Xếp Anh Vào Nỗi Nhớ Của Quá Khứ
Chương 13: Cô gái đeo mặt nạ
Mọi người nhìn theo dáng cô. Dáng người cao, mảnh khảnh nhưng rất quyến rũ, đôi boot cô đi càng làm tôn lên vẻ đẹp ấy. Cô bước đi khuất dần sau lan can cầu thang. Mọi chuyện mà cô gái này làm xảy ra quá nhanh nhưng trong phút chốc Mặc Hiểu thấy cô rất thú vị.
- Cô gái đó là ai??? - Quân hoàn hồn quay sang hỏi Lâm và Nhung. Chắc hẳn cô gái này cũng ohi nằm trong danh sách những xạ thủ đắc lực của YPS. Nếu không cô không thể nào tự nhiên đến L được.
- Đường súng của cô ta đi rất nhanh khiến cho hai người nhạy bén với súng đạn nhất trong tổ chức chúng ta cũng không nhận ra. Đúng là một xạ thủ! - Khanh cũng trầm trồ khen ngợi
Mọi người không ai nói gì. Lâm và Nhung cũng biết rằng không thể tự tiện nói ra thân phận có gái này. Hai người biết khi cô đã dùng súng để chào hỏi thì chắc hẳn cô sẽ không để ai tự tiện nói ra thân phận mình. Dù không hiểu lí do nhưng hai người Lâm và Nhung cũng không thể nói ra. Tất cả đều im lặng chờ câu trả lời của ai đó.
- AF??? - Mặc Hiểu lên tiếng phá tan sự im lặng đang ăn sâu trong mỗi con người ở đây. Mặc Hiểu đảo mắt xung quanh một lượt và dừng lại ở chỗ Lâm và Nhung. Vẻ mặt hai người cho anh thấy anh đã đoán đúng
- Cái gì??? - Quân thét lên kinh ngạc.
Tư Khanh không nói gì, im lặng nhìn phản ứng của mọi người. Lâm im lặng mãi nhưng rồi cũng lên tiếng:
- Đúng! Đó chính là AF mà bọn anh vừa nhắc tới.
- AF là như vậy. Không bao giờ thích ai xen vào đời sống riêng tư của mình. Ngay cả trong tổ chức cũng rất ít người biết được tên thật hay bất cứ điều gì về AF ngoài khuôn mặt. Dù sao ba đứa cũng phải hiểu cho anh chị, anh chị không thể nói ra nếu AF không đồng ý - Nhung nhún vai.
Nghe xong, Khanh và Quân gật gù cái đầu ra vẻ hiểu ý Nhung. Còn Mặc Hiểu anh không nói gì lặng thinh. Anh không tỏ một thái độ gì nên không ai có thể đoán được anh đang suy nghĩ gì. " Cô khá lắm AF. Khẩu súng này rồi cũng có ngày tôi trả tận tay cho cô". Mặc Hiểu nắm chặt khẩu súng, nhếch môi. Anh không biết những suy nghĩ và thái độ của anh đã bị một người nhìn thấy và đọc được. "Tôi sẽ chờ. Nhưng chắc sẽ mất nhiều thời gian để nó trở về với tôi đấy". Một cô gái đứng sau lan can cầu thang nơi ánh đèn quán bar không thể rọi tới được, bật cười nửa miệng. Cô tháo mặt nạ xuống, bước từng bước cầu thang và ra khỏi cửa.
Phía trên Lâm và Nhung ra lệnh cho đàn em trở lại vị trí của mình. Còn Mặc Hiểu, Tư Khanh và Quân vì là "khách" mới đến và là quân cờ chủ chốt nên không cần phải hoạt động gì nhiều.
Tít... tít...
Nhung phát hiện điện thoại mình có tin nhắn liền mở ra xem, chợt cô cười lướt màn hình trả lời lại "Ok em :* ". Bốn người còn lại chăm chăm nhìn vào cô, ai cũng ngẩn người.
- Đừng nhìn chị như vật thể lạ thế chứ - Nhung mỉm cười treu đùa, cất điện thoại vào túi.
- Anh Lâm ở đây mà chị nhắn tin cho ai mà tươi rói vậy. Không sợ ảnh ghen à??? - Quân trêu lại quay sang nhìn Lâm.
- E hèm... Cậu thôi ngay cái kiểu trẻ con đấy đi. Thích chết hả??? - Lâm nghiêm giọng, lấy lại khí chất của mình.
- Haha. Có chị Nhung ở đây, anh cẩn thận không chị ấy thấy bạo lực quá lại mất vợ bi giờ.
Lâm và Nhung không hẹn mà quay sang lườm Quân xém cháy mặt. nhưng Quân lại làm mặt "lơ" đi cái nhìn chết người đó mà quay đi cười sặc sụa.
- Vào vấn đề chính đi! - Mặc Hiểu ra lệnh cắt ngang cuộc ẩu đả bằng mắt của hai người kia. Câu nói của anh rất có trọng lực nên mấy người kia cũng phải gật gù nghe theo.
Nhung lấy lại tinh thần lên tiếng:
- AF vừa nhắn tin cho chị. Em ấy nói rằng hôm nay đã chào hỏi rồi, nếu lần sau có gặp lại thì đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, em ấy không thích. Còn từ bây giờ em ấy sẽ không tới đây nữa nếu không có việc gì quan trọng. À mà em ấy còn nhờ chị nhắn với em - Nhung vừa nói vừa quay sang Mặc Hiểu đang vân vê cốc rượu vẻ mặt rất chăm chú - Em hãy giữ cây súng cẩn thận rồi sẽ có ngày em và nó sẽ đọ súng với nhau, ngày đó không xa đâu.
Dứt lời Nhung, mọi người hết quay sang nhìn cô lại quay sang nhìn Mặc Hiểu. "Hay thật. Đáng để mình lưu tâm đây." Mặc Hiểu nhếch môi, tựa người về phía sau, nhắm hờ mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...