- Này, lang quân định tổ chức nốt tối nay thật sao?
Nhận được cái gật đầu của Nam Án, Trần Trung Hiếu xanh mặt.
Cuộc đàn áp hôm qua của thành chủ đã khiến cậu ta một phen tim đập chân run rồi.
Nếu chỉ có mỗi tên thành chủ kia thì không có sao, nhưng bên cạnh ông ta lại có một con cáo tinh ranh nữa, làm sao mà đấu lại được.
- Ngài sợ cái gì chứ, đầu của thần chưa rớt xuống thì không vấn đề gì phải lo.
- Khéo tối nay rớt cũng không chừng.
Nghe câu cà khịa của Bích Hạnh, cả đám không khỏi liếc xéo nàng ta một cái.
Khả Na từ hôm mới tới thành Mộc Châu đã tí tởn đi kết giao khắp nơi rồi.
Con bé đó khéo, lại đảm nên được lòng người ta.
Buổi biểu diễn tối nay được quảng bá với mục đích gom góp lương thực, giúp đỡ các vùng khó khăn trong nước.
Có vài người đi ngang qua xe ngựa của cậu, ngó vào hỏi han xem tin có chuẩn không, Nam Án xác nhận xong thì các nàng cũng tí tởn đi lan truyền ngay.
Khởi Di nhìn cậu đang lau chùi xe ngựa, không khỏi tặc lưỡi.
- A Án cũng thật biết làm đẹp.
Nam Án lườm nàng ta, rồi gỡ hoa trên đầu xuống, tháo bím tóc ra.
- Đã giả nữ nhân rồi thì cũng nên giả cho chót chứ.
- Để Tiêu tướng quân biết được thì không hay đâu.
- Sau cùng thì thần cũng có là gì của ngài ấy đâu, những chuyện này không đáng được ngài ấy để vào mắt.
La Khởi Di im lặng, mặt trời như hòn lửa lao xuống núi, khuất dần sau cánh rừng xa xăm.
Nam Án thật sự không coi bản thân là gì của Cẩn Duật sao? " sau cùng"? Là ý gì đây.
Trăng lên, lửa lên, nhạc cũng lên.
Người dân lại hồ hởi đi xem múa, nghe đàn ca.
Biểu diễn đi biểu diễn lại với lý do chỉ để thu tiền thôi thì vô vị lắm phải không nào? Vậy nên phí để xem buổi biểu diễn hôm nay không phải là xu nữa.
Những cỗ xe kéo đang dần được lấp đầy bởi trứng, rau và thịt ướp muối.
Nhờ chiếc vòng Khả Na mới đẽo cho cậu lại có thêm vũ đạo mới.
Trong lúc cậu đang giao lưu với người dân thì từ xa đã nghe tiếng vó ngựa chạy tới.
- Thành chủ đã nói các không được biểu diễn lấy tiền của người dân.
Các ngươi không nghe.
Người ngồi trên xe ngựa không phải thành chủ, mà là vị thiếp thất bên cạnh ông ta, cô ả mặc một thân hồng y, đeo mạng che mặt đỏ.
Khởi Di từ phía sau đon đả ôm đàn bước lên phía trước, kéo cậu ra phía sau.
Xem chừng là muốn thể hiện chút gì đó với Bích Hạnh.
Cô ta chắp tay đáp lễ rồi mỉm cười nói.
- Tiện dân chúng thần làm gì dám trái lời thành chủ đại nhân chứ? Chỉ là hay tin có vài nơi có điều kiện không tốt, không phát triển được.
Chúng nô chỉ muốn vận động người dân quyên góp lương thực thôi, không thu tiền.
- Lươn lẹo! Các ngươi mau dẹp ngay gánh hát này cho ta!
Cô ả lớn giọng quát, các binh sĩ vừa bước lên thì Trần Trung Hiếu đã rút kiếm, đứng chắn trước mặt cả nhóm.
Bích Hạnh bước tới đứng ngay cạnh Khởi Di, ánh mắt cao ngạo.
- Đường đường là thê tử của một thành chủ, một lòng vì dân một lòng ái quốc là điều cơ bản của bậc quan lại mà cũng không biết sao? Thành chủ phu nhân cũng nhẫn tâm với thần dân nơi khác quá đấy.
Nếu nhỡ một ngày người dân thành Mộc Châu có gặp nạn, người có sẵn sàng tháo trang sức trên người mình xuống bán đi để chu cấp cho họ không? Hay sẽ tăng thuế để duy trì cuộc sống xa hoa?
- Láo xược! Ngươi là ai mà dám lên mặt dạy dỗ ta như thế hả?
Cô ả xuống ngựa, đi lại tát mạnh một cái vào mặt của Bích Hạnh, tiếng vang rất lớn.
Nàng im lặng, Khởi Di dường như có chút bồn chồn.
Lời nói của nàng xem như đã khiến tâm can những người đứng xem dậy sóng.
Nhớ lại các thông tin Khả Na thu thập được từ người dân: " Cuối thu năm ngoái, thành chủ thành Mộc Châu nạp một nữ nhân vô danh vào làm tiểu thiếp, sủng ái vô cùng, ngày ngày đắm chìm trong tửu sắc, để chu cấp cho những thú vui xa xỉ của ả ta thì bắt đầu cho ra đời những loại thuế kì quái.
