Đến khi Phạm Tích Nhân xử lý xong một số việc quan trọng đã là giữa trưa. Trong lòng anh như có lửa đốt, cũng không còn kiên nhẫn nữa trực tiếp đứng dậy mặc kệ công việc còn đang dang dở chạy đến nhà Anh Thu.
Phía dưới đại sảnh, thang máy còn đang sửa chữa, anh nhăn mày một cái chạy nhanh về thang bộ, sáu tầng lầu anh chạy với vận tốc cực nhanh, cũng không dừng lại nghỉ một chút nào.
Đến nơi anh không bấm chuông mà đập liên hồi vào cánh cửa: "Anh Thu ra đây cho tôi."
Anh gọi liên tục nhưng đáp lại anh chỉ là một khoảng không im lặng.
Anh cho rằng cô ở trong nhà chỉ là không dám ra mà thôi. Cho nên vẫn cố chấp kêu cửa. Cô không ra anh sẽ không đi. Hôm nay nhất định phải gặp được cô hỏi rõ mọi chuyện. Chỉ để lại một tờ giấy rồi biệt tích là có ý gì?
Âm thanh "Rầm rầm rầm!" vang lên liên hồi không ngớt thể hiện sự gấp gáp kèm bực bội của người gõ. Bây giờ đã là giữa trưa không có ai qua lại, âm thanh càng thêm chói tai.
Một lúc sau hàng xóm kế bên bị kinh động, khó chịu mở toang cửa ra, chống tay nhìn Phạm Tích Nhân, nhíu mày thật chặt: "Cậu định không cho ai ngủ trưa hay sao?" Giọng nói mang theo mười phần bực bội. Đang ngủ trưa lại bị tiếng ồn đánh thức, cứ tưởng một chút sẽ hết nhưng đợi hoài vẫn không chịu dừng kiến bà ta phải đích thân ra nhắc nhở.
Phạm Tích Nhân không thèm nhìn lấy một cái, vẫn chuyên tâm gọi Anh Thu.
Người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, nói liên tục đến khô cả họng mà Phạm Tích Nhân vẫn không bỏ cuộc. Cứ như bà ta đang độc thoại một mình vậy. Thở dài bà ta nói: "Này có khi Anh Thu không có nhà đâu."
Cuối cùng Phạm Tích Nhân mới dừng lại nhìn người đang nói chuyện với anh.
Người phụ nữ thấy Phạm Tích Nhân động tác dừng lại, thở phào một hơi. Lỗ tai yên tĩnh không ít. Giọng nói cũng bớt khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết để cậu thanh niên này đi khỏi nên bắt đầu mở lời: "Tầm một tiếng trước tôi thấy Anh Thu kéo va li đi rồi, chắc mấy ngày nữa cũng không về đâu. Cậu đứng đây gõ cửa cũng vô ích." Lúc gặp Anh Thu ở cửa, bà ta có hỏi thăm mấy câu, Anh Thu liền nói đi du lịch cho nên bà ta mới chắc chắn mà khẳng định với Phạm Tích Nhân.
Thấy Phạm Tích Nhân không còn hành động gì quá kích, người phụ nữ liếc mắt một cái. Đóng cửa sầm lại. Coi như giải quyết xong một chuyện.
Người trẻ ngày nay yêu đương cũng thật phiền phức. Lần sau còn có trường hợp tương tự phải báo cho bảo vệ lên tống cổ mấy người đó ra ngoài mới được. Bà ta uống một ngụm nước lớn xoa dịu cuốn họng vì nói nhiều mà trở nên khô rát.
Phạm Tích Nhân nghiến răng: "Được lắm tốt nhất trốn cho kỹ vào, đừng để tôi tìm ra."
"Ầm!" Anh đã một cái thật mạnh vào cửa rồi rời đi.
Chỉ đến trễ một chút không ngờ cô đã nhanh chân đi trốn. Anh vô tình tạo cơ hội cho cô có thời gian dọn đồ rời khỏi.
