Xem Mắt Gặp Định Mệnh

Nghe nói Phạm Tích Nhân đi công tác nước ngoài rồi, từ lúc gặp ở hành lang đến giờ cô cũng chưa gặp lại anh ta thêm lần nào. Vậy cũng rốt, đỡ rắc rối, mà cho dù anh ta không làm gì nhưng cô vẫn luôn có cảm giác ngượng ngượng, nhất là ánh mắt lúc gặp ở hành lang, nghĩ tới thôi đã thấy sợ.

Có phải ông trời nghe hiểu lòng cô không? Cô nói không muốn chạm mặt anh ta ở công ty, ông trời liền tìm cách giúp cô.

Cứ theo quy định, mỗi tháng sẽ dán danh sách nhân viên thực tập xếp theo thứ tự từ trên xuống, công khai ở văn phòng. Để mọi người biết được ai đang là người dẫn đầu, mình cần cố gắng bao nhiêu nữa là đủ.

Dù Anh Thu không mấy quan tâm, chỉ cần cô đừng đứng cuối là được, nhưng vẫn bị Ái Vy ngồi bên cạnh nhất quyết kéo cô đến xem. Bảng danh sách vừa được dán lên nóng hổi làm không chỉ thực tập sinh, mà nhân viên chính thức ở đây cũng hiếu kì đứng xem, tạo thành một đám đông nhỏ, xì xào bàn tán. Vất vả chen lấn, Ái Vy cũng lọt qua đám đông, nhìn bảng xếp hạng, cô ta nắm chặt tay, ánh mắt như rực lửa nhìn chằm chằm vào bảng danh sách.

Ái Vy hít sâu một hơi, nở nụ cười, kéo Anh Thu vào, sau đó chỉ tay: "Anh Thu nhìn xem cậu đứng hạng nhì kìa, chúng ta đồng hạng." Rồi lắc lắc cánh tay Anh Thu đầy vui sướng.

Anh Thu không tin vào mắt mình cô xếp hạng cao vậy sao? Bình thường cũng không năng nổ mấy, chỉ là tròn nhiệm vụ, lại bị trừ điểm vậy mà vẫn đứng hạng nhì: "Ừm, thật tốt!"

"Tôi lại cảm thấy không tốt chút nào!" Ái Vy nghĩ thầm.

Người đứng nhất là Văn Thanh, hơn Ái Vy và Anh Thu bốn điểm. Nhìn ánh mắt có phần thất vọng của Ái Vy, Anh Thu vỗ vai: "Cậu yên tâm, chỉ cần cố gắng có thể vượt qua Văn Thanh." Còn mình hài lòng với kết quả này rồi, ngoài sức tưởng tượng.

Ái Vy nắm chặt tay Anh Thu: "Chúng ta cùng cố gắng đứng nhất, sau đó trở thành nhân viên chính thức." Đứng nhất đồng nghĩa với việc nắm chắc cơ hội trở thành nhân viên chính thức trong tay.

Anh Thu cũng không mấy xem trọng vấn đề này, chỉ thực tập suông sẻ là tốt làm rồi, nhưng nhìn Ái Vy quyết tâm cố gắng như vậy cũng không thể để Ái Vy tụt hứng được, cô vỗ vai Ái Vy: "Cố lên!"

"Ái Vy, em đem văn kiện này đưa cho trưởng phòng xác nhận dùm chị." Là chị Hân Tuyền một đồng nghiệp nói.


"Dạ!" Ái Vy nhanh chóng nhận tập hồ sơ đi đến văn phòng trưởng phòng.

"Trưởng phòng, văn kiện này cần ký tên ạ."

Trưởng phòng rõ ràng đã nhìn thấy Ái Vy, nhưng khi cô ta đặt văn kiện xuống, ông ta cũng không phản ứng hoàn toàn thất thần.

Ái Vy gọi mấy lần không được, đành gõ nhẹ lên bàn gọi: "Trưởng phòng!" Ông ta mới hồi phục lại, nhìn Ái Vy một cái, rồi đặt bút nhanh chóng kí tên.

Ái Vy cắn môi, nhìn sắc mặt của trưởng phòng liều mạng hỏi: "Trưởng phòng có điều gì bận tâm ạ?"

