Đến cổng công viên Phi Mã, Trần Ngư xuống xe, vẫy tay tạm biệt Thiệu Huy và Tần Dật, rồi một mình đi bộ về phía rừng cây nhỏ trong công viên. Từ xa, Trần Ngư đãnhìn thấy âm khí vờn quanh không khí phía trên rừng cây, cô nghĩ chút nữa phải nhắc nhở Hướng Nam, nếu còn phát tán âm khí mạnh mẽ như vậy thì giới huyền học thựcsự sẽ cử người đến thu thập cậu ta.
“Trần Thiên Sư.” Hướng Nam mang theo Tiểu Khang đi phía trước, theo sau là sắc ma nữ đang còn muốn nói gì đó.
Trần Ngư gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn người Tiểu Khang, phát hiện trên người nhóc ma quả thật có một quầng ánh sáng vàng nhàn nhạt bao phủ, ánh sáng vàng này chính là ánh sáng công đức.
“Mọi người có muốn nói lời từ biệt gì đó không, nếu không muốn, tôi mở cửa âm nha.” Trần Ngư nói.
Hướng Nam nhìn cậu nhóc ma vẫn đang bám lấy đùi cậu ta, xoa xoa đầu Tiểu Khang,nói “Mở đi.”
“Đợi một chút, tôi … tôi còn lời sau cuối (di ngôn) muốn nói.” Sắc ma nữ bỗng nhiênnói.
“Em đã là người chết rồi, còn có lời sau cuối (di ngôn) gì chứ.” Hướng Nam cho là sắc ma nữ còn muốn trì hoãn linh tinh, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
“Em không nói với anh, em muốn nói với Trần Thiên Sư.” Hai ngày qua, sắc ma nữ đãgiày vò Hướng Nam vô số lần, những lời nên nói, những lời không nên nói đều đã nóihết, nên đã không còn gì muốn nói với Hướng Nam nữa.
“Tôi?” Vẻ mặt Trần Ngư kinh ngạc, cô không cho là mình và sắc ma nữ này quen thuộc đến mức cô ta phải nói lời sau cùng với mình.
“Đúng vậy.” Sắc ma nữ đến trước mặt Trần Ngư, nghiêm túc gật đầu.
“Tôi cảm thấy hay là cô đừng nói ra, dù cho cô nói gì với tôi, tôi cũng không giúp côlàm đâu.” Trần Ngư rất chân thành đề nghị.
“Tôi không muốn cô làm gì cho tôi hết.” Sắc ma nữ bùi ngùi nói “Tôi chỉ có tâm sựtrong lòng, không nói ra thì không thoải mái mà thôi.”
“??” Trần Ngư ngơ ngẩn chớp chớp mắt.
“Chúng ta qua kia nói chuyện đi.” Sắc ma nữ kéo Trần Ngư qua một bên, sau đókhông có hình tượng mà ngồi xổm xuống.
Trần Ngư hơi do dự rồi cũng không để ý ngồi xổm cạnh sắc ma nữ, đứng xa xa nhìn thấy cảnh này mà khóe mắt Hướng Nam giật giật, yên lặng cảm thán: con gái ngày nay thật chẳng có ý tứ gì cả.
“cô nói đi, để lát nữa siêu độ, oán khí trên người cô bớt đi một chút cũng tốt, cô có gì tâm sự trong lòng cứ thoải mái nói ra.”
“Trần Thiên Sư à, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” đột nhiên sắc ma nữ hỏi.
“không phải là cô muốn thổ lộ tâm sự trong lòng sao? Sao lại hỏi tuổi tôi?” Trần Ngư buồn bực.
“Ai, cô không nói tôi cũng đoán được. Nhìn mặt cô còn non thế này, lại là sinh viên, chắc là chưa qua hai mươi tuổi đâu nhỉ.” Dáng vẻ sắc ma nữ như người từng trải, thở dài nói “Chắc là cô chưa bao giờ yêu đương, đúng không?”
Sắc ma nữ nói xong thì nhìn vẻ mặt của Trần Ngư, thấy Trần Ngư không đổi sắc mặt nhìn lại, trên mặt chỉ còn không viết lên mấy chữ ‘liên quan gì đến cô’ mà thôi.
Dù sao thì cô ta phải đi đầu thai ngay giờ nên sắc ma nữ cũng không sợ hãi, hoàn toànkhông quan tâm, nói hết những điều suy nghĩ trong lòng “Đại học ấy mà, là thời gian thích hợp nhất để nói chuyện yêu đương nha. Trần Thiên Sư, mặc dù cô rất giỏi, nhưng trên lĩnh vực này tôi cũng xem như là người từng trải.”
“Sau khi chết, tôi chậm chạp không đi đầu thai cũng bởi vì khi còn sống chưa từng nóichuyện yêu đương cho nên không cam lòng. Tôi muốn được yêu đương nhưng lạikhông biết mình thích một người là như thế nào. Lúc trước tôi xem TV, đọc tiểu thuyết, đều nói khi gặp được người mình thích, khi hôn người đó sẽ có cảm giác rất kì diệu, nó làm tim cô đập rộn lên, trước mắt dường như có pháo hoa đang bùng nổ. Vì thế tôi cứ lang thang trên đường, gặp soái ca nào phù hợp với thẩm mỹ của mình đều đến lén hôn trộm người ta, tôi nói với chính mình, nếu như gặp được người nào mang lại cho tôi cảm giác đó, tôi sẽ đi đầu thai liền. Nhưng mà tôi đã hôn qua rất nhiều người, vẫn chưa tìm được cái cảm giác ấy.”
Cho nên bây giờ là cô đang kể cho tôi nghe quá trình cô biến thành sắc ma nữ.
“Sau đó, tôi gặp Hướng Nam, anh ấy cương quyết không cho tôi hôn anh ấy.” Sắc ma nữ mỉm cười “Nhưng mà cuối cùng tôi cũng hôn được rồi.”
“Lúc đó có pháo hoa bùng nổ không?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“không.”
“Tim đập rộn lên?” Trần Ngư lại hỏi.
“Cũng không.”
“Vậy là cô không thích Hướng Nam rồi?” Trần Ngư tổng kết.
“Ai nói tôi không thích anh ấy.” Sắc ma nữ nói “Tim đập rộn lên với pháo hoa bùng nổ cũng phải tùy thời gian và hoàn cảnh phù hợp, lúc đó sống chết cận kề thì làm gì có thời gian cho pháo hoa bùng nổ.”
“đã không có tim đập rộn lên, không có pháo hoa bùng nổ, vậy sao cô biết là mình thích Hướng Nam?” Trần Ngư rất ham học hỏi.
“Bởi vì, tôi vẫn còn muốn hôn anh ấy.” Sắc ma nữ cười hí hí.
Trần Ngư chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu gì hết.
“Tôi đã hôn rất nhiều người, nhiều loại soái ca, nhưng hôn xong rồi thôi. Chỉ có Hướng Nam là người duy nhất mà tôi đã hôn qua rồi nhưng vẫn còn muốn hôn anh ấy nữa.” Sắc ma nữ nói “Trần Thiên Sư, vì thế nên sau này, nếu cô gặp người nào mà cô đãhôn rồi lại muốn hôn anh ấy nữa, hoặc là hôn môi anh ấy mà cô không cảm thấy chán ghét thì có khả năng người đó sẽ là bạn trai tương lai của cô.”
Hôn xong còn muốn hôn nữa, hôn mà không cảm thấy chán ghét?
anh Ba???
Trần Ngư kinh ngạc che miệng lại, lập tức lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, không thể nào, đó là vì mình muốn cứu anh Ba, không giống với nụ hôn không thuần khiết của sắc ma nữ này.