Anh lại để tụt mất thời cơ! Cho dù là chân trời góc bể, chỉ cần cô không biến mất khỏi thế gian này anh nhất định sẽ tìm ra cô. Trên đời này chưa có ai dám lớn gan đùa giỡn anh hết lần này đến lần khác như Anh Thu. Mà anh cũng sẽ không ngồi yên để một cô gái nhỏ đùa giỡn cuộc đời của mình.
Phạm Tích Nhân gọi điện thoại cho thám tử đi tìm kiếm. Không yên lòng anh phân phó thêm vài trợ thủ nữa trợ giúp. Chỉ mong sớm thấy mặt Anh Thu.
Chờ đợi là cảm giác Phạm Tích Nhân ghét nhất, luôn trong thế bị động, không biết mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi.
Thám tử sau mấy ngày tìm kiếm lại báo vẫn chưa tìm ra tung tích của Anh Thu. Ở chung cư cô vẫn chưa về, chuyện này anh cũng biết. Trường học thì cô đã học xong, cho nên chỉ còn đợi ngày tốt nghiệp nữa mà thôi, cũng không có việc gì phải lên trường. Nhưng đợi đến ngày đó thì đã là mấy tháng sau, anh không chờ được.
Cô cứ như bốc hơi khỏi trái đất vậy!
Phạm Tích Nhân phải cho người khoanh vùng, mở rộng tìm kiếm đến quê Anh Thu là thành phố V, sau đó liên lạc đến một số công ty quen biết nếu thấy ứng viên tên Lê Hoàng Anh Thu lập tức thông báo. Sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, chỉ cần đợi Anh Thu tự chui đầu vào lưới. Anh không tin cô sẽ không đi tìm việc làm.
Nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả gì. Dạo này chạy đôn chạy đáo tìm kiếm Anh Thu khiến anh sao nhãng công việc, đã bị Trần Kha Nghị liếc một cái liền nhận ra, sắc mặt không tốt cảnh cáo anh mấy lần.
...
Công ty AHS.
"Xin lỗi Tổng giám đốc!" Nam nhân viên vì đi gấp va vào người Trần Kha Nghị cậu ta luống cuống nói "xin lỗi" rồi cúi người xuống nhặt văn kiện lên. Đụng mặt Tổng giám đốc rất áp lực, khiến gương mặt cậu ta trở nên căng thẳng, động tác cũng không còn linh hoạt mới làm rớt đồ.
Trần Kha Nghị cũng không để ý, bắt đầu khom người xuống giúp cậu ta một tay. Đến khi anh cầm trên tay một cái camera được đặt trong một cái hộp giấy liền nhíu mày đứng thẳng người mở ra xem.
Nam nhân viên nhặt xong giấy tờ, cũng đứng im tại chỗ chờ đợi. Tổng giám đốc đang giữ camera trên tay cậu ta cũng không thể đi được.
"Đây là của cậu sao?"
Nam nhân viên bộ dạng lúng túng gật đầu: "Dạ là sản phẩm mẫu, tôi đã xin trưởng phòng." Đáng ra sản phẩm mẫu nhân viên không được phép đem về. Nhưng vì năn nỉ trưởng phòng rất lâu, ông ta mới cho, còn căn dặn nhất định không được cho ai thấy. Nhưng hôm nay lại trùng hợp bị Tổng giám đốc bắt gặp cả người trở nên căng cứng, run nhè nhẹ. Cậu ta lại lỡ lời khai ra là trưởng phòng cho. Lần này tai hoạ ập lên đầu rồi.
Trần Kha Nghị ánh mắt chuyên chú nhìn sản phẩm mẫu trên tay, cũng không đáp lại lời nam nhân viên kia. Anh đi thẳng về phòng làm việc.
Lúc đến công ty, nghe nói sản phẩm đang trong giai đoạn sản xuất. Anh đang định đến nhà máy xem qua một chút. Nhưng lúc đụng trúng cậu nhân viên kia, sẵn tiện trên tay có sản phẩm mẫu. Anh muốn kiểm tra một chút, xem như là lựa chọn ngẫu nhiên. Cũng không cần đến nhà máy nữa.
Trong một phòng làm việc, có đầy đủ thiết bị, Trần Kha Nghị bắt đầu lắp đặt camera vào bàn thí nghiệm, tiến hành kiểm tra.
Đến khi thử nghiệm được một lúc, sắc mặt anh liền trở nên khó coi. Lập tức lấy điện thoại bấm một dãy số rồi ấn nút gọi: "Camera SX102 đã sản xuất được bao nhiêu rồi?"
Quản lý nhà máy nhận được điện thoại từ cấp trên, còn là từ Tổng giám đốc đích thân hỏi thăm không tránh khỏi có chút khẩn trương. May mà ông ta làm việc chuyên tâm, luôn theo sát tiến độ cho nên nắm rất rõ tình hình, khi bị hỏi bất ngờ như vậy vẫn có thể trả lời không cần nghĩ ngợi: "Dạ sản xuất được được năm lô, lô đầu tiên đã giao đến đối tác, đang tiến hành lắp đặt."
"Công ty Thịnh Phát đặt bao nhiêu lô?"
"Mười lô."
"Vậy sao mới một lô đã giao rồi?"
"Dạ bên đó muốn thay mới toàn bộ camera ở công ty họ, nên muốn giao gấp."
"Lập tức ngừng việc sản xuất lại, sản phẩm của chúng ta có vấn đề." Trần Kha Nghị sau khi hỏi rõ lập tức ra lệnh.
Nói xong anh cũng cúp máy, gấp gáp đi tìm Phạm Tích Nhân.
"Ầm!" Trần Kha Nghị gấp đến nổi lập tức xông vào nơi làm việc của Phạm Tích Nhân không kịp gõ cửa. Nét mặt Trần Kha Nghị rất kém: "Kế hoạch sản xuất camera cho công ty Thịnh Phát là cậu duyệt?"
"Đúng vậy!"
"Chết tiệt! Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy hả?" Trần Kha Nghị dùng ánh mắt hung hăng nhìn Phạm Tích Nhân.
Phạm Tích Nhân nhăn mày khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
Trần Kha Nghị quăng chiếc camera mẫu lên bàn: "Thiết kế bị lỗi rõ ràng như vậy, còn nữa kết nối với thiết bị cũng có vấn đề mà cậu lại duyệt được?"
Trần Kha Nghị tức giận đến mức không nể nang ai là lần đầu tiên Phạm Tích Nhân thấy. Cho nên cậu ấy nói có vấn đề thì nhất định là có vấn đề thật, không cần kiển tra lại nữa. Anh nhìn đến chiếc camera lăn lóc trên bàn, mi tâm nhíu lại: "Xin lỗi, tớ sẽ chịu trách nhiệm!"
Trần Kha Nghị vẫn còn tràn ngập tức giận: "Cậu nghĩ một mình cậu chịu trách nhiệm là được chắc?"
Nói xong nhìn Phạm Tích Nhân anh cũng dịu lại không ít. Cậu ấy tuy bên ngoài tỏ vẻ hời hợt nhưng trong công việc xử lý vô cùng nghiêm túc chưa bao giờ xảy ra vấn đề dù chỉ là một sơ xuất nhỏ. Cho nên nhất định có chuyện gì làm ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy mới dẫn đến sai lầm này.
Anh bước đến vỗ vai Phạm Tích Nhân một cái: "Cậu điều chỉnh tâm trạng lại đi. Mười phút nữa tiến hành họp."
Phạm Tích Nhân nặng nề gật đầu một cái. Kha Nghị cậu ấy rất hiểu rõ anh đang nghĩ gì. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm sản phẩm mẫu rồi cầm lên, thu dọn giấy tờ đi ra ngoài.
Chỉ là lần này mọi chuyện đi quá xa đến nỗi anh mất khống chế làm ảnh hưởng luôn đến công ty.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...