Xem Mệnh Cổ Xuyên Kim
Nhận lấy tiền của cô ta, anh cũng sẽ mất đi lương tâm như cô ta.
Nghe lời người đàn ông nói, người phụ nữ không biết đã nghĩ đến điều gì, khuôn mặt cứng lại! Sau một lúc cô ta mới quyết định, gật đầu mạnh mẽ: "Được, cứ nuôi con bé khôn lớn là được.
"
Hai người đã thỏa thuận như vậy, người đàn ông không muốn nói thêm gì với cô em gái bị mờ mắt này, anh ấy bước thẳng đến bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng sờ nắn.
Tiếp xúc với làn da đỏ mềm mại của em bé khiến bàn tay đầy chai sạn của người đàn ông bất giác co rút lại.
Anh ấy chưa bao giờ chạm vào thứ gì mềm mại như thế này.
Người đàn ông đã kết hôn với vợ mình mười năm nay nhưng lại chưa một lần được làm cha.
Cuối cùng, người đàn ông với thân hình cứng ngắc đã gói đứa bé thật chặt trong chiếc chăn nhỏ, sợ ra khỏi bệnh viện gặp gió.
May mắn là bây giờ là cuối tháng mười, đã vào thu, nếu không e là cô bé sẽ bị bức bối.
Không ai thấy được vào khoảnh khắc khuôn mặt của em bé bị chiếc chăn nhỏ che kín, đôi mắt nhỏ của cô bé đã mở ra một chút.
Đôi mắt nhỏ vẫn còn mơ hồ của em bé đã liếc nhìn người đàn ông một cái, như thể đang xác nhận điều gì đó, xong mới từ từ nhắm lại.
Sau khi người đàn ông ôm em bé đi! Người phụ nữ mới bừng tỉnh như nghĩ ra điều gì đó.
Bởi vì từ khi bác sĩ nói ra giới tính của đứa trẻ, trái tim cô ta đã không còn dành cho cô bé này nữa nên chưa bao giờ chú ý tới em bé! Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như từ khi sinh ra em bé chưa bao giờ khóc hay phát ra tiếng động.
“Đừng nói là em bé bị câm.
” Điều đầu tiên người phụ nữ nghĩ đến không phải là khiếm khuyết của em bé, cô ta sợ anh trai mình sẽ trả lại đứa bé.
Dù sao thì đến lúc đó cô ta cũng có thể gửi em bé cho người khác mà cũng không muốn nuôi em bé.
——
Người đàn ông biết dù thế nào đi nữa, em gái mình cũng không cho em bé này bú sữa! Vì thế anh ấy cắn răng, lấy ra từ túi mình một ít tiền lẻ để mua một cái bình sữa tại bệnh viện… Sau đó mặt dày mày dạn xin một ít sữa từ y tá cho em bé.
Khi miệng bình sữa vừa chạm vào miệng em bé… Bé con như được đánh thức, cắn chặt núm vú và mút thật mạnh.
Người đàn ông nhìn cái miệng nhỏ của em bé phồng lên xẹp xuống… Dù làn da vẫn nhăn nhúm và xấu xí như một con khỉ nhưng anh ấy vẫn không thể tránh khỏi lòng mềm yếu như nước.
Anh ấy bĩu môi, phàn nàn với em bé: “Đúng là cục nợ…”
Cứ như thế, người đàn ông cầm bình sữa mang theo em bé rời khỏi bệnh viện.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, người đàn ông đã đi một đoạn đường dài, đến một ngã tư đường, anh ấy nhìn quanh và tình cờ nhặt một tờ giấy tương đối sạch trải trên đất rồi ngồi xuống.
Hoàng hôn buông xuống, người đàn ông khá lơ đễnh, không hề mở chiếc chăn để kiểm tra xem em bé có bị ngạt thở không?! Ngay cả khi em bé yên lặng, không hề động đậy, anh ấy cũng không cảm thấy có gì bất thường.
Đến khoảng hơn năm giờ chiều, trời bắt đầu tối dần, một chiếc máy kéo cũ kỹ phát ra tiếng ồn khó chịu từ xa tiến lại gần.
Người đàn ông thấy máy kéo, lập tức đứng dậy, vẫy tay ra hiệu.
Chiếc máy kéo dừng lại, người đàn ông lái máy kéo nhìn chằm chằm vào gói hàng trong tay anh ấy, ngạc nhiên hỏi: “Dũng! Không phải cậu đi thăm em gái à? Sao giờ về lại mang theo một gói hàng vậy?”
Người đàn ông gãi đầu, lắp bắp nói: “Tôi lấy từ nhà em gái.
”
Còn là cái gì thì anh ấy lắc đầu không nói.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...