“Phụ nữ chúng ta đều là người thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm, nếu hôn người mà mình không thích, chắc chắn sẽ cảm thấy ghê tởm. Ngược lại, nếu cô hôn người ta,không thấy chán ghét, như vậy chính là cô đã thích anh ta.” Sắc ma nữ không để ý Trần Ngư, tự mình nói.
Mình không ghét anh Ba mà? Nhưng mà cô không phải đã hôn mà còn muốn hôn nữa, nhưng mà …
Trong nháy mắt, Trần Ngư nhớ lại, cái đêm trước đông chí kia, hình ảnh cô ghé trênngười anh Ba hôn lấy hôn để, lập tức cả người đều ngổn ngang.
“Đây đều là những kinh nghiệm mà tôi rút ra được sau khi trải qua vô số chuyện, cũngkhông có cơ hội truyền lại cho con cháu, chỉ có thể nói cho cô nghe, hi vọng là có thể giúp ích cho cô vào lúc nào đó.” Sắc ma nữ thở dài nói “Như thế cũng không uổng công tôi lưu lạc trên trần gian lâu thế này.”
==
Khi sắc ma nữ còn đang lải nhải liên miên kể về những điều cô ta cảm nhận từ cuộc sống và Trần Ngư đang còn mê man tự hỏi nụ hôn của cô với anh Ba là thuần khiết hay không thuần khiết, cách công viên Phi Mã không xa, có một khoảng sân rộng của khu chung cư chưa được chào bán, vô số giấy vàng, giấy trắng, đèn nến, nhang khói, bàn tế bày ra khắp khoảng sân.
Bốn đạo sĩ mặc áo bào, mỗi người cầm một thanh kiếm gỗ đào trong tay, đứng trong khoảng sân nói lẩm nhẩm.
Thiệu Huy và Tần Dật đứng phía sau nhỏ giọng nói chuyện.
Thiệu Huy “Những đạo sĩ này đang làm gì vậy?”
Tần Dật “Chắc là đang chuẩn bị trận pháp, nghe nói con ác ma này có đạo hạnh sáu trăm năm, Thiên Sư bình thường không thể thu phục được nó, nên đạo trưởng chùa Thiên Hỏa mới chuẩn bị trận pháp, nghe nói là sẽ nhốt được ác ma vào trong.”
Thiệu Huy kinh ngạc nói “Sáu trăm năm? May mà việc này không để Thi Thi nhúng tay vào, nếu để Thi Thi bị thương, chúng ta không còn mặt mũi nào nói chuyện với anhTrần Dương.”
Tần Dật rất đồng ý gật nhẹ đầu.
Lúc này Trương Văn Văn và Sở Tiêu cầm hai lá bùa đi tới, đưa cho Thiệu Huy và Tần Dật mỗi người một lá, nói “Các anh cầm là bùa này đi, chút nữa có thể nhìn thấy ác ma kia.”
Thiệu Huy đánh giá bùa chú trong tay, hỏi “Em không sợ bị ác ma dọa?”
“không sợ, em muốn tận mắt nhìn thấy ác ma muốn hại anh trai em như thế nào.” Trương Văn Văn tự thấy mình đã từng bị nhóc ma bám trên vai thì đứng xa xa nhìn ác ma thì có gì mà sợ.
“Thiệu Huy, Tần Dật, lúc nãy đạo trưởng có dặn, chúng ta tuyệt đối không được vượt qua lằn đỏ này nha.” Sở Tiêu đứng cạnh Tần Dật nhắc nhở.
“anh biết rồi.” Hai người chỉ tới đây để mở rộng tầm mắt, nhưng không có ý định tham dự mạo hiểm.
“Hình như bắt đầu rồi.” Bỗng nhiên Trương Văn Văn lên tiếng.
Bốn người giương mắt nhìn lên.
