, lúc đó nàng đang đứng dưới gốc cây đại thụ bên kia vừa khóc sướt mướt vừa gọi tên ta.”

Như Ngọc hơi xấu hổ cúi đầu.

Thiệu Tịch Ngôn quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Thật ra ta đã sớm thấy nàng rồi, nhìn thấy nàng chạy men theo bờ sông, vừa gạt nước mắt vừa tìm ta, người khác không biết cũng thực sự cho rằng ta đã chết rồi đấy.”

Như Ngọc đỏ mặt, bực bội nói: “Vậy sao anh không sớm gọi tôi, do anh cố tình!”

“Ừ.” Thiệu Tịch Ngôn gật đầu, “Là ta cố tình đấy.”

Như Ngọc trợn mắt, đánh Thiệu Tịch Ngôn một cái: “Sao anh hư hỏng như vậy!”

Thiệu Tịch Ngôn cười, vuốt cánh tay, quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước, tự mở miệng nói: “Thôn làng của ta cũng có một con sông nhỏ, khi còn bé ta rất thích đến đó chơi, mùa hè thì nhảy xuống sông tắm rửa, mùa đông thì đục băng bắt cá. Nếu mãi không thấy ta quay lại, mẹ ta cũng men theo bờ sông gọi tên ta giống như nàng, bà ấy đã khóc khi lo lắng vì tìm không thấy ta, sợ ta bị nước cuốn đi hoặc là rơi xuống khe nứt băng…”

Như Ngọc nghiêng đầu: “Vậy anh  cũng cố ý trốn đi để làm bà ấy lo lắng hả?”

Thiệu Tịch Ngôn cười nói: “Làm sao có thể được, đâu có đứa con nào lại muốn làm cho mẹ mình phải lo lắng.” Dừng một lúc lại nói, “Mẹ nuôi ta lớn không dễ dàng, ta còn nhớ lúc cha ta chết, trong nhà chỉ còn bà nội và mẹ, bà nội thì đã lớn tuổi nên đi đứng không tốt, tuy rất thương yêu ta, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một mình mẹ lo liệu…”


Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Thiệu Tịch Ngôn dần trở nên sâu sắc, thở dài nói: “Lúc ấy ta không biết nhiều việc… Chỉ biết đần độn đọc sách, không muốn giúp mẹ chia sẻ chút gì, đến lúc ta biết được, mẹ ta cũng mất rồi…Ta vừa đậu tú tài vào năm mười sáu tuổi thì mẹ và bà nội đều mất…”

Như Ngọc nghe hắn nói lời này liền cảm thấy lòng chua xót, sợ bản thân khóc lại làm Thiệu Tịch Ngôn càng thêm khó chịu, chỉ dám cắn môi nhịn lại, ôm đầu gối của mình nghiêng đầu lắng nghe.

Thiệu Tịch Ngôn cũng không nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Nhà ta vốn chẳng giàu có gì, ta gắng gượng an tán mẹ và bà nội, trong nhà cũng không được như trước nữa. Ta vừa mười sáu tuổi, ngoại trừ đọc sách thì chẳng biết gì cả, ta vốn tưởng mình đậu tú tài sẽ để cho mẹ và bà nội trải qua những ngày tháng tốt đẹp, lúc ấy ta mới phát hiện, thực ra ngoài cái danh hiệu tú tài này, ta còn chẳng nuôi nổi bản thân.”

“Hàng xóm xung quanh thấy ta đáng thương, muốn giới thiệu cho ta làm thuê ngắn hạn cho nhà địa chủ, nhưng ta không muốn đi. Ta chỉ muốn là người đọc sách, là tú tài, cũng không thể vì khom lưng kiếm cơm mà làm mất khí tiết văn nhân…. Kết quả là ta phải trải qua mùa đông năm đó rất thảm… Có một lần ta bất tỉnh trong nhà hai ngày hai đêm vì đói nhưng không ai biết… Nếu không phải do gia đình nhà bên cạnh phát hiện thì lúc ấy ta đã chết rồi…”

“Vì sống sót, ta không thể không đi theo gia đình nhà bên làm công ngắn hạn cho lão địa chủ Lưu, một vài người đọc sách khác đều âm thầm chỉ trỏ ta, nói ta đường đường là một tú tài mà lại đi làm công cho nhà địa chủ, làm mất thể diện của người đọc sách, lúc đầu ta nghe cũng cảm thấy khó chịu, về sau cũng chẳng biết cái gì thể diện với không thể diện nữa, ai đói ai no biết liền, khí phách không thể làm ra cơm ăn, mặc kệ có đọc bao nhiêu sách thì chết đói vẫn là chết đói.”

Thiệu Tịch Ngôn nói xong lời này, bèn quay đầu nhìn Như Ngọc nói: “Nàng xem dáng vẻ hiện nay của ta đi, chắc chắn sẽ không thể biết được lúc từ 15 đến 16 tuổi vừa gầy vừa nhỏ được, đều thấp hơn một nửa so với những người cùng trang lứa, cũng may là sau khi làm việc được hai năm thì sức khỏe cũng tăng lên không ít. Bây giờ đã nhiều năm không làm việc lại, trước kia đen hơn bây giờ, ra đồng làm việc lại không cần để ý đến dung nhan, cả ngày lăn lộn nơi bùn lầy, chỉ làm chuyện cười cho người khác, chưa thấy một tú tài nào vừa ốm vừa đen như ta, chẳng có chút phong thái của người đọc sách.”

Như Ngọc nói: “Mới không phải đâu, da trắng mềm như một cô nương mới cực kỳ không tốt. Hơn nữa ai nói người đọc sách thì không thể ra đồng làm việc được? Người nằm trong nhà đi ăn chùa mới không có tư cách để cười anh, chính anh dốc sức làm để nuôi sống bản thân mới là người có chí.”

Thiệu Tịch Ngôn cười yếu ớt, nói: “Chỉ tiếc là mọi người không có suy nghĩ giống nàng… Ta làm ở Lưu gia được vài năm, vừa học vừa làm miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống bản thân một thời gian ngắn chứ không thể lâu dài, ta dự định tham gia kỳ thi hương, nhưng được thi hương thì phải cần lộ phí. Ta có một người thúc thúc bà con xa, tổ mẫu lúc tình cờ cũng có giúp đỡ qua, ta tìm thúc thúc vay tiền, ông ta chỉ nói ta chỉ là một tên nông dân quèn, là tên tú tài chỉ biết núp mộ tổ tiên, lại còn muốn đi thi cử nhân cái gì.

Ta bị chế nhạo nên rất khó chịu, đến nỗi phải quay đầu bỏ đi, đến cùng vẫn nhịn một bụng ấm ức nói lời ngon ngọt nên ông ta mới miễn cưỡng cho ta mượn chút tiền, chỉ nói rằng sợ ta không biết xấu hổ còn tiếp tục mượn tiền người khác, vứt hết thể diện của Thiệu gia.”

Như Ngọc nghe xong liền tức giận, bật thốt lên: “Hừ! Đồ khốn kiếp! Thúc thúc kia của anh là người xấu! Đồ khốn xấu nhất xấu nhất!”

Thiệu Tịch Ngôn không có phản ứng gì gọi là cười, không trả lời nàng, chỉ tiếp tục nói: “Về sau khi thi hương, ta thuận lợi đỗ cử nhân, không đợi ta hồi hương thì đã có nhiều người ở quê đến chúc mừng, tiện thể đưa lễ vật cho ta. Chờ đến khi ta về nhà để trả lại tiền thì vị thúc thúc kia lại thay đổi quyết định, chẳng những không đòi lại tiền mà còn trả lại cho ta mảnh ruộng ta đã đặt mua, chỉ nói là sớm nhìn thấy ta sẽ có được như ngày hôm nay rồi, còn nói lời ông ta nói ngày hôm đó chỉ là để khích lệ ta thôi, nói sau này Thiệu gia chúng ta vang danh là nhờ công lao của ta.”

Như Ngọc nghe xong thì liên tục lắc đầu, vẻ mặt xem thường tấm tắc nói: “Mắt chó nhìn người thực thấp! Thật sự là không thể không nghĩ xấu ông ta được rồi!”

Thiệu Tịch Ngôn cười nhẹ một tiếng, nói: “Lúc đầu ta cũng có phản ứng giống nàng bây giờ, trong lòng thầm mắng ông ta vô số lần, nhưng nghĩ sau này còn có thể thấy được nhiều người như vậy, ta bèn thôi… Rất nhiều người ngày bình thường thì hiếu kính với cha mẹ, thương yêu vợ con, đối xử tử tế với bạn, giống như vị thúc thúc kia của ta vậy, bất luận có sỉ nhục như thê nào, đến cùng vẫn giúp đỡ người thân nghèo như chúng ta là đã có thiện tâm lắm rồi, nhâm phẩm cũng không tệ rồi.”

Như Ngọc suy nghĩ, cảm thấy lời Thiệu Tịch Ngôn nói cũng đúng, nhưng lại cảm thấy vẫn không đúng ở đâu đó, nàng không đưa ra ý kiến, chỉ sụp vai, rụt người ôm đầu gối, không nói lời nào.

Thiệu Tịch Ngôn thở dài: “Lúc đầu… Lòng người lớn như vậy, có thể tha thứ được bao nhiêu người, trừ bỏ gia đình và bạn bè, sợ cũng không có nhiều thiện tâm cho những người xa lạ nữa, chỉ đành phân những người không quen biết khác ra nhiều loại địa vị, cũng là hợp tình hợp lý…” Hắn nói xong lại dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Địa vị của một con người giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời, cũng giống như vũng bùn ở trong dòng sông, một ngôi sáng long lanh trên bầu trời, một ngôi lại chìm trong dòng sông, làm sao có thể oán giận người đời chỉ nhìn thấy được những vì sao sáng mà không thấy được vũng bùn dưới nước đây.

Như Ngọc giật mình nhìn Thiệu Tịch Ngôn, cúi đầu xuống không nói lời nào, tiện tay cầm một cành cây rơi trên mặt đất lên, vẽ loạn xạ.


Thiệu Tịch Ngôn ngẩn đầu nhìn trời, nói: “Ta muốn làm một ngôi sao sáng trên bầu trời.”

Như Ngọc không ngẩng đầu, chỉ chống cằm lên đầu gối, thì thào nói nhỏ: “Anh chính là những vì sao rồi… Lại còn là một ngôi sao rất sáng rất sáng.”

Thiệu Tịch Ngôn quay đầu nhìn người đang rụt người, vẫn đang cúi đầu vẽ loạn xạ trên mặt đất – Như Ngọc, trong ngực chua xót, trầm mặc một hồi lâu mới thấp giọng mở miệng nói: “Ta không muốn chỉ là ngôi sao sáng của nàng, ta còn muốn mọi người có thể thấy được hào quang của ta…”

Động tác trên tay Như Ngọc dừng lại, trên tay bất giác dùng sức, “Bốp” một tiếng, cành cây nhỏ liền bị nàng bẻ gãy, nàng nắm chỗ bị gãy kia đâm xuống đát từng chút một, đâm thành một lỗ nhỏ ở chân, thật lâu sau đó cũng chỉ cúi đầu hàm hồ “Ừ” một tiếng.

Thiệu Tịch Ngôn không biết Như Ngọc có nghe hiểu lời nói của mình không, chỉ không quay đầu lại nhìn nàng, nhưng nàng cứ ôm đầu gối chăm chú nhìn về phía trước như vậy, hắn bèn mở miệng nói: “Hôm nay ta đi bái kiến Vương Thừa Tướng… Ông ta cực kỳ quan tâm đến ta…”

Như Ngọc cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy tốt rồi… Ông ta là quan lại lớn nhất… Ông ấy có thể giúp anh làm ngôi sao sáng nhất… Khiến mọi người khắp thiên hạ đều biết đến danh tiếng của anh …”

“Ừm…” Thiệu Tịch Ngôn nói: “Có thể ta với ông ta cũng không có thân thiết gì lắm…. Ông ta cũng không vô duyên vô cớ mà cất nhắc một người xa lạ…”

Như Ngọc sững sờ, lập tức vùi đầu càng sâu, cầm nhánh cây nhỏ dùng sức đâm xuống đất, nói: “Có lẽ ông ta là người tốt, thiên hạ đệ nhất người tốt, không cần báo đáp mà chỉ muốn giúp anh …”

Thiệu Tịch Ngôn nói: “Có lẽ ông là là người tốt đúng như lời nàng nói… Thế nhưng … Ông ta giống như những người khác, chỉ đặt thiện tâm trên người nhà của mình và bạn bè …”

Như Ngọc gật đầu, lập tức tiếp lời nói: “Vậy ông ấy đã xem anh là bạn rồi…Gọi là… Bạn vong niên…Cái này thì tôi hiểu đấy… Tôi đã nghe qua cách nói này rồi…”

“Như Ngọc…”Thiệu Tịch Ngôn nhìn nàng, “Nếu ông ta chỉ muốn ta làm bạn thì sẽ không hỏi trong nhà của ta còn có người khác không, sẽ không hỏi ta có lấy ai chưa, càng sẽ không hỏi ngày sinh tháng đẻ của ta…”

Như Ngọc giật mình trong chốc lát, buông cành cây nhỏ trong tay ra, nghiêng đầu nhìn trộm Thiệu Tịch Ngôn, sợ hãi nhỏ giọng: “Có phải ông ta muốn gả con gái mình cho anh phải không?”

Thiệu Tịch Ngôn ra vẻ ung dung nói: “Ông ấy không nói cái gì hết, bây giờ ta cũng chỉ là người đứng đầu kỳ thi hội thôi, ông ta cũng chưa cất nhắc gả nữ nhi mà mình yêu thương cho ta… Có thể là tiểu thư không thân thích gì…”

Như Ngọc nói: “Đúng rồi…Như vậy anh cũng không phải không có cơ hội, anh là người nhà của ông ấy rồi…” Trầm mặc một lúc, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Làm người thân của Thừa Tướng gia nhất định là phú quý… Nuôi dưỡng một tiểu thư thông hiểu lễ nghĩa, lại là mỹ nhân… Anh cũng có phúc …”

Thiệu Tịch Ngôn hơi bất ngờ, nói: “Cô không tức giận sao?”


“Sao tôi phải tức giận…”

Ánh mắt Thiệu Tịch Ngôn thoáng ảm đạm, nói: “Ta không từ chối ý tốt của ông ta, với lại ta cũng không có người mình thích để lấy làm vợ.”

Như Ngọc cong môi, trả lời: “Không phải anh đã nói với tôi rồi sao, đôi khi yêu một người cũng không cần nhất định lấy người đó làm vợ, lúc ấy tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi… Giống như anh thích Thẩm tiểu thư, nhưng vì chuyện của cậu nàng ấy nên anh không thể lấy nàng ấy làm vợ…” Nàng nói xong lại trầm tư một chút, quay đầu tránh ánh mắt Thiệu Tịch Ngôn, ôm lấy mình nhỏ giọng nói: “Giống như tôi thích anh … Nhưng vì tôi là quỷ, nên cũng không thể vọng tưởng được làm vợ của anh …”

Thiệu Tịch Ngôn khẽ giật mình, chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Như Ngọc hít mũi, vùi đầu nói: “Tôi hiểu được… Hiểu được hết… Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây…”

Thiệu Tịch Ngôn lập tức trả lời: “Ai bắt nàng phải dọn đi, ta nói những lời này cho nàng biết không phải là muốn nàng dọn đi, ta chỉ…”

“Tôi biết anh tốt với tôi, là tôi tự muốn đi…” Như Ngọc cắt ngang lời hắn, rũ mắt xuống, trả lời, “Bởi vì là tôi nói dối, tôi lại không thích anh rồi, tôi có thể nói được thì làm được… Taôigiống như là còn thích anh rồi…”

Thiệu Tịch Ngôn chăm chú nhìn Như Ngọc, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt.

Như Ngọc cố gắng tươi cười, lại càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, chỉ nói: “Tôi còn tưởng rằng mình không thích anh, nhưng do nghe những lời anh nói lúc nãy, trong lòng tôi vẫn không chịu được, rất khó chịu… Cho nên tôi vẫn còn thích anh … Tôi nói được thì làm được… Không thể tiếp tục ở bên cạnh anh, ngày mai tôi sẽ đi…”

Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy khó chịu, hắn muốn Như Ngọc ở lại, không muốn nàng bỏ đi, nhưng hắn không mở miệng được, hắn biết bọn họ vốn là người quỷ không chung đường, hắn không thể hứa hẹn với nàng điều gì, bọn họ cũng chẳng có tương lai tươi đẹp, lúc này hắn có thể ích kỷ giữ nàng lại nhưng một ngày nào đó cũng sẽ xa cách, lúc ấy chỉ sợ càng làm nàng tổn thương hơn.

Như Ngọc nhếch miệng cười, nói: “Anh không cần lo lắng cho tôi, thực ra vừa mới có một người bạn tìm được chỗ ở mới cho tôi rồi, do tôi muốn ở cùng với anh thôi, lúc này tôi cũng nên đi tìm các nàng, với lại cũng còn có Nhị Ngưu, huynh ấy sẽ chăm sóc tôi, sẽ không để người khác ức hiếp tôi, anh có thể yên tâm.”

Như Ngọc càng nói vậy, Thiệu Tịch Ngôn càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Như Ngọc thở dài một hơi, ôm đầu gối lầm bầm: “Nếu như tppo chưa chết thì tốt rồi, nếu như tôi không phải là quỷ thì tốt rồi…” Nghĩ một lát lại cảm thấy không đúng, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải… Nếu như tôi không phải là quỷ thì không thể gặp được anh…Ha ha…Thật đúng là phiền phức…” Lời vừa mới dứt, nước mắt liền không kiềm được mà rơi xuống.

Thiệu Tịch Ngôn ghé lên đầu gối, quay đầu đi chỗ khác.

Đêm khuya, bốn phía im ắng không tiếng động, hai người quay đầu không nhìn đối phương, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Rất lâu sau, Như Ngọc mới lau nước mắt, sụt sịt phá vỡ không khí im lặng: “Ngày mai tôi phải dọn đi rồi, về sau sẽ không muốn gặp mặt anh, cũng không muốn hỏi gì đến anh …”

Thiệu Tịch Ngôn vội vã lau nước mắt, quay người nhìn Như Ngọc.

Như Ngọc nổi lên dũng khí, giả vờ thoải mái mà mỉm cười, nói: “Trước kia anh có nói, cho dù tôi là một cô nương còn sống, anh cũng sẽ không thích tôi, có phải thật vậy không…”

Trong lòng Thiệu Tịch Ngôn cảm thấy đau xót, lắc đầu, chăm chú nhìn vào mắt Như Ngọc mà nói: “Nếu như nàng là một cô nương còn sống, ta sẽ lấy nàng làm vợ.”


Như Ngọc muốn cười, có thể cười nhưng lát sau lại khóc sướt mướt, cố gắng đè nén cảm xúc nhưng vẫn không khống chế nổi, vùi đầu khóc òa lên.

