Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Vì sợ chậm trễ sẽ xảy ra biến, sau khi từ núi Thanh Mang trở về, các đại lão rối rít móc điện thoại di động ra, bắt đầu liên hệ với người có thể đảm nhận nhiệm vụ.

“Khổ Hải sư đệ, đệ đến núi Thanh Mang đi, ngày mai tới liền luôn. Sợ không đặt được vé? Tìm đại một đệ tử thứ mười tám nào đó nói chúng nó làm cho, dù sao bọn chúng đều đã tốt nghiệp đại học rồi.”

“Mao đại sư, có thể đến núi Thanh Mang một chuyến không? Có việc gì à? Tới rồi ôngsẽ biết.”

“Lương đạo hữu, có thể sắp xếp thời gian đến núi Thanh Mang không? Có việc cần thương lượng đây.”

Ba vị đại lão nói chuyện điện thoại di động xong, vẻ mặt nghiêm trọng cũng dịu xuống đôi phần, tìm người đến chỉ là phòng ngừa tình huống xấu nhất mà thôi, kết quả tốt nhất đương nhiên vẫn là hi vọng không phải là Hạn Bạt thức tỉnh.

“Gọi điện thoại xong rồi? Gọi xong thì ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi.” Người khác thìgọi điện thoại còn ông Ngô đã ăn được lưng lửng.

“Ăn cơm trước đi.” Làm chủ nhà, Thẩm Thanh Trúc động đũa trước, mời hai vị còn lại ăn.

Nghiêm Sùng Minh gắp một đũa thức ăn, nhìn ông Ngô ở đối diện đang nhiệt tình ăn cơm, nhịn không được hỏi “Ông báo cho đồ đệ của ông chưa?”

Miệng ông Ngô không rảnh rỗi, chỉ có cách lắc đầu.

“Ngô đạo hữu, các đạo hữu còn lại ngày mai đều đến núi Thanh Mang đó.” Thẩm Thanh Trúc nói “Hay là ông cũng bảo đệ tử ông ngày mai chạy đến luôn đi.”

“Đúng đó, tu vi của đồ đệ ông như thế nào chúng tôi chưa nắm rõ, có thể chịu được trận pháp Cửu Chuyển Huyền Môn hay không còn chưa nói. Ông nói nó đến sớm mộtchút để bọn tôi thử tu vi của nó, nếu không được thì còn kịp nghĩ biện pháp khác.” Nghiêm Sùng Minh nói.


Thẩm Thanh Trúc và Từ Hải đại sư đều cảm thấy Nghiêm Sùng Minh nói có lý, gật đầu phụ họa.

“Mấy ông còn có người thích hợp hơn sao?” Ông Ngô liếc mắt nhìn mấy ông già.

Ba người nhíu mày, không nói gì, nếu bọn họ có người thích hợp hơn thì sẽ không mạo hiểm để đồ đệ của ông Ngô đến đây.

Mặc dù bọn họ đều phải thừa nhận, trong số họ thì ông Ngô có tu vi cao nhất, nhưng dù đồ đệ của ông Ngô có thiên tư hơn người nhưng thời gian tu luyện lại không dài làm bọn họ cũng ít nhiều không yên lòng.

“không phải là tôi không muốn gọi điện thoại, tôi sợ con bé không đồng ý tới đây.” Ông Ngô có chút bất đắc dĩ.

“Vì sao lệnh đồ không muốn tới đây?” Từ Hải đại sư không hiểu.

“Đồ đệ này của tôi là người thấy tiền là sáng mắt lên, chưa bao giờ làm không công cho ai cả.” Ông Ngô đau lòng nhức óc “Dù tôi là sư phụ của con bé cũng chẳng thể nóiđược nó.”

Vì sao bọn họ đều cảm thấy, điều này thật phù hợp với phong cách của phái Lạc Sơn ông ta đây.

“Thấy tiền sáng mắt không phải là truyền thống của phái Lạc Sơn mấy người sao?” Nghiêm Sùng Minh nhịn không được mà châm chọc.

“Ông giúp người khác bắt cương thi không lấy tiền sao?” Ông Ngô ném trả.

“Ông …” Nghiêm Sùng Minh vô cùng tức giận, nhưng không có cách nào nói lại được miệng lưỡi của lão già này.


“Được rồi, tiền không phải là vấn đề, ông nói đồ đệ ông chạy đến đây đi.” Bây giờ nạn lớn sắp xảy ra rồi, có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là vấn đề khó.

“Vậy ông lên mạng huyền học tuyên bố một nhiệm vụ, đem tiền thưởng đặt cao lênmột chút, nhất định là nó sẽ nhận.” Ông Ngô âm thầm cho mình một like vì sự thông minh đột xuất này, có mạng huyền học làm chứng, không sợ mấy lão già này quỵt nợ.

Tuy việc ở núi Thanh Mang cho dù có tiền hay không, ông Ngô biết là ông đều sẽchung tay làm, nhưng nếu có thể có tiền thì ngu gì mà không cầm? Với lại tiền này là để xây sửa đường, cũng là chi cho an sinh xã hội mà thôi.

Thẩm Thanh Trúc có đồ đệ đang làm việc ở mạng huyền học quốc gia, nghe ông Ngônói xong thì gọi một cú điện thoại cho đệ tử của mình để cho đệ tử lên mạng huyền học tuyên bố một nhiệm vụ cấp độ S.