Bốn người thấy hai tay Liễu Tu Thành dâng lên một thanh kiếm cổ, toàn thân đen nhánh, chậm rãi đi đến chiếc bàn trước mặt, sau đó đưa thanh kiếm cổ cho đạo trưởng Khâu “Đạo trưởng, đây là kiếm Thanh Minh, cùng …”
Liễu Tu Thành lấy trong túi ra một tấm thiệp màu vàng nhuốm màu thời gian, đưa tới “ngày sinh tháng đẻ của con ác ma kia.”
“Có những thứ này là đủ rồi, Liễu tiên sinh, ông lui ra trước đi, mọi việc cứ giao cho bần đạo và mấy huynh đệ là được, hôm nay nhất định phải tiêu diệt được ác ma kia.” Đạo trưởng Khâu nói chắc chắn.
“Tốt quá, làm phiền các vị đạo trưởng.” Liễu Tu Thành nói xong thì lui xuống sau lằn sơn đỏ, đứng bên cạnh mấy người cục trưởng Trương.
“Thế nào rồi?” Cục trưởng Trương hỏi.
“Chút nữa sẽ biết kết quả ngay thôi.” Liễu Tu Thành trả lời.
Trong sân, đạo trưởng Khâu cầm tấm thiệp ghi ngày sinh tháng đẻ của ác ma đứng sau bàn, bùa chú trong tay vung lên, trong nháy mắt tấm thiệp vàng tự bốc cháy.
Trong trung tâm trận pháp có ba vị đạo trưởng khác, cũng lập tức đứng lên, tạo thànhmột tam giác đứng ở ba góc của trận pháp.
Đạo trưởng Khâu nhìn ba người huynh đệ gật đầu một cái, miệng thì thào đọc thần chú, giữa trung tâm trận pháp bỗng nổi lên trận gió lốc, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trong nháy mắt tốc lên trời.
“Chuẩn bị.” Đạo trưởng Khâu quát.
Ba vị đạo trưởng còn lại chuẩn bị thuật pháp, sẵn sàng chờ ác ma đến.
Gió lốc bốc lên trời, trong nháy mắt bay đến rừng cây nhỏ, Hướng Nam phát hiện bất thường, ngẩng đầu nhìn trời, theo bản năng đẩy Tiểu Khang ra xa, nhưng trận gió lốc kia vẫn nhanh hơn cậu ta.
Đến khi Trần Ngư và sắc ma nữ phát hiện bất thường, quay người lại thì không còn bóng dáng của Hướng Nam và Tiểu Khang, chỉ còn mấy nhánh lá vàng bay lả tả trongkhông trung.
“Hướng Nam và Tiểu Khang đâu rồi?” Sắc ma nữ hoảng sợ nói.
“Trận Chiêu Hồn??” Trần Ngư cũng biến sắc.
Chiêu hồn: gọi hồn
Hướng Nam đã chết sáu trăm năm, chắc chắn là chẳng có ai có thể sử dụng ngày sinh tháng đẻ của cậu ta để gọi hồn, như vậy trận pháp Chiêu Hồn này chắc chắn là đối với Tiểu Khang. Nhưng một nhóc ma không có chút oán khí nào đã đụng chạm đến ai mà phải dùng đến trận pháp ghê gớm này.
“Trần Thiên Sư, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cơn gió xoáy kia thật dữ dội, bây giờ trong lòng sắc ma nữ vẫn còn sợ hãi.
“Có người muốn cướp việc kinh doanh của tôi.” Trần Ngư đứng vụt dậy, thở phì phì chạy nhanh ra ngoài.
Mẹ nó, cô đã thu của cha mẹ Tiểu Khang năm mươi vạn, nếu không đưa nhóc ma này siêu độ được, chẳng phải là làm mất uy tín làm ăn của cô sao?
Bên này, trận gió lốc cuốn lấy Hướng Nam và Tiểu Khang, ‘bịch’ một cái quăng hai hồn ma xuống giữa trận pháp trong sân.