Thiệu Tịch Ngôn cũng rơi lệ theo, đưa tay vén sợi tóc nàng, bây giờ nàng đang khóc, hắn vẫn không thể chạm tới nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay, cho dù đó có là công dã tràng.

Tay hắn tới gần từng chút từng chút một, không giống với cảm xúc lành lạnh giống như ngày trước, hắm chạm được.

Trước ngực run lên, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, nâng mặt lên.

Nàng khóc rất đau lòng, miệng thì cười nhưng nước mắt vẫn rơi.

Hắn nâng mặt nàng lên, chỉ sợ rằng sau một khắc nàng sẽ biến mất khỏi tay hắn, cẩn thận lau nước mắt cho nàng từng chút từng chút một.

Dần dần nàng ngừng khóc, cũng không nhìn hắn, chỉ rũ mắt xuống khóc thút thích.

Ngón tay hắn dọc theo vệt nước mắt chảy xuống gương mặt nàng, nàng mấp máy môi như đang mê hoặc hắn, hắn bất giác ngước mắt, hôn nhẹ lên mắt nàng.

Như Ngọc ngừng thở, vô thức rụt lại, hắn lại tiếp tục hôn, muốn lui nhưng lại không nỡ.

Từng nụ hôn nhẹ, từng chút một mở ra tình cảm trong lòng hai người, cuối cùng hắn cũng hôn thật sâu lên phiến môi anh đào kia.

Hôn một lúc lâu, đến khi tách ra, cả hai người đều thở gấp.

Trong đầu Như Ngọc trống rỗng, ánh mắt rơi vào đôi môi Thiệu Tịch Ngôn. Hắn vừa mới hôn nàng, hôn nàng rất sâu làm nàng khó thở, điều này chứng tỏ hắn cũng thích nàng, nhất định như vậy, nàng không phải tương tư đơn phương, hắn vừa mới nói nếu như nàng là một cô nương còn sống, hắn sẽ lấy nàng làm vợ, hắn yêu nàng, yêu nàng.

Cho đến lúc này Như Ngọc mới cảm thấy trong lòng mình rộn ràng, hắn ở gần ngay trước mắt. Hơi thở hắn phả vào mặt nàng rất nóng, làm mặt nàng nóng lên rồi, nàng không thấy gì khác, chỉ chăm chú nhìn môi hắn, đỏ mặt nhắm mắt, chủ động dâng môi lên hôn một cái: Tôi cũng thích anh.

Hắn hôn nàng không giống như lúc nãy, thô bạo như muốn ăn sạch nàng, vốn nàng không biết phải phản ứng thế nào, người cứng đờ. Tay nàng rõ ràng là chống ngực hắn, cũng không biết làm sao lại lần theo bờ vai mà ôm cổ hắn. Còn tay hắn không còn để trên mặt nàng mà đặt trên vai… Không phải…trước… trước ngực của nàng rồi… Hắn sàm sỡ nàng…

Không thể như vậy, nên đẩy hắn ra, nàng là con gái nhà lành đấy, không thể để cho đàn ông sờ ngực. Nhưng nếu người đàn ông kia là Tịch Ngôn… Có lẽ…Có lẽ có thể sờ được một chút…Sờ một chút là được rồi…

Hắn không tiếp tục hôn môi nàng nữa mà bắt đầu hôn lên mặt, lên cằm, hôn lên cổ nàng giống như một con chó nhỏ … Nàng muốn đứng dậy, thế nhưng lại không nỡ… Thật xấu hổ… Hình như quần áo của nàng đang bị nới lỏng…

Ưm…Có vật cứng rắn nhô lên chạm vào người nàng… Không được… Việc này chỉ có phu thê mới có thể làm được, nàng biết… Thế nhưng mà…Có lẽ…Có lẽ để cho hắn hôn một chút cũng không sao… Không cởi quần là được rồi.

A? Hắn sờ quần của nàng rồi… Làm sao bây giờ, không thể cởi quần….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui