Trên đời này không có gì là tuyệt đối 100%. Nó có thể đúng ở đúng ở thời điểm này nhưng lại chưa chắc đúng ở thời điểm khác. Bởi vì thế giới này chuyển động không ngừng nghỉ, thời gian trôi liên tục làm mọi thứ dần thay đổi, khẳng định của con người ta cũng không còn chắc chắn như lúc ban đầu nữa.
Phạm Tích Nhân cho rằng anh sẽ vô cùng ghét Anh Thu cho đến hết cuộc đời cũng không bao giờ quên. Nhưng hiện tại anh nghĩ lại rồi, cô ấy không quá đáng ghét như anh tưởng. Thật sự chuyện cô làm anh không hẳn tha thứ hoàn toàn, dám đã kích tôn nghiêm đàn ông của anh. Nhưng chỉ cần đừng ai động vào nó lần nữa anh cũng sẽ để nó ngủ quên trong lòng.
Nhưng vẫn là chọc Anh Thu sau đó nhìn bộ dạng kiềm nén không dám phản pháo lại anh nhất là trong công ty rất thú vị! Mà chỉ có mình anh được phép chọc cô, những người khác đừng mơ chạm vào.
Chẳng biết Lu Lu có học lây tính xấu của Anh Thu không dạo này nó rất chống đối không nghe lời anh nữa. Phải dùng biện pháp mạnh cho nó nhịn đói mới biết sợ. Chỉ mới gặp một lần liền làm phản anh. Thật muốn một cước đá nó ra khỏi nhà mà.
Sau cái lần Anh Thu đến nhà hôm đó, anh nhạy cảm nhận ra chuyện này ắt hẵn có vấn đề. Anh không tin tên trưởng phòng kia có thể nghĩ đến đẩy chuyện này cho một cô thực tập sinh chuyện gì cũng không rành đi thay. Trừ khi có người khơi gợi cho ông ta.
Phạm Tích Nhân cố tình thả mạnh tách trà xuống mặt bàn nước bên trong bị dao động dữ dội văng ra ngoài hơn một nửa làm trưởng phòng ngồi đối diện giật bắn mình. Phó tổng mỗi lần như vậy là điều báo hiệu rằng cậu ấy sắp nổi giận, hôm nay vừa mới tới giờ làm đã cho gọi ông ta đến phòng Phó tổng thật sớm. Trong lòng đã dự cảm rằng sắp có chuyện chẳng lành, mà giờ đây thái độ Phó tổng càng làm nổi lo trong lòng ông ta dâng cao.
"Trưởng phòng Tống ông đang khinh thường tôi đúng không?" Phạm Tích Nhân cười cười mà nhìn trưởng phòng. Nụ cười nhẹ hàng mang theo sự uy hiếp đáng sợ.
Ông ta đoán không sai mà! Họa lại sắp ập lên đầu nữa rồi! Tổn thọ! Thổn thọ!
Trưởng phòng toát hết mồ hôi hột. Vừa giải quyết xong một chuyện lại đến chuyện khác cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi rồi, ai ngờ! Ông ta đã tạo nghiệp gì ở kiếp trước mà bây giờ phải chịu trừng phạt vậy.
"Phó tổng tôi nào dám có ý đó, không biết Phó tổng đang muốn nói chuyện gì?" Khinh thường cái gì chứ, ông ta có mười cái mạng cũng không dám.
Phạm Tích Nhân nhếch môi nhìn vẻ mặt hoảng sợ của trường phòng, anh như người đi săn đang hào hứng nhìn con mồi đang từng bước bị dồn vào đường cùng: "Không khinh thường ông lại cho một thực tập sinh đến nhà tôi là có ý gì?"
Phạm Tích Nhân cúi xuống thở dài đầy thất vọng, rồi đột nhiên anh nhìn thẳng vào mắt trưởng phòng Tống không cho ông ta cơ họ tránh né: "Xem địa vị tôi thấp chỉ đáng làm việc với thực tập sinh hay địa vị của ông cao không muốn đến gặp tôi?"
Ánh mắt như đang rực lửa có khả năng gây sát thương.