Ông Ngô nhân dịp mấy lão già bàn chuyện, lặng lẽ gửi cho Trần Ngư một tin (Chút nữa mạng huyền học tuyên bố nhiệm vụ cấp độ S, con nhớ nhận đó nha.)

==

Khi Trần Ngư nhận được tin nhắn thì cô đang còn ngồi trên hội trường lớp tự học buổi tối, tò mò mở mạng huyền học lên cập nhật thì phát hiện nhiệm vụ cấp độ S đã được đẩy lên đầu trang. Trần Ngư đứng phắt dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của các bạn học, vội vàng chạy ra ngoài.

“anh Ba, em có thể đi đến núi Thanh Mang rồi.” Trần Ngư vừa ra khỏi phòng học thìgọi điện ngay cho Lâu Minh.

Lâu Minh nghĩ là Trần Ngư vẫn chưa hết hi vọng, muốn lén đến núi Thanh Mang, vừa cảm động vừa lo lắng “Thi Thi, anh biết là em rất muốn đến núi Thanh Mang nhưng mà em đã đồng ý với anh là đợi Mao đại sư tìm hiểu nguyên nhân đã hay sao.”

“không phải, em không có lén đi mà. Em có thể quang minh chính đại đến đó.” Nghĩ đến nhiệm vụ mà cô vừa nhìn thấy, hai mắt Trần Ngư tỏa sáng, hưng phấn nói “Lúc nãy, mạng huyền học đã tuyên bố nhiệm vụ cấp độ S là đến núi Thanh Mang, tiền thưởng tận năm ngàn vạn (50 triệu) luôn đó.”


Lâu Minh sửng sốt, sao lại trùng hợp như vậy chứ, ngay lúc đang cần thì có nhiệm vụ liên quan đến núi Thanh Mang sao.

“Em đã nhận nhiệm vụ rồi, như vậy là em vừa có thể quang minh chính đại đến núi Thanh Mang vừa có thể kiếm tiền nữa. thật nhiều tiền đó, bằng với số tiền em kiếm được vào năm trước luôn.” Mười tám năm rồi, cuối cùng ông lão nhà cô cũng đượcmột lần đáng tin, kiếm cho cô một việc vẹn cả đôi đường như thế này.

Lâu Minh nghe xong thì cảm thấy mọi việc không thể nào có sự trùng hợp như vậy được, anh không yên tâm hỏi “Nhiệm vụ đó là gì?”

“trên mạng chưa nói rõ, chỉ yêu cầu một Thiên Sư có tu vi cao thâm.”

Lâu Minh càng nghe càng cảm thấy mọi chuyện không bình thường “không có thông tin gì về nhiệm vụ cụ thể mà lại đặt tiền thưởng cao như vậy, Thi Thi, em không thể tùy tiện nhận nhiệm vụ được.”

“không có chuyện gì đâu anh. Lão … à, ông nội nói em nhận nhiệm vụ mà.”

“Ông Ngô?” Lâu Minh vừa nghe là ông Ngô nói Trần Ngư nhận nhiệm vụ thì bỗng nhiên cảm thấy hơi mơ hồ. Có thể để mạng huyền học đưa ra nhiệm vụ cấp độ S thìnhất định là một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nhưng mà ông Ngô không có khả năng để Thi Thi gặp nguy hiểm được.

“anh Ba, ngày mai em sẽ đến núi Thanh Mang, cho dù nhiệm vụ có thành công haykhông nhưng nhất định em sẽ mang Linh Khí về.” Trần Ngư đảm bảo chắc chắn.

“Tít tít!”

Di động bỗng báo có cuộc gọi khác đến, Lâu Minh nhìn thoáng qua rồi nói với Trần Ngư “Thi Thi, Mao đại sư gọi điện cho anh, chút nữa chúng ta nói tiếp nhé.”

“Dạ.”

Trần Ngư cúp điện thoại, sau đó lên mạng đặt vé máy bay đến núi Thanh Mang. Dù Lâu Minh có đồng ý hay không nhưng Trần Ngư sẽ không bỏ qua cơ hội này.


==

Biệt thự nhỏ nhà họ Lâu.

Lâu Minh chuyển nhận điện thoại “Mao đại sư?”

“Lâu Minh, ngày mai tôi sẽ đến núi Thanh Mang.” Mao đại sư nói.

Vẻ mặt Lâu Minh khiếp sợ “Ông cũng đi nữa sao?”

Mao đại sư ngạc nhiên “Sao thế, còn có người khác cũng đi nữa hả?”

Lâu Minh “Thi Thi nói, ông Ngô nói cô ấy đến núi Thanh Mang.”

Mao đại sư “Lạc Hà chân nhân nói Trần tiểu hữu đến núi Thanh Mang sao? Lúc nãy ông Nghiêm đặc biệt gọi điện cho tôi nói tôi ngày mai bay đến núi Thanh Mang. Xem ra ở núi Thanh Mang đã xảy ra chuyện gì đó.”

Lâu Minh suy đoán “Có quan hệ gì đến Linh Khí không?”

Mao đại sư ”Tạm thời tôi cũng không rõ, có lẽ có quan hệ đến nguyên nhân mà núi Thanh Mang được xếp vào khu vực cấm của giới huyền học. Còn cụ thể là nguyên nhân gì thì ngày mai đến đó tôi mới biết cụ thể.”

Lâu Minh lo lắng “Mao đại sư, sao tôi cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp thế này.”

Buổi chiều bọn họ vừa mới thảo luận chuyện đi đến núi Thanh Mang, vậy mà đúng lúc này núi Thang Mang lại xảy ra chuyện gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui