Sáng sớm hôm sau, Trần Dương lái xe đưa em gái ra sân bay, trên đường đi Trần Ngư đều nằm ngủ bù trên xe, Trần Dương liếc em gái mấy lần, sau đó giảm tốc độ xe, cho xe chạy êm hơn một chút.
Chờ đến sân bay, Trần Dương chỉ có thể đánh thức Trần Ngư đang say sưa trong giấc nồng. Trần Ngư vuốt mắt, bộ dạng mơ mơ màng màng không biết đây là đâu.
“Tối hôm qua em lại ra ngoài bắt ma sao?” Nếu là người khác, chắc là Trần Dương phải hỏi là tối hôm qua có phải là em gặp ma rồi không, nhưng em gái anh gặp ma đãkhông còn là chuyện lạ nữa.
“Dạ, không ạ.” Trần Ngư mơ màng đáp “Đêm qua, em ngủ không ngon thôi, cứ mơ suốt.”
Trần Dương thở dài, đưa bữa sáng anh mới mua trên đường cho cô “Em ngồi đây ăn sáng trước đi, để anh đi đổi vé cho em.” (đổi thẻ đăng ký thành vé lên máy bay)
“Dạ, cám ơn anh Hai.” Trần Ngư nhận, lấy bánh bao bên trong ra cắn một cái.
“À, ông Ngô đã tới chưa?” Trần Dương biết lần này là em gái đi cùng với ông Ngô nhưng cụ thể là làm gì thì Trần Ngư không nói, chỉ biết là có liên quan đến môn phái của hai người.
“anh đừng để ý đến ông ấy, ông ấy không đi lạc được đâu.” Trần Ngư cắn bánh bao, trả lời mơ hồ.
“…” Trần Dương cảm thấy em gái mình trả lời như thế không ổn chút nào, nhưng nghĩ đến tình cảm của em gái và ông Ngô, cuối cùng anh quyết định không nói gì thêm, quay người giúp Trần Ngư đổi vé lên máy bay.
Nhưng đúng là Trần Ngư nói không sai, ông Ngô không đi lạc được, chờ đến khi Trần Ngư cầm vé máy bay bước và sảnh chờ, đã thấy ông Ngô ngồi trên ghế, cầm điện thoại di động chơi game.
Trần Ngư đi qua, bỏ hai balo cô mang theo tùy tiện ném ra ghế bên cạnh, sau đó đặt mông ngồi xuống cạnh ông nội nhà mình.
“Tới rồi?” Ông Ngô cũng không nhấc đầu lên, hỏi.
Trần Ngư vẫn còn rất buồn ngủ, nhẹ ‘vâng’ một tiếng rồi nhũn người ngả ra sau (nguyên văn là hữu khí vô lực).
Ông Ngô đánh xong một ván, quay đầu nhìn cháu gái nhà mình, thấy dáng vẻ buồn ngủ không mở mắt ra nổi của cô thì không nhịn được mà ‘giáo dục’ “Ông đã nói với con rồi, con gái con đứa phải ý tứ, hôm qua ở biệt thự nhà họ Lâu cả đêm phải không? May mà con tốt số sống ở hiện đại, nếu mà ở cổ đại thì đã sớm bị người khác nhét vào lồng heo mà ngâm nước.”
Trần Ngư liếc mắt, để cho ông Ngô tự biên tự diễn.
Lúc này, Trần Ngư cảm giác điện thoại di động của mình rung lên một cái, cô lấy ra nhìn thì phát hiện là tin nhắn của Lâu Minh, trong phút chốc cô như lấy lại được tinh thần.
anh Ba: Em lên máy bay chưa?
Trần Ngư: Vẫn chưa ạ, em đang còn trong phòng chờ.
Lâu Minh đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời phương xa: Xin lỗi, anh không thể đến tiễn em được.
Trần Ngư: anh không tiễn cũng không sao, chỉ cần anh chờ em về là được rồi.
Trong mắt Lâu Minh tràn đầy lưu luyến, dịu dàng, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chiều: Được, anh chờ em trở về.
Trần Ngư: anh Ba, em phải lên máy bay rồi.
Lâu Minh: Em đi đi, đến nơi nhớ gửi tin báo cho anh biết.
Trần Ngư: Dạ.
Khi Lâu Minh đang định để điện thoại di động xuống, Trần Ngư lại gửi một tin đến:anh Ba, anh đồng ý với em một việc được không?
Lâu Minh: Chuyện gì vậy?
Trần Ngư: anh đồng ý với em trước đã.
Lâu Minh bất đắc dĩ cười: Ừ.
Trần Ngư: anh không được phép lúc không có mặt em ở đó mà đi xem mắt đâu đấy!
Trần Ngư: Em lên máy bay, không cần trả lời em, nhớ là anh đã đồng ý với em rồi.
Lâu Minh hơi sửng sốt, không thể hiểu nhìn nhìn tin nhắn Trần Ngư vừa gửi đến, xem mặt. Xem mặt là sao?
Lúc này, Hà Thất gõ cửa rồi bước vào phòng sách, nhìn Lâu Minh đang đứng sững người trước cửa sổ, nói “Tam thiếu, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Lâu Minh xoay người, dáng người cao gầy đứng ngược sáng đối mặt với Hà Thất “Trợ lý Hà, có phải cậu đã nói gì đó với Thi Thi không?”
Lâu Minh càng nghĩ, có thể làm cho Trần Ngư có ảo giác này chắc là cũng chỉ có mấy người bên cạnh anh, mà Hà Thất là hiềm nghi số một.
“Ấy …”
Xong đời, lộ tẩy rồi!
==
Trần Ngư gửi cho Lâu Minh tin nhắn cuối cùng xong thì bấm tắt nguồn luôn, sợ Lâu Minh gửi cho cô tin nhắn có nội dung mà cô không muốn thấy.
Lúc ở phòng chờ, tuy rằng Trần Ngư rất mệt nhưng vẫn biết là còn phải đăng ký lên máy bay nên chưa hoàn toàn ngủ say. Lúc này đã lên máy bay, Trần Ngư không còn gì băn khoăn, cài dây an toàn xong, ngoẹo đầu qua một bên liền ngủ say.
Ông Ngô ghét bỏ nhìn cháu gái nhà mình, chuyển điện thoại sang chế độ trên máy bay, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi game.
Trong mơ màng, Trần Ngư như trở về với giấc mơ tối qua.
Trong giấc mơ, một người đàn ông cô không nhìn rõ mặt dùng giọng nói vô cùng dịu dàng đang nói chuyện với cô.
Hình ảnh trong giấc mơ cũng rất đẹp, ở đó hình như là một sườn núi, trên sườn núi là những đóa hoa đang khoe muôn sắc thắm, trên bầu trời từng đám mây lững lờ trôi, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ thoảng qua làm lay động làn váy dài của cô.
Thực kỳ lạ, rõ ràng là cô đâu có loại quần váy dài như vậy đâu.
“Vạn vật trên thế gian, tình yêu của ta có ba điều, ngày, tháng và khanh (vợ chồng gọi nhau thời xưa). Ngày là triều (sớm mai), tháng là mộ (về già), khanh là sớm sớm chiều chiều.” (Ai biết dịch câu này không, giúp mình nha: Nhật vi triêu, nguyệt vi mộ, khanh vi triêu triêu mộ mộ)
Lưu manh, đây là thổ lộ với cô sao, coi như giọng nói của anh ta dễ nghe đi chăng nữathì cô cũng không đồng ý với anh ta đâu. cô đã có anh Ba mà cô thích rồi, ai thèm cùng anh ta gì mà ‘sớm sớm chiều chiều’, cô chỉ muốn làm con cá nhỏ trong dòng suối chảy siết của anh Ba thôi.
Nhưng mặc kệ Trần Ngư nghĩ như thế nào cũng không có cách nào ngăn cản được ở trong mơ, khuôn mặt cô dựa sát vào lồng ngực của người đàn ông.
không … đây không phải là cô, anh Ba, em rất xin lỗi anh.
Hình ảnh lại chuyển, trời trong nắng ấm biến thành mưa rền gió dữ, đó hình như làmột đêm rất tối tăm, chung quanh không có một bóng đèn, chỉ có trên bầu trời thỉnh thoảng lóe lên ánh chớp mới làm cô nhìn rõ người đứng đối diện.
Vẫn là người đàn ông đó, tuy rằng cô vẫn không nhìn rõ mặt như cũ, nhưng khôngbiết tại sao, Trần Ngư có thể chắc chắn đó là người kia.
Mà trong giấc mơ, cô đang vô cùng đau lòng, trong tay cầm kiếm dài, chỉ thẳng vào đối phương, lạnh lùng chất vấn “Huynh có tin là ta sẽ giết huynh ngay bây giờ không?”
“Tin” Giọng người đàn ông không buồn không vui.
“Tim của huynh đâu?”
“Chắc là đã chết rồi.”
Đây là chia tay sao? Chắc chắn người đàn ông trong giấc mơ này đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô. Mau, nhanh ra tay đi, giết chết anh ta, giết anh ta xong, chúng ta tỉnh lạiđi tìm anh Ba.
Ngay sau đó, hình ảnh lại chuyển, cảnh tượng thay đổi một lần nữa, đó là một triền núi vô cùng hoang vu, cỏ khô đầy đất, mặt đất nứt nẻ, bầu trời u ám, ánh mặt trời đỏ như máu. Trong mơ, cô mặc một bộ váy dài đỏ rực, lẳng lặng đứng trên triền núi. Trần Ngư có cảm giác triền núi này rất quen thuộc.
“Huynh tới rồi sao?” Trần Ngư nhìn không được người đang đi từ phía sau tới là ai, nhưng một giọng nói trong lòng nói cho cô biết, vẫn là người đàn ông kia, xem ra là lần trước quả nhiên vẫn chưa giết chết.
“Ta tới rồi.” một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến.
“Ta vẫn luôn suy nghĩ đến khi nào huynh mới chủ động đi tìm ta, nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp vào hôm nay, ngay ở chỗ này.” Trong mơ, Trần Ngư cảm thán.
Người đàn ông chưa đáp lại, trên triền núi, trừ tiếng gió xoáy và tiếng đất đá bay lạo xạo thì còn lại sự yên tĩnh đáng sợ.
Trong mơ, Trần Ngư quay đầu nhìn người đàn ông mỉm cười, người đàn ông theo bản năng nhíu mày lại.
Dường như biết người đàn ông tại sao lại nhíu mày, trong mơ, Trần Ngư cười tự giễumột cái, đưa tay chỉ chỉ triền núi đầy đất đá hỏi “Huynh còn nhớ rõ nơi này không?”
“Ta nhớ rõ.” Vẻ mặt người đàn ông đã bình tĩnh trở lại.
“Huynh còn nhớ lúc đó huynh đã nói gì không?” Trong mơ, Trần Ngư nhìn người đàn ông, Trần Ngư không biết trong mơ cô đã nhìn thấy những gì, nhưng chính cô chỉ thấymột màn sương mù dày đặc.
“Vạn vật trên thế gian, tình yêu của ta có ba điều, ngày, tháng và khanh. Ngày là triều (sớm mai), tháng là mộ (về già), khanh là sớm sớm chiều chiều.” Cùng một lời nóinhưng trong giọng nói của người đàn ông đã không còn sự dịu dàng lưu luyến nữa.
“Ta không ngờ rằng có một ngày còn được huynh nói lại lời này.” Trong mơ, dường như Trần Ngư hơi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua thanh kiếm đồng người đàn ông đangcầm trên tay “Huynh tới giết ta sao?”
“…” Người đàn ông im lặng không trả lời.
“Huynh sẽ giết ta sao?” Trong mơ, Trần Ngư thấy người đàn ông không trả lời, trong lòng bỗng dâng lên một tia mong chờ.
“sẽ!” Cuối cùng, người đàn ông cũng trả lời.
“Quả nhiên …” Trong mơ, Trần Ngư cười châm chọc “Đàn ông toàn là kẻ lừa đảo, ta nên sớm biết mới phải.”
Nghe đến đó, Trần Ngư tức giận trong lòng, người ta đến giết cô đó, cô còn đứng đó mà cảm thán, loại đàn ông xấu xa như thế này, giết trước rồi nói sau!
==
(còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...