Ba vị đạo sĩ sẵn sàng từ nãy đến giờ, không chờ gió lốc tan đi, liền rối rít khởi động trận pháp ‘Vây linh hồn’, ba cái ‘xích khóa hồn’ to từ trong tay ba đạo sĩ bay ra, đánh úp về phía ác ma đang ở giữa cơn gió xoáy.
Hướng Nam cảm nhận được nguy hiểm, ôm lấy Tiểu Khang lách mình tránh né, trong chớp mắt ba sợi ‘khóa xích hồn’ bay đến trước mặt Hướng Nam, cậu ta đá bay một sợi, né một sợi, cuối cùng vì bảo vệ Tiểu Khang mà bị một sợi khóa bàn tay phải.
Gió lốc tản đi, mọi người trong sân nhìn rõ ràng diện mạo của ác ma.
Lập tức Thiệu Huy vô cùng kinh ngạc “Đây là ác ma á? Nhìn chẳng giống chút nào,trên tay hắn ta hình như còn ôm một đứa bé.”
Tần Dật cũng nhướng mày.
Trương Văn Văn “Đây gọi là ‘không thể trông mặt mà bắt hình dong’ được, anh xem,âm khí quanh người hắn ta dày đặc như vậy, coi chừng tên nhóc ma kia cũng là ác ma đó.”
Hướng Nam lướt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi về phía Tây của khoảng sân, vị trí đứng của Liễu Tu Thành, cậu ta trầm giọng hỏi “Ông là người nhà họ Liễu?”
Liễu Tu Thành bị ánh mắt lạnh như băng của Hướng Nam dọa mà không tự chủ lùi về sau một bước.
“không ngờ người nhà họ Liễu cũng có người sống đến tuổi này như ông, chắc là tìm đạo sĩ đổi mạng rồi hả?” Hướng Nam hừ một tiếng lạnh lẽo, người nhà họ Liễu quả nhiên đều là người vô liêm sỉ.
“Đạo trưởng Khâu, mau giết hắn ta đi.” Liễu Tu Thành vội vàng thúc giục.
Đạo trưởng Khâu cũng không chần chừ, rút kiếm Thanh Minh đâm về phía Hướng Nam, âm khí quanh người Hướng Nam bỗng nhiên tăng vọt, luồng không khí lạnh lẽo khổng lồ ấp đến đánh bay đạo trưởng Khâu ra ngoài.
“Vây lại!” Ba vị đạo trưởng khác ở ba hướng, đồng thời rút kiếm gỗ đào, mũi kiếm hướng xuống lòng đất, từ lòng đất dẫn ra ba luồng linh khí, hội tụ lại hóa thành mộttấm võng lớn, chụp lên người Hướng Nam.
Ánh mắt Hướng Nam biến đổi, một tay che chở Tiểu Khang, một tay nâng lên, chống lại tấm lưới. Đạo trưởng Khâu nhân cơ hội này dùng kiếm đồng đâm tới lần nữa.
Ánh mắt Hướng Nam trở nên hung ác, vừa muốn đưa tay lên cản thì ‘khóa xích hồn’ ở tay phải khẽ động làm Hướng Nam mất cân bằng, âm khí quanh người hơi ngưng lại, trơ mắt nhìn ánh sáng từ mũi thanh kiếm đồng đâm về phía người mình.
“Coong!”
một chiếc la bàn màu đen từ phía ngoài bay tới, đập vào thân kiếm làm nó lệch đi.
một cô gái trẻ mặc áo lông màu vàng nhạt, đội mũ len, thở hồng hộc chạy đến trước sân, thở phì phò quát “Đạo trưởng, sao ngài lại cướp việc kinh doanh của tôi.”
“Thi Thi?”
“Trần Ngư?”
Bên ngoài sân, bốn người chứng kiến trong nháy mắt biến thành ngây ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...