Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ

Chương 19: Trở lại Bắc
Thời gian thấm thoắt trôi, Nhã Du, Nga và Hân cuối cùng cũng trải qua kì thi đại học. Cả ba đều là những người có đầu óc thông minh siêu phàm và đều có dự tính trong tương lai là thành lập một công ty nên đã thi vào ĐH QT- KD. Nói đúng ra thì ba cô không cần phải thi đại học thì vẫn có thể đứng trên thương trường nhưng vì muốn nắm chắc kiến thức và không muốn bỏ lỡ một chút kinh nghiệm bài bản nào nên ba cô mới đăng kí đi thi. Sau kì thi ba cô lại tiếp tục trở lại với công việc ở S&T.
Vẫn như mọi ngày, hôm nay Nhã Du, Nga và Hân đến công ty. Vừa đến cửa phòng làm việc thư kí đã gọi cô lại và nhắc đến phòng Tổng giám đốc.
- Anh muốn ba em đi dự hội thảo các công ty ở ngoài Bắc, mặc dù biết cực cho các em nhưng đây là ý kiến của toàn bộ nhân viên và cổ đông. Vừa thấy Nhã Du, Nga và Hân yên vị ngồi vào ghế, Mạnh đã lên tiếng. Nghe xong, mặt Hân tối xầm, càu nhàu:
- Có nhất thiết bọn em phải đi không?
- Anh xin lỗi nhưng... - Mạnh ấp úng, cố nài nỉ ba cô.
- Ok. Bao giờ đi??? - Nhã Du ra quyết định không chần chừ.

- Ừhm, ok. Vé máy bay công ty đã đặt sẵn rồi, các em về chuẩn bị hành lí, nghỉ ngơi đi lại ngoài đó công ty đã sắp xếp hết rồi, các em yên tâm. Mai sẽ xuất phát còn lịch hội thảo anh sẽ gửi email cho các em sau. Quyết định vậy đi. Bây giờ ba em ra ngoài tiếp tục công việc nhé - Mạnh gật đầu hài lòng rồi ra lệnh cho ba người ra ngoài.
Đóng cánh cửa phòng Tổng giám đốc lại, Hân bắt đầu than thở: - Tại sao lại bắt bọn này đi chứ?
Nhã Du và Nga nhìn Hân lắc nhẹ đầu. Nhớ ra gì đó, Nga quay sang hỏi Nhã Du:
- Mà sao cậu lại quyết định nhanh như vậy chứ. Nếu chúng ta về đó có thể cậu sẽ gặp họ?
" Họ " mà Nga nhắc đến ở đây chính là người thân của Nhã Du và bộ ba đại thiếu gia kia.
- Kệ chứ, để ý gì. Nếu muốn thì gặp thôi. Nhã Du lạnh tanh, khí chất có chút kiêu ngạo mà hiếm ai có thể có được. Nói xong cô đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Sở dĩ ba người được công ty đề cao như vậy cũng đúng thôi. 16 tuổi ba cô bước vào kinh doanh. 18 tuổi cô - Nhã Du đưa công ty vọt lên tốp ba. Và cũng rất nhiều lí do mà trong tuổi 18 Nhã Du đã được nhân viên trong công ty gọi với cái tên " Sếp ". Ở ngoài Bắc, Mặc Hiểu, Tư Khanh và Quân đã trở về. Ba người vẫn thường xuyên lui tới quán bar mà không đoái hoài gì tới công ty của gia đình. Hai năm trôi qua, Mặc Hiểu và Khanh vẫn âm thầm tiếp tục tìm kiếm cô gái xa lạ kia (chương IV ), nhưng kết quả nhận được vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Ngồi trong bar nổi tiếng tại Bắc, hình ảnh cô gái đấu súng với anh trong Nam lại bắt đầu hiện lên. Lần đầu tiên anh thấy mình nhớ về một cô gái. Anh thật nực cười sao? Tay vân vê cốc rượu, Mặc Hiểu đang định đưa lên miệng thì điện thoại đổ chuông.
- Alo! - Mặc Hiểu lấy điện thoại trong túi quần, ấn nút xanh. Giọng nói xen chút cao ngạo, lạnh lùng và ngang tàng.
- Dạ... dạ... thưa... Cô gái mà anh yêu cầu tìm trong hai năm qua em đã có thông tin rồi ạ - Đầu dây bên kia ấp úng.
- Thật??? - Mặc Hiểu nghi hoặc - Có chắc cô gái đó không?
- Dạ, đúng. Cô gái đó tên Phương Nhã Du.

Mặc Hiểu ngẩn người, suy nghĩ gì đó, nói tiếp: - Cô ta đang ở đâu? Còn ở đây không?
- Dạ, cô ấy sẽ đáp chuyến bay về đây lúc 17h ạh.
- CÁI GÌ??? - Mặc Hiểu đập bàn đứng phắt dậy - Có chắc 17h không?
- Dạ... ạ... chắc... c... c...- Không cần nhìn cũng đủ biết đầu dây bên kia đang run sợ sau phản ứng vừa rồi của anh.
Mặc Hiểu giơ đồng hồ đeo tay ra xem. Bây giờ đã 16h45'. Vậy là chỉ còn 15' nữa máy bay sẽ hạ cánh. Anh cáu buông lời chửi thề, quát vào trong điện thoại:
- Chết tiệt. Sao bây giờ mới nói hả??? - Tiện anh vơ vội áo khoác ở ghế chạy ra ngoài trước bao ánh mắt tò mò xen lẫn sợ hãi của mọi người có mặt. Ngay cả Tư Khanh và Quân cũng không thể hiểu được tại sao anh lại có hành động như vậy. 2' sau khi Mặc Hiểu ra ngoài thì Tư Khanh cũng nhận được điện thoại rồi chạy vụt đi để lại Quân với khuôn mặt nghệt ra.
Hai con xe mui trần chạy trên đường với tốc độ bàn thờ, không ngần ngại mọi vật cản trên đường tiến thẳng về phía phi trường. Sau 10', một chiếc mui trần trắng kiểu dáng phong cách dừng lại ngay trước cổng phi trường. Mọi người có mặt ai cũng dán mắt vào chiếc xe đó. Đặc biệt người con trai có mái tóc hung đỏ được chuốt keo ngược lên trời làm tôn lên khuôn mặt điển trai không tỳ vết. Anh mặc một áo sơmi khoác ngoài là chiếc áo khoác da đen phong cách kết hợp với quần jeans rách mài, đôi giày converse cổ cao trắng bước ra khỏi xe khiến cho bao nhiêu cô gái ở đây thấp thỏm, tim sắp rơi ra khỏi lồng ngực. Theo ngay sau là một chiếc mui trần đen cùng với chàng trai có mái tóc bạch kim. Anh này thì ăn mặc đơn giản hơn, áo thun KCN41 với quần Kaki ống côn, đôi giày converse màu xám. Nhìn phong cách không kém. Ngay sau khi phát hiện người đến trước mình là Mặc Hiểu thì đi lên bên cạnh:

- Thì ra mày đến đây à?
Mặc Hiểu thấy Tư Khanh cũng có mặt ở đây thì chau mày khó chịu: - Mày đến đây làm gì?
- Có việc. Thế còn mày, đến để làm gì? Tư Khanh hỏi ngược lại, hy vọng mục đích của Mặc Hiểu không giống mình: tìm cô gái đó.
Mặc Hiểu quay mặt đi kiểu không để ý: - Có việc!
Hai người lại không nói không rằng đi thẳng vào trong phi trường trước hàng ngàn ánh mắt trái tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui