Chuyển ngữ ♥ Kim Ngọc
Beta ♥ Đặng Trà My, Mỹ Linh
Ngày công bố kết quả kỳ thi, Thiệu Tịch Ngôn ra ngoài từ rất sớm, lúc hắn đến, xung quanh bảng vàng đã có rất nhiều người tập trung lại rồi, hắn cố lách lên phía trước, vừa ngước mắt lên thì thoáng thấy tên hắn, trong lòng thấp thỏm, chỉ sợ chính mình đã nhìn nhầm, hắn nhìn lên vị trí đầu bảng, quả thực là ba chữ “Thiệu Tịch Ngôn” thật to, đây đúng là tên của hắn rồi.
Đại não của hắn bị chấn động, cực kỳ vui sướng nhưng nhất thời lại làm cho hắn đờ đẫn, đến khi có tiếng người quen chúc mừng, hắn mới tỉnh táo lại nhìn kỹ tên mình trên bảng vàng, cuối cùng mới thở phào một cái. Lúc này đã có dăm ba người vây xung quanh hắn khen ngợi không dứt miệng, hắn không chú ý đáp lễ lại với mọi người mà lập tức đi ra khỏi đám đông, hắn biết bây giờ trong nhà còn có người đang nôn nóng chờ hắn về.
Thiệu Tịch Ngôn chạy như điên về nhà, đẩy cửa ra, chưa bình ổn được hơi thở đã liền hét lớn: “Như Ngọc! Ta đỗ rồi, đầu bảng luôn!”
“Vậy sao! Vậy sao! Thật tốt quá!” Giong nói hưng phấn của Như Ngọc từ sau tấm bình truyền đến, “Tôi biết ngay anh sẽ được hạng nhất mà! Tôi nói đúng rồi! Anh nhất định có thể đứng đầu! Tôi đã sớm biết được!”
Thiệu Tịch Ngôn vọt tới góc tường, lách vào bức bình phong, nhìn bình hoa mà cười ngây ngô, nêu không giữ lại chút lý trí còn lại thì bây giờ hắn chỉ hận không thể ôm bình hoa trước mắt này mà xoay vòng vòng.
Như Ngọc trong bình hoa cũng thực hận không thể lao ra ngoài, gấp đến độ phàn nàn: “Tức điên mất! Tại sao lại công bố kết quả vào giờ Thìn cứớ, sao không phải là giờ Mẹo thì lúc ấy mặt trời vẫn chưa mọc mà, tôi có thể đi xem cùng với anh rồi!”
Thiệu Tịch Ngôn cười nói: “Lúc giờ Mẹo thì mặt trời cũng mọc rồi, nàng muốn đi xem bảng danh sách cùng ta thì chắc chắn là chưa quay về đã bị mặt trời thiêu mất rồi.”
“Tôi có thể chạy nhanh hơn một chút mà.” Như Ngọc nói, “Hoặc là, anh có thể ôm theo bình hoa đi cùng, tôi xem xong liền quay trở lại, cũng không cần phải chạy vội về nhà.”
Thiệu Tịch Ngôn cười to, nói: “Ôm theo bình hoa để nhìn bảng danh sách, tuy ta đứng đầu trong kỳ thi nhưng sợ là sẽ không cho ta thi tiếp kỳ thi Đình, còn nói ta là tên điên nữa kìa.”
Trong bình truyền đến tiếng Như Ngọc rấu rĩ hừ lạnh.
Thiệu Tịch Ngôn mỉm cười, ngồi dựa vào chân tường, nghiêng đầu nói: “Trước tiên chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, nếu ta có thể thuộc trong nhóm ba người đứng đầu thì nàng sẽ nói rõ cho ta biết rốt cuộc nàng đang luyện võ công gì, hôm nay ta đứng đầu bảng, nàng cần phải nói cho ta biết đấy.”
Như Ngọc cười hì nói: “Bây giờ còn chưa được, tối nay tôi sẽ nói cho anh biết, đến lúc đó cho anh một bất ngờ.”
“Bây giờ tiết lộ ra một chút cũng không được sao?”
“Không được, nói ra thì sẽ không còn bất ngờ nữa.”
“Thực ra nàng không cần nói ta cũng biết…”
“À? Hả? Anh biết cái gì! Làm sao anh biết được?!”
“Ta không nói cho nàng.”
“Nói thì ta mới biết chứ sao… Nói đi, anh biết rõ cái gì vậy…”
“Vậy chúng ta trao đổi đi, nàng nói bí mật của nàng cho ta, ta sẽ nói cho nàng biết ta đã biết được cái gì.”
“A… Anh cho rằng tôi là kẻ ngốc à… Hừ!”
Thiệu Tịch Ngôn ngồi ở góc tường nói với bình hoa hết nửa ngày, đến khi qua buổi trưa thì mới nhớ rằng nàng cũng cần phải ngủ, đúng lúc này lại có người đến nhà chúc mừng, hắn chỉ sợ trong phòng ồn ào làm ảnh hưởng đến Như Ngọc, liền mờ bạn bè đến một tửu lâu gần đó ăn cơm uống rượu. Trước khi đi còn nghe thấy Như Ngọc ở trong bình hoa lớn tiếng hô: “Không cho phép anh về quá trễ! Tôi có bất ngờ cho anh!”
Lần này Thiệu Tịch Ngôn đi là chỉ ăn trưa xong liền qua trở về, lại bị bảy tám người cản trở, ở lại trong tửu lâu muộn mất nửa ngày, qua giờ Thân mới được về nhà. Nhưng lúc hắn quẹo vào cửa ngõ, liền nhìn thấy từ xa trước sân có vài người khiêng một chiếc kiệu nhỏ, người tới thấy hắn xuất hiện liền gấp rút chạy tới, là quản gia của Vương phủ- Vương Thừa Tướng, y chỉ nói là phụng mệnh Vương thừa tướng mời hắn dọn sang một phủ mới.
Thiệu Tịch Ngôn hơi hoảng hốt, ngày đó hắn giao chứng cứ phạm tội của Trần Đình cho Vương thừa tướng, sau đó cũng không có thăm hỏi gì, việc đó đã làm triều đình chấn động, hắn dường như cũng trở thành người ngoài cuộc, Vương thừa tướng chưa bao giờ bày tỏ ý gì với hắn. Thực ra hắn cũng đã rõ, cho dù ngày đó hắn có cơ hội mang kẻ gian lận đến trước mặt ông ta, nhưng đến cùng hắn cũng chỉ là một thí sinh thành tích không lắm thu hút, không có tiền đồ gì của cuộc thi Hội nhỏ nhoi mà thôi. Bây giờ hắn dùng thực lực của bản thân để chứng minh mình cũng không phải là thế hệ bình thường, lúc này Vương thừa tướng lại vẫy gọi hắn, đây là điều rất bình thường, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
Hắn trở về thay xiêm y, trước khi đi ra ngoài còn muốn nói với Như Ngọc vài câu, nhưng sợ nàng đang ngủ, vả lại hắn cũng không ở lại Vương phủ quá lâu nên liền vội vàng theo quản gia lên kiệu đi.
************
Đến tối, Thiệu Tịch Ngôn mang tâm sự nặng nề trở về nhà, mới đi đến sân thì liền nhìn thấy Như Ngọc từ trong nhà ra đón hắn.
“Anh đi đâu vậy hả? Sao mà muộn như vậy mới về chứ, đã nói anh không được về trễ rồi!” Như Ngọc phàn nàn nói.
Thiệu Tịch Ngôn nói: “Xin lỗi… Lúc chiều ta có đến bái kiến Vương thừa tướng trong Vương phủ, ông ta giữ ta lại ăn tối cho nên ta mới về trễ…”
Như Ngọc không quan tâm cái gì mà Vương thừa tướng, cũng không tiếp tục nghe hắn giải thích nữa, vừa bay vào nhà vừa hô lên: “Mau vào đây! Mau vào đây!”
Thiệu Tịch Ngôn đi theo Như Ngọc vào nhà, nhưng thấy khuôn mặt Như Ngọc không giấu nổi hưng phấn, ra vẻ thần bí nói: “Tôi cho anh bất ngờ nha, bây giờ anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Thiệu Tịch Ngôn cười cười, nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
Như Ngọc nói: “Đứng yên, vươn hai cánh tay ra.”
Thiệu Tịch Ngôn không biết bây giờ nàng đang muốn làm cái gì, chỉ đứng giữa phòng giơ hai cánh tay ra, trông thấy Như Ngọc bay tới trước mặt hắn, trừng mắt nhìn, cúi đầu xuống giơ hai ngón trỏ ra.
Thiệu Tịch Ngôn nói đùa: “Nàng định sử dụng món võ công bất thường kia lên người của ta phải không? Có lợi hại không? Tuyệt đối phải thủ hạ lưu tình đấy nhé.”
Như Ngọc không đáp, chỉ chuyên tâm nắm lấy tay Thiệu Tịch Ngôn, đưa đầu ngón tay đi qua, lại dừng trên lòng bàn tay chốt lát rồi rơi xuống, ngón tay khẽ cong, bắt đầu gãi.
Ngực Thiệu Tịch Ngôn như bị xiết chặt, ngân ngẩn cả người.
Như Ngọc giương mắt nhìn: “Cảm thấy chưa?”
Thiệu Tịch Ngôn hốt hoảng nhìn lòng bàn tay của mình, lại ngước mắt nhìn Như Ngọc với vẻ mặt kinh ngạc.
Như Ngọc cười hì hì, vươn tay ra, đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Thiệu Tịch Ngôn.
Thiệu Tịch Ngôn nhìn tay mình nắm lấy tay Như Ngọc, cảm giác kia thật sự rất lạnh và mềm mại.
Như Ngọc nhìn hắn bị dọa sợ, cười nói: “Đã giật mình rồi chứ gì, ha ha.”
Thiệu Tịch Ngôn: “Điều này là điều bất ngờ mà nàng muốn nói cho ta? Những ngày này là nàng đang luyện cái này ư?”
Như Ngọc gật đầu, nói: “Thực ta mấy ngày trước tôi đã có thể chạm được, vốn là lập tức muốn nói cho anh biết, nhưng mà lúc đầu tôi không chế niệm lực không được tốt, sợ tôi thất bại rồi anh lại cười tôi… Vốn tôi nghĩ kỹ, lúc luyện thành có thể đem ra hù dọa anh một chút, để xem sau này anh còn dám ức hiếp tôi không! Nhưng anh còn phải thi Đình, rớt xuống sông nhỡ bị cảm lạnh thì không tốt, cho nên tôi đại phát từ bi tha cho anh một mạng đó…., Tôi luyện được rồi…”
Thiệu Tịch Ngôn không để ý Như Ngọc đang nói cái gì, chỉ cầm chặt lấy tay của nàng, nàng lại chợt xoay người bay mất.
Như Ngọc bay tới cạnh bàn, cầm một quyển sách đặt lên bàn, hết sức chăm chú lật từng tờ từng tờ xem thử. Vừa lật vừa nói: “Anh thấy không, bây giờ tôi có thể lật sách rồi, sau này tôi cũng không cần anh giúp nữa rồi, tôi có thể tự tay lật… Tôi lật một tờ… Tôi lại lật một tờ… Lại tự mình lật thêm một tờ… Lại một tờ…”
Thiệu Tịch Ngôn chậm rãi đến bên cạnh Như Ngọc, ánh mắt nhìn từ tay của nàng lên đến khuôn mặt, nàng cong khóe miệng, rất chuyên tâm tự thì thào nói mình lật được, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường. Thiệu Tịch Ngôn có hơi ngây dại, bất giác lấy tay vén tóc của nàng. Đầu ngón tay tới gần từng chút từng chút một, ngực hắn nhảy liên hồi, hắn cho rằng có thể chạm được, nhưng kết quả lại chẳng chạm được gì, không đạt được kèm đau khổ trong lòng, tay hắn ngừng giữa không trung.
Người chuyên tâm lật sách Như Ngọc lúc này mới phát hiện tình huống này, quay đầu nhìn lại, vội la lên: “Không cho phép anh đánh lén tôi! Tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu, phải tập trung niệm lực đã!” Nói xong liền xoay người đối mặt với Thiệu Tịch Ngôn, chăm chú nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị xong rồi, anh có thể chạm vào.”
Thiệu Tịch Ngôn thu tay, không làm bất kỳ hành động nào nữa.
Như Ngọc sốt ruột nói: “Thật sự tốt rồi mà! Cái vừa nãy không tính, là do anh đánh lén, bây giờ anh thử xem, thử xem xem đi!”
Thiệu Tịch Ngôn bất đắt dĩ cười cười, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của nàng, nhưng chống lại ánh mặt mong chờ của nàng lại làm hắn nhớ lại cuộc trò chuyện của hắn và Vương thừa tướng, dừng lại một khắc, cuối cùng cũng không xoa, chỉ duỗi ngón trỏ chạm mạnh lên trán của nàng.
Như Ngọc xoa ót, thở phì phì nói: “Đáng ghét, không phải anh muốn sờ mặt sao, như thế nào lại ký trán tôi, anh lại trêu ghẹo, đây chính là đang ức hiếp tôi, hừ, mất công tôi đại phát từ bi tha mạng cho anh, tôi nên thay đổi chủ ý và ném anh xuống sông đi, cho anh uống một bụng nước lạnh! Hừ!”
Thiệu Tịch Ngôn nhàn nhạt cười: “Bây giờ cũng có thể mà.”
“Có thể cái gì?”
“Có thể ném ta xuống nước, ta cho nàng cơ hội này.” Thiệu Tịch Ngôn nói: “Đi, chúng ta đi ngay bây giờ.”
“Ôi chao! Tôi chỉ nói giỡn thôi mà….” Như Ngọc nghiêm túc nói, “Bây giờ lạnh như vậy, anh mà té xuống là sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Thiệu Tịch Ngôn thầm than, cười nói: “Vậy chúng ta ra bờ sông một lát đi.”
Như Ngọc nói: “Đã muộn như thế này rồi mà anh còn muốn đi ra bờ sông làm cái gì? Bây giờ anh đã đứng đầu kỳ thi, không cần phải nhảy xuống sông tự vẫn nữa rồi.”
“Trong nhà ngột ngạt lắm, ta nghĩ mình nên đến bờ sông một lát, nàng đi theo ta được không?”
“Ừ…Được…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...