“Tam thiếu, Tam thiếu, Tam thiếu?” Điền Phi gọi to ba lần, Lâu Minh mới định thần lại.
Điền Phi cau mày, đưa tay chỉ điện thoại trên bàn sách đang không ngừng rung động lạch cạch, nhắc “Điện thoại của anh.”
Lâu Minh bừng tỉnh, ồ lên một tiếng rồi nhận điện, đưa tay ra hiệu cho Điền Phi ra ngoài.
“Lâu Minh, cậu nhận được ảnh chưa?” Trong video, Mao đại sư cũng đang cầm mộtbức ảnh giống như của Lâu Minh.
“Tôi nhận được rồi.” Lâu Minh liếc nhìn tấm ảnh trong tay mình, gật đầu.
“Mặc dù tôi chưa tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này, nhưng Nghiêm lão đã nhìn thấy, ông ấy nói trên thanh kiếm này có công đức rất lớn nhưng cũng có nghiệt nợ rất nặng.” Mao đại sư nhìn thẳng vào Lâu Minh qua màn hình điện thoại “Điều này … rất giống với cậu.”
Sát khí vô biên và ánh sáng chói lọi cùng tồn tại sâu trong linh hồn.
“đã điều tra được lai lịch của thanh kiếm này chưa ạ?” Lâu Minh hỏi điều này vì trực giác của anh nói rằng nhất định thanh kiếm này sẽ có lịch sử ghi chép lại.
“Đúng là có chút manh mối.” Mao đại sư nói “Mấy món linh khí khác đều không tra ra được xuất xứ, các nhà khảo cổ chỉ có thể suy đoán đây là những linh khí được chôn cùng chủ nhân ngôi mộ. Nhưng thanh kiếm này thì có xuất xứ, tuy các chuyên gia còn cần phải nghiên cứu thêm nhưng cũng đoán được tám phần.”
“Thanh kiếm này tên là gì?” Ánh mắt Lâu Minh khẽ động.
“Cậu chờ một chút, vừa rồi tôi còn đang xem.” Mao đại sư quay đầu như nhìn vào cái gì đó, sau đó nói thầm “Nước Diệp có bảo kiếm, thân kiếm mỏng như cánh ve, trong suốt như nước, vô cùng sắc bén, gọi là “Linh Cơ”.”
Quả nhiên là tên này!
Lâu Minh mím mím môi, chìn chòng chọc vào thanh kiếm dài đã biến thành màu đentrên tấm ảnh, dường như muốn xuyên qua lớp rỉ sét nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của kiếm Linh Cơ.
“Trong này còn nói, thanh kiếm này là bảo vật quốc gia của nước Diệp, cuối cùng được ban cho con gái của quốc chủ cuối cùng của nước Diệp, nữ chiến thần của nước Diệp, công chúa Linh Cơ.” Mao đại sư cảm thán “Phong hào của vị công chúa này được đặt theo thanh kiếm bảo vật quốc gia, chứng tỏ quốc chủ nước Diệp rất thương cô con gáinày.”
“Chiến thần?” Trong nháy mắt, trước mặt Lâu Minh hiện lên vô số kiếm ảnh loang loáng.
“Lâu Minh, cậu sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?” Mao đại sư thấy sắc mặt Lâu Minh bỗng nhiên trắng bệch, thì lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, do tối qua ngủ không ngon nên hôm nay tinh thần không được tốt thôi.” Lâu Minh nhắm mắt, làm chính mình phải bình tĩnh lại.
“Tôi đã dặn cậu rồi mà, trong thời gian này phải đặc biệt chú ý thân thể.” Mao đại sư nhịn không được mà trách “Hôm nào chúng ta lại nói chuyện, cậu nghỉ ngơi trước đi.”
“Tôi không sao, chúng ta nói tiếp về lai lịch của kiếm Linh Cơ đi.” Lâu Minh lắc đầu nói.
“Tôi cũng chỉ biết như vậy, cụ thể hơn phải chờ báo cáo của chuyên gia, nhanh nhấtthì ngày mai mới có thể biết được.” Mao đại sư nói.
“Được, vậy tôi đi nghỉ trước, ngày mai chúng ta nói tiếp.” Lâu Minh cúp điện thoại, dựa lưng vào ghế, xoa xoa thái dương đang vô cùng khó chịu.
Tại sao khi thấy kiếm Linh Cơ, anh lại khó chịu như vậy?
“Công chúa, ta có thể mượn bội kiếm của nàng dùng một lát không?”
“Kiếm này làm từ thép đen dưới long mạch của nước Diệp, trời sinh có uy lực của rồng, có thể thanh trừ tai họa thế gian …”
“Vì sao ta phải cho chàng mượn?”
…
Hình ảnh đến đây thì ngừng lại, Lâu Minh nỗ lực tưởng tượng nhưng không còn xuấthiện thêm gì nữa.
==
Nhà hàng khách sạn núi Kỳ Liên.
“Cái gì? Con nói con biết niệm chú trấn hồn sao?”
“Ông nói nhỏ một chút, mọi người đang nhìn ông kìa?” Trần Ngư trấn an ông Ngôđang nhảy dựng lên “không phải là ông dạy con sao?”
“Ta còn chưa có bản lĩnh đó.” Niệm chú trấn hồn đã thất truyền mấy trăm năm rồi, ai còn chớ rõ chứ.
“Vậy làm sao mà con biết được? Chẳng lẽ đúng là con tự nghĩ ra sao?” Trần Ngư càng nghĩ càng tuyệt vọng “Nguy rồi, Lục Ninh nói về nhà bàn bạc với ba anh ấy, để cho con niệm chú trấn hồn cho mẹ anh ấy. Bây giờ phải làm sao? Chuyện này đâu thể đùa giỡn được?”
Trần Ngư chưa từ bỏ ý định nhìn ông Ngô, hỏi lại một lần nữa “thật sự là không phải ông dạy cho con sao?”
“Ông …” Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời ông Ngô định nói.
Trần Ngư nhìn điện thoại rồi lập tức nhấn nút nhận, lo lắng hỏi “Trợ lý Điền, anh Ba có chuyện gì sao?” Khi Trần Ngư rời Đế Đô đã cùng nhóm trợ lý nói qua, một khi Lâu Minh có chuyện gì thì phải lập tức liên lạc cho cô.
“Tiểu thư Trần Ngư, cô đừng lo lắng quá, Tam thiếu rất tốt.” Điền Phi nói.
“Vậy thì tốt rồi …”
“Nhưng mà …”
“Nhưng mà sao?” Tim Trần Ngư lại treo cao lên.
“Bỗng nhiên đêm qua, Tam thiếu gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại đến bây giờ vẫnkhông chịu đi ngủ, cũng không ăn cái gì, chúng tôi khuyên anh ấy nhưng anh ấykhông chịu nghe.”
Trần Ngư nghe đến đó thì còn gì mà không hiểu nữa, lập tức nói “Để tôi gọi điện choanh ấy.”
Điền Phi yên tâm cúp điện thoại. Trần Ngư lập tức gọi video cho Lâu Minh.
Lâu Minh còn ngồi trong phòng sách nhìn ảnh chụp kiếm Linh Cơ mà ngẩn người, nhìn thấy Trần Ngư gọi đến, đầu tiên anh lập tức mỉm cười, sau đó hình như nhớ đến điều gì đó thì vẻ mặt khựng lại, một lát sau mới lộ ra ý cười, nhận điện thoại.
“anh Ba!” Giọng nói vui vẻ, tràn đầy sức sống của Trần Ngư vọng từ đầu dây bên kia tới.
“Em đang làm gì đó?” Lâu Minh mỉm cười hỏi.
“Em đang ăn cơm nè.” Trần Ngư nói rồi đưa camera điện thoại quét qua một bàn thức ăn, sau đó hỏi “anh Ba đã ăn chưa?”
“anh … vẫn chưa ăn.” Lâu Minh dừng lại một chút, rồi nói thật.
“Bây giờ là giờ ăn trưa rồi, sao anh còn chưa ăn cơm?” Trần Ngư làm bộ giận dỗi.
“anh đang định đi ăn đây.” Lâu Minh bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Vậy anh mau đi ăn đi, đừng để đói bụng đó nha.” Trần Ngư nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “anhBa, sao mắt anh có quầng thâm vậy. Hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
“Ừm, tối qua anh ngủ không ngon.” Lâu Minh gật đầu.
“anh gặp ác mộng ạ?” Trần Ngư lại một lần nữa biết rồi mà còn hỏi.
“Ừm.” Nghĩ đến cảnh trong mơ, nụ cười của Lâu Minh có chút gượng gạo.
“anh đừng sợ nha, bây giờ em sẽ niệm cho anh chú an thần, anh ăn cơm xong thì đingủ bù, chắc chắn sẽ không gặp ác mộng nữa đâu.” Trần Ngư dụ dỗ.
Lâu Minh thấy Trần Ngư xem anh như trẻ con mà dỗ dành thì dở khóc dở cười, nhưng lại có chút không nỡ, cuối cùng nhẹ nhàng nói “Được.”
Lúc này, Trần Ngư niệm một đoạn thần chú, qua video điện thoại, Lâu Minh khôngcảm nhận được hiệu quả nhưng ông Ngô ngồi đối diện thì cảm nhận được ngay.
hiện giờ, huyền học cũng có thần chú an thần, nhưng không phức tạp như lời thần chú mà Trần Ngư đang đọc, tác dụng của nó cũng chỉ có một là giúp người bình thường dễđi vào giấc ngủ hơn mà thôi. Nhưng mà … lời thần chú mà Trần Ngư đã đọc kia làm cả thế giới này dường như trở nên lắng dịu và yên tĩnh.
Loại uy lực của thần chú an thần này, dù ông đã sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Con cua (tác giả): hiện giờ trong bình luận đều là nhắn cho ông Ngô, có cảm giác như truyện này đã đổi nhân vật chính rồi vậy.
Lâu Minh: Dù sao thì nhân vật chính trong truyện này chính là tôi.
Ông Ngô: Dù sao thì mọi người đều thích tôi.
Tây Thi: Họ đều là những người mà tôi quan tâm.
Con cua: Vậy các bạn có muốn tạm ngừng các câu chuyện nhỏ về ông Ngô hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...