Đúng là ông ta đang gặp rắc rối, Phó tổng về rồi, ông ta có bản kế hoạch cần Phó tổng duyệt gấp, nghe nói Phó tổng về lập tức chạy đến, chỉ sợ không kịp gặp Phó tổng đã đi mất. Đến nơi gặp thư ký, lại nhận được tin Phó tổng bị bệnh sẽ không đến công ty.

Nhưng nếu hôm nay không ký nhất định sẽ không kịp, cứ tưởng theo dự định Phó tổng về sớm hơn, ai ngờ gặp trục trặc phải dời lại mấy ngày, làm bản kế hoạch này cũng trở nên cần chữ ký gấp. Nhưng ai cũng biết Phó tổng Phạm có một tật xấu, bị bệnh trở nên vô cùng cáu gắt, khó chịu, biết điều nên cách xa, nếu không sẽ trở thành chỗ xả giận cho cậu ấy. Ông ta cũng lĩnh giáo vài lần, đúng là Phạm Tích Nhân lên cơn thì không nể mặt ai hết.

Nếu nói bây giờ nói đem bản kế hoạch này đến tận nhà Phạm Tích Nhân có đánh chết ông ta cũng không đi đâu, nhưng không ký là không được. Bây giờ làm sao cũng không biết nữa. Thật là rối!

Sau khi nghe trưởng phòng nói xong, Ái Vy cũng hiểu đại khái câu chuyện, cô ta nhì trưởng phòng mỉm cười: "Có thể tôi giúp được ngài ạ!" Đúng là cô ta có một cách không những có thể đẩy Anh Thu vào tình thế khó khăn, còn có thể ghi điểm với trưởng phòng.

Gắp lửa bỏ tay người!

Ánh mắt trưởng phòng sáng rực, như đang đi trong bóng tối không phân định được phương hướng nay lại gặp được một ngọn đèn soi sáng dẫn đường: "Là cách gì?"


"Dạ, ngài có nhớ cô gái dám vào thang máy Phó tổng không?" Ái Vy nhấn mạnh từ dám.

Ông ta nhanh chóng gật đầu, chuyện này ông ta cũng nghe kể lại.

"Tôi nghĩ quan hệ giữa Anh Thu và Phó tổng rất tốt, Phó tổng mới ưu ái không trách phạt cô ấy. Nếu vậy thì ngài có thể giao nhiệm vụ này cho Anh Thu là được rồi. Không cần đích thân đến, cũng không bị Phó tổng làm khó." Ái Vy phân tích vấn đề.

Bước vào thang máy Phó tổng như một đại kị, nghe nói Phó tổng rất giận dữ điều ra là ai làm nhưng khi gặp cô gái tên Anh Thu kia thì hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Ai nấy đều lấy làm lạ. Trưởng phòng như ngộ ra chân lý, vỗ xuống bàn đầy phấn khích: "Đúng rồi!" Vậy mà ông ta lại nghĩ không ra: "Tốt lắm! Phải cảm ơn cô rồi."

"Giúp trưởng phòng cũng như giúp công ty, không có gì đâu ạ." Ái Vy nói đầy khiêm tốn.

Anh Thu lần này cô chết chắc! Tôi không tin cô có thể may mắn thêm lần nữa.

Lần trước cô ta cố tình nói chuyện yêu đương của Anh Thu cho Phó tổng nghe, nhìn nét mặt anh ta rất tức giận, là bộ dạng kiềm nén sắp bùng nổ. Như vậy quan hệ hai người này có thể không phải tốt đẹp cho lắm, gặp cơ hội nhất định phải phá.

Mà sau Khi Ái Vy đi rồi, trưởng phòng cũng nhanh chóng ra ngoài, ông ta đích thân đến gặp Quản lý Lâm nhờ giúp đỡ.

Nghe xong câu chuyện, quản lý Lâm mở miệng từ chối: "Chuyện này tôi không chắc đâu ạ." Chị ấy không muốn tự dưng đẩy người ta vào hoàn cảnh khó khăn. Tính khí của Phó tổng ai cũng biết, nhìn trường phòng không dám đi gặp phải nhờ vả là hiểu.

Trưởng phòng đã gấp lắm rồi, cũng không để ý hình tượng, vẻ mặt cầu xin, nắm cánh tay quản ly Lâm: "Xin cô đó! Nếu cô không giúp tôi chỉ còn cách nghỉ việc thôi." Lần này làm không xong phải nghỉ việc là cái chắc.


Quản lý Lâm tràn đầy khó xử, trưởng phòng đã hạ mình như vậy rồi, nếu chị ta còn không biết điều e là không phải phép. Ở quyền hạn của trưởng phòng không thể trực tiếp đuổi việc chị ta nhưng nếu làm phật lòng người này, việc làm chị ta điêu đứng ở công ty là hoàn toàn có khả năng.

"Được để tôi thử." Nhưng thành công hay không là một vấn đề khác.

Trưởng phòng vuốt mồ hôi trên trán: "Vậy tôi đợi tin tốt của cô."

...

"Anh Thu vào gặp chị một lát." Nói xong quản lý Lâm đi thẳng vào phòng.

Anh Thu ngơ ngác. Nghe nói gặp quản lý nói chuyện trong lòng lại dâng lên nổi lo lắng vô hình.

Ái Vy cũng nhếch lại gần Anh Thu hiếu kì hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh Thu mù mịt lắc đầu: "Để về kể cậu nghe sau." Rồi nhanh chóng đến phòng quản lý Lâm.

Ái Vy đè mạnh cây bút trong tay xuống tờ giấy in một dấu rõ ràng, thầm nói: "Anh Thu cô tự cầu phúc cho mình đi".

"Chị cho gọi em ạ!"

Quản lý Lâm cười tươi: "Em ngồi đi, chị nhờ em giúp một việc thôi chứ không có gì đâu đừng sợ."

Vẻ mặt lúc nảy của Chị Lâm đúng là làm cô sợ thật: "Dạ là chuyện gì ạ?"

Quản lý Lâm đưa tập văn kiện ra: "Em đem văn kiện này đến nhà Phó tổng cho cậu ấy ký tên." Quản lý cố tỏ ra tự nhiên, không dám nói thật sợ cô bé này sợ nhiệm vụ của chị ta cũng thất bại.


Anh Thu cũng không vội nhận lấy: "Nhưng tại sao lại là em?"

"Em cứ đi là được, mau nhận lấy chị mỏi tay quá."

Nhìn quản lý Lâm ậm ừ Anh Thu càng thấy nghi ngờ, nhưng cũng đưa tay ra nhận tập văn kiện, cô mở ra xem: "Là của trưởng phòng sao chị?"

"Ừm, thật ra hôm nay là hạn cuối để xét duyệt kế hoạch này, trưởng phòng lại quên mất, nếu bây giờ đem đến cho Phó tổng ký nhất định bị cậu ấy la, người mới thì chắc không đến nổi." Quản lý Lâm cố gắng làm nhẹ vấn đề.

"Phạm Tích Nhân, à không Phó tổng sao không đi làm." Mà cô phải đem đến. Có cảm giác như đi vào hang hùm vậy.

"Cậu ấy bệnh, em chỉ cần ký được hợp đồng, đem về đây là được."

Anh Thu lại thấy chuyện này nhất định có vấn đề, cô đang vận dụng hết khả năng phân tích vấn đề, có khi nào cô trở thành vật thế thân cho trưởng phòng hay không.

"Bảy điểm chuyên cần sẽ là của em." Nhìn Anh Thu vẫn đang phân vân, chị ta trong lòng gấp gáp, mở miệng dụ dỗ.

Điều kiện hấp dẫn chết người nha. Tuy thứ hạng của cô đã an toàn, nhưng tích lũy càng nhiều điểm không phải sẽ càng tốt sao? Phòng khi bị trừ điểm vẫn còn điểm mà xài.

Anh Thu bị lợi ích trước mặt làm hoa mắt, ký tên thôi có gì đâu, không suy nghĩ nữa mà nhanh chóng đồng ý: "Được để em đi, mà chị phải giữ lời."

Quản lý Lâm trong lòng mừng rỡ, nhưng bên ngoài cố gắng tỏ ra nghiêm túc, gật nhẹ đầu: "Tất nhiên rồi. Em mau đi đi."

Anh Thu bộ dạng như dũng sĩ xông trận bước ra ngoài, quản lý Lâm nhìn theo vẻ mặt đầy áy náy, mấp máy môi: "Anh Thu xin lỗi em, chị tin em làm được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui