Lý Thúy Hoa vì không muốn bị cô lột sạch, cắn răng chịu đựng toàn thân đau đớn, cởi bỏ chiếc áo bông dày bên ngoài.
"Quần, giày." Cô mặc quần áo vá chằng vá đụp, Bạch Linh Lung thấy ghê tởm liền không bắt cô ta cởi nữa.
Lý Thúy Hoa nắm chặt dây thắt lưng, miệng run rẩy: "Cái...!cái quần này là tôi tự làm...!không phải vải nhà cô..."
"Quần là bà làm, nhưng bông là của trường phát cho mẹ tôi."
Trong ký ức của Bạch Linh Lung rõ ràng từng chi tiết, thấy bà ta không nỡ, cô liếc qua đúng lúc thấy trên thắt lưng Lục Tĩnh Xuyên có chiếc chìa khóa và dao nhỏ, liền chạy tới giật lấy: "Cho tôi mượn dao nhỏ một chút."
Lục Tĩnh Xuyên toàn thân cứng đờ, mặt không biến sắc, tim thì suýt nổ tung.
Anh cứ tưởng cô đến lột quần anh...
"Rách toạc" vài nhát, chiếc quần bông Lý Thúy Hoa giữ gìn bị rạch nát bươm.
Bà ta đau đớn kêu la thảm thiết, tiếng hét chói tai đến mức khiến tai Bạch Linh Lung ù đi, sau đó cô giáng cho bà ta một cái tát trời giáng: "Câm mồm lại."
Bà ta không hợp tác, Bạch Linh Lung tay chân phối hợp, đè bà ta xuống và ra sức đánh đập, ban đầu còn định để lại chiếc áo bông rách nát, nhưng cuối cùng cũng lột sạch hết.
Đối xử y như Vương Tú Hồng.
Dọn dẹp xong, cô kéo bà ta như kéo con lợn chết đến bên cạnh Vương Tú Hồng, nhặt cái chổi lên, đe dọa hai đống thịt đang run rẩy: "Ngoan ngoãn vào, còn động đậy nữa là tôi đánh chết đấy."
Sau khi đe dọa xong, cô quay sang bà lão họ Bạch: "Bà già đáng chết, trước đây bà chửi tôi thế nào, hèn hạ phải không, tôi thấy trên đời này không ai hèn hạ bằng gia đình bà nữa."
Bà lão muốn mắng lại cô, nhưng toàn thân đau đớn, đặc biệt là bụng, sau cú đá của cô thì đau rát, hơi động một chút đã thấy mùi máu tanh trong cổ họng.
Bà biết con nhỏ này điên rồi, không dám chọc giận cô, run run nói: "Không, không, tôi không chửi cô, tôi chửi Lý Thúy Hoa, bà ta là đồ hèn hạ."
Chuyện Lý Thúy Hoa đẩy bà ra trước, bà già này nhớ rõ.
"Nói về hèn hạ, Lý Thúy Hoa không bằng bà." Bạch Linh Lung châm biếm.
Vừa mới tỉnh lại, Lý Thúy Hoa nghe vậy không chút cảm kích.
"Lý Thúy Hoa không bằng bà, nhưng con trai bà lại giỏi hơn bà nhiều, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến việc quỳ gối liếm chân lãnh đạo, quỳ liếm thân thích của lãnh đạo, bây giờ còn muốn trèo lên giường con gái lãnh đạo nữa, hắn ta thật tài năng."
"Nhưng không biết lãnh đạo có biết hắn là con rơi của bà với người đàn ông khác không?"
Lời này vừa ra, Lý Thúy Hoa và Vương Tú Hồng đều kinh ngạc mở to mắt, lão nhị không phải con ruột nhà họ Bạch? Là con của mẹ chồng với người đàn ông khác?
"Cô nói bậy bạ gì thế." Bà lão họ Bạch hoảng loạn đến mức giọng cũng vỡ ra.
Bạch Linh Lung cười lạnh, lại tung ra một quả bom lớn trước mặt mọi người: "Bà không cần lo, bà với ông Bạch cũng chẳng khác gì nhau.
Lão tam nhà họ Bạch không phải con của bà sinh ra, mà là con của Liêu quả phụ ở đầu làng phía đông sinh, năm đó bà sinh ra con gái, ông Bạch bán đi đổi lấy hai cân gạo."
Nói xong, thấy bà lão như bị sét đánh, cả người như mất hồn, cô cười nham hiểm như tiểu ma nữ, lại đâm một nhát nữa: "Ông Bạch và Liêu quả phụ già đầu rồi còn lăn lộn trong đống cỏ, những lời nói sau lưng, không chỉ mình tôi nghe thấy, hai đứa cháu gái nhà bà cũng nghe thấy hết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...