Trưởng phòng Lâm hoảng sợ lập tức đứng bật dậy cúi đầu, hai tay khép hờ như kiểu quân đội: "Xin lỗi phó tổng tôi hoàn toàn không có ý đó, do tôi sơ xuất."
Phạm Tích Nhân vẫn chưa buông tha: "Tài liệu bảo mật của công ty lại dám giao cho một người mới nắm giữ, ông gan thật lớn." Nhỡ may là gián điệp công ty khác cài vào, không phải là đang dâng miếng mồi béo bở đến tận miệng cho người khác ăn hay sao?
Trưởng phòng vuốt mồ hôi trên trán. Phó tổng nói đúng, lúc đó mọi chuyện rối tung lên ông ta cũng không suy nghĩ thấu đáo, vẫn là Phó tổng sáng suốt nhìn ra vấn đề. Nếu một khi chuyện này là thật không chỉ ông ta bị đuổi việc có khi còn phải vào tù.
Càng nghĩ càng sợ. Cả người run lên, ông ta cố tìm cách biện hộ rằng đây chỉ là việc vô ý: "Tôi tưởng quan hệ giữa Phó tổng và Anh Thu rất thân thiết... Cho nên..." Không đề phòng.
Phạm Tích Nhân nhướng mày như nghe được một câu chuyện đầy thú vị, anh cắt ngang: "À! Thân thiết, tôi với cô ta chỗ nào thân thiết, ông nói rõ xem nào." Anh nghiến răng gằng từng chữ. Lại dám đồn đại anh và Anh Thu thân thiết, còn bao nhiêu chuyện anh không biết nữa đây.
Trưởng phòng Tống nhăn mặt, ông ta lại lỡ lời rồi. Bây giờ phải làm sao đây?
"Tôi... Tôi cũng chỉ nghe nói." Càng giải thích càng lộ nhiều sơ hở.
"Ai nói? Nếu câu trả lời không thỏa đáng ông cũng không cần làm việc nữa." Một lời dứt khoát đánh một đòn chí mạng vào trưởng phòng.
Đừng tưởng Phạm Tích Nhân còn trẻ mà khinh thường, vô cùng mưu mô, đến ông ta cũng không qua mặt nổi. Đến nước này chỉ còn cách nói thật đừng mong lấp liếm cho xong nhất định hậu quả sẽ rất nghiêm trọng: "Là Ái Vy, hôm đó cô ta thấy tôi đang lo lắng chuyện ký tên liền nhắc đến Anh Thu, nói rằng Anh Thu và Phó tổng thân thiết, thông qua chuyện Anh Thu được đặc cách đi vào thang máy chuyên dụng, nên chắc có thể giúp được. Phó tổng tôi không nên nghe lời người khác rồi còn giao nhiệm vụ quan trọng cho người mới..."
Thì ra là chuyện thang máy lại có thể thêu dệt nên một câu chuyện sinh động như vậy. Mà trưởng phòng đã nói giảm bớt, nếu mà nghe từ những người khác trong công ty chắc chắc còn hấp dẫn hơn nữa.
Trưởng phòng ông ta còn nói rất nhiều mà Phạm Tích Nhân nghe không lọt tai xíu nào. Trong đầu chỉ đang lặp lại duy nhất một lời mà ông ta đã nói "là Ái Vy". Mà Ái Vy chính là cô gái anh gặp ở hành lang cùng với Anh Thu.
Một lần có thể là vô tình, nhưng đến tận hai lần, xem ra cô gái này cũng không hề đơn giản. Nhất định lần đó cô ta thấy anh nên cố tình nói lớn cho anh nghe đây mà. Rồi lợi dụng trưởng phòng để đẩy Anh Thu đi thế mạng. Rất thông minh. Rốt cuộc cô ta có hận ý gì với Anh Thu đây? Bên ngoài lại tỏ vẻ là một con nai đầy ngơ ngác. Diễn hay lắm, nhưng rất tiếc bị anh phát hiện rồi.
Hừ! Còn Anh Thu nữa, cô gái này suốt ngày chỉ biết đã kích anh nhưng người thật sự nguy hiểm ở ngay bên cạnh cần đề phòng lại không hề hay biết, còn tỏ ra thân thiết với cô ta nữa. Đúng là ngu ngốc!
Giải quyết xong vấn đề của Trưởng phòng, hù dọa ông ta một chút anh liền thả cho ông ta về. Nhìn bộ dạng ông ta như người chết đi sống lại vô cùng cảm kích miệng cảm ơn liên tục làm anh nghe lùng bùng lỗ tai đến phát phiền.
...
"Phó tổng cậu khoẻ rồi sao?" Chị Lâm quản lý đang muốn đi đến phòng nghỉ lấy nước lại đụng phải Phạm Tích Nhân. Nhìn cậu ấy nét mặt không tệ. Chắc là hồi phục rất tốt, nhờ vậy nhân viên cũng đỡ khổ.
"Cảm ơn chị! Tôi khoẻ rồi." Phạm Tích Nhân tinh mắt thấy bóng dáng Ái Vy ở ngã rẻ cuối phòng, anh học theo cô ta cố tình nói lớn: "Sẵn tiện gặp chị ở đây tôi có việc muốn kham khảo ý kiến của chị."
"Xin Phó tổng cứ nói." Chuyện gì mà trông Phó tổng gấp gáp hỏi ngay ở đây, chị ta thật muốn nghe thử.
"Sắp tới tôi cần một thực tập sinh đi cùng tôi khảo sát dự án Tây Thành, chị xem đề cử một người đi."
Quản lý Lâm nhìn Phạm Tích Nhân một cái rồi nghiêm túc suy nghĩ. Mỗi khi có đợt thực tập sinh Phó tổng sẽ chọn ra một người tham gia một dự án cùng cậu ấy. Đây là cơ hội lớn cho thực tập sinh được chính Phó tổng hướng dẫn truyền thụ kinh nghiệm. Nhưng mọi năm vẫn là do cậu ấy tự chọn thường là người đứng đầu danh sách, lần này tại sao lại hỏi ý kiến chị ta cơ chứ? Hay là Phó tổng muốn thông qua chị ta đề cử Anh Thu để cô ấy đường đường chính chính làm việc cùng Phó tổng mà không bị ai dị nghị. Còn nếu không phải ý đó, với quan hệ giữa Phó tổng và Anh Thu thì đề cử Anh Thu không phải thích hợp nhất sao? Mà cô bé ấy cũng giúp chị ta việc ký hợp đồng, bù lại cho Anh Thu một cơ hội này vô cùng hợp lý.
Sau khi suy nghĩ thật cẩn thẩn Quản lý Lâm mở lời: "Dạ là Anh Thu ạ, tôi thấy em ấy thành tích tốt, lại năng động vô cùng thích hợp." Chị ta hết lời khen ngợi Anh Thu trước mặt Phạm Tích Nhân.
"Ái Vy, tôi thấy cô gái này cũng rất khá, ban đầu suy nghĩ đến Ái Vy, giờ thì theo ý chị phải cân nhắc thêm Anh Thu rồi." Phạm Tích Nhân nhíu mày vô cùng đắng đo không biết nên chọn người nào là đúng.
Phó tổng đang muốn thử lòng chị ta sao? Cứ như chị ta đang phải đấu trí cùng Phó tổng. Mọi lời nói phải hết sức cân nhắc: "Theo tôi trực tiếp quan sát thấy Anh Thu làm việc rất chăm chỉ."
"Được rồi để tôi suy nghĩ." Phạm Tích Nhân nhìn lướt về phía xa rồi thong thả đi về phòng làm việc.
Quản lý Lâm đứng tại chỗ thở phào. Chẳng biết trả lời như vậy Phó tổng có hài lòng hay không nữa.
Ái Vy vô tình nghe nói về chuyến đi công tác nên cô ta len lén núp vào một góc nghe trộm. Rõ ràng Phó tổng đã suy xét cho cô ta đi, chị Lâm còn chen vào phá đám, mà cuối cùng người chị ta chọn lại là Anh Thu. Lần nào cũng là Anh Thu cản đường cô ta. Ngày nào không diệt được Anh Thu ngày đó còn chưa yên ổn.
Tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt căm phẫn dõi theo bòng dáng Phạm Tích Nhân đã đi xa. Ái Vy thề nhất định lần này sẽ không để tụt mất cơ hội vào tay Anh Thu nữa đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...