Dân chúng thành Mộc Châu vốn giàu có nhưng cũng không khá giả, hành động của ông ta đã gây bức xúc trong lòng người dân"
- Họ nói đúng rồi đấy! Đã cướp bóc còn hành hung người lương thiện nữa à!
- Tránh xa các nữ cầm* ra!
Nữ cầm*: người đánh đàn là nữ.
- Thứ hồ ly tinh!
Những lời biểu tình bắt đầu vang lên, mặc cho gò má vẫn đang xưng lên, khoé môi Bích Hạnh thoáng nụ cười.
- Có mặt ta ở đây, các ngươi dám nói với nàng vậy sao?
Người chưa thấy đã nghe tiếng.
Một chiếc kiệu tách người dân ra rồi đi vào.
Gã thành chủ bước xuống, gõ gõ phiến vào bục nhảy, cười khẩy.
- Các ngươi gan thật, trái lời ta, còn dám dạy dỗ thê thiếp của ta?
Nhóm Nam Án chưa kịp phản bác đã có tên lính từ đâu chạy tới, có vẻ là người gác ở cổng thành.
Mặt hắn trắng bệch, lắp ba lắp bắp:
- B-bẩm thành chủ, bên ngoài...!bên ngoài có đại hoàng tử giá đáo.
Nghe đến ba chữ " đại hoàng tử", mặt tên thành chủ cũng bắt đầu trắng bệch.
Không thèm đếm xỉa đến nhóm cậu, cũng không lên kiệu, trực tiếp trèo lên xe ngựa thúc giục những tên lính kéo về phủ.
Đại hoàng tử Trần Chiến rất có danh tiếng ở An Nam, nơi nào có tham ô nơi đó sẽ có đại hoàng tử tự thân mình đến giải quyết.
Nhìn sắc mặt Bích Hạnh, giờ cậu đã hiểu vì sao nàng ta lại nín đau mà nở nụ cười đắc thắng đến thế.
Nàng biết đại hoàng tử sẽ tới.
Nhưng rõ ràng nàng từng kể với Khởi Di rằng nàng rất hiếm khi được gặp mặt đại hoàng tử mà, tình cảm cũng không tốt, vậy tại sao? Chẳng lẽ trong thành phủ có gián điệp? Mà khoan, ban nãy trong lúc hỗn loạn, cậu dường như thấy khuôn mặt phía sai lớp mạng che của cô ả kia, khuôn mặt đó...!không sai được!
- Á!
Nam Án chưa kịp định hình thì đã bị Trung Hiếu nắm tóc kéo dập đầu quỳ xuống đất.
Người dân đã tự giác tách ra làm hai bên, chừa lại một con đường ở giữa cho đoàn người của đại hoàng tử đi qua.
Khí thế thật bức người, cũng thật hào nhoáng.
Trần Chiến được xem như vị người có cơ đồ nhất trong các hoàng tử và công chúa An Nam.
Chỉ tiếc là thái tử được chỉ định lại là Trung Hiếu.
(...)
Khuôn mặt cô ả kia cậu đã gặp ở phố đèn đỏ Linh Lang, chắc chắn không sai.
Nhưng rõ ràng cô ta phải chết rồi chứ? Sao còn lưu lạc đến đây? Còn làm thiếp của thành chủ thành Mộc Châu.
Nhưng thôi gác lại những suy nghĩ bộn bề kia đã, còn bao nhiêu việc phải làm.
Trong lúc dọn dẹp đồ lên xe ngựa, cậu vô tình thấy một bóng người đứng nhìn gánh hát từ xa.
Bóng dáng đó cậu từng thấy qua ở kinh thành.
" Đó là nhị hoàng tử sao? Hắn làm gì ở đây?"
Trong bốn đứa con của Trần Triệt, chỉ có Nhị hoàng tử và Tam công chúa là cùng một mẹ đẻ ra.
Khác với danh tiếng lẫy lừng của tam công chúa Bích Hạnh, nhị hoàng tử gần như không ai biết tới.
Đến cả tên của y cậu cũng chưa được nghe ai nhắc qua bao giờ.
Theo lời đồn thổi dân gian, nhị hoàng tử từ khi sinh ra đã là kẻ ngốc, không có tương lai.
Kẻ ngốc đó...!thế mà lại không có ai quản sao? Lưu lạc đến tận thành Mộc Châu này?
- Hôm nay ngươi bị cái gì thế? Nhanh tay lên, quá canh Tí cửa thành đóng thì có khướt mới ra ngoài được đấy.
Khởi Di từ lúc nào đã đến bên cạnh táng đầu cậu một cái.
Chẳng là đại hoàng tử sẽ ở đây mấy hôm để xử lý công vụ, trong thời gian đó thành sẽ không mở cổng nữa nên trong đêm nay gánh hát của cậu cũng như các đoàn thương nhân khác cũng phải nhanh chóng rời khỏi thành Mộc Châu.
Chuyến này chỉ khổ cho Trung Hiếu thôi, phải thức khuya đánh xe ngựa ấy mà.
- Mới khởi đầu đã vậy rồi, ta lo quá à.
Khả Na vừa vác đồ lên xe, vừa lẩm bẩm.
Rõ là biết vậy đấy, nhưng xe đã lăn bánh rồi, đâm lao thì phải theo lao, đâu thể dừng lại được nữa đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...