Xe Bánh Rán



Biên tập: Jane

“Năm mới vui vẻ.”

***

Ba mươi tết, tiết trời Bắc Kinh hanh khô, khăn quàng trùm kín cổ, trên làn mi đọng một lớp sương trắng mỏng manh.

Trước hội trường học viện Hí kịch Trung ương đông nghịt người, Hoàng Hải ngước cổ nhìn bảng, gót chân đạp người sau lưng, đứng lung la lung lay.

Đối phương đỡ cậu chút đỉnh, dùng ngực.

Hoàng Hải ngoái đầu, có một chàng trai rất cao, mặt trắng nõn, tóc đen dài khuất mắt, mặt vô cảm nhìn xuống cậu.

Trời lạnh như vậy, người kia chẳng hề mang khăn quàng cổ hay đồ chụp tai, âm thanh lạnh lẽo hệt người, song lời thốt ra lại dọa Hoàng Hải nhảy cẫng lên: “Mẹ sắp nhỏ.”

Hoàng Hải phản ứng một chút: “…Chồng?”


Bọn họ vốn quen nhau, được chia chung nhóm trong vòng loại thứ 2, nhận kịch bản mang tên “Kẻ thù”.

Theo lí thuyết, hai đứa con trai thì nên an an phận phận thủ vai anh em bất hòa mới đúng, nhưng Hoàng Hải lại thích làm trò con bò, mượn son môi của thí sinh nữ, điệu đà trét lên mồm, rặt một vẻ tàn hoa bại liễu, quỳ phịch xuống đất, gào khàn cả giọng: “Chồng ới!!!”

Soái ca mặt trắng không lộ ra biểu cảm gì, cố dằn cơn sởn gai ốc mà trả lời: “Mẹ sắp nhỏ…”

Đợt này hai người họ có số điểm cao nhất, chẳng hề bất ngờ làm người đầu tiên tiến vào vòng loại thứ ba.

“Lên chưa?” Anh chàng đẹp trai hỏi.

Hoàng Hải dò tìm, ở bảng xếp hạng thành tích chuyên nghiệp cuối cùng, cậu nhìn thấy số báo danh mình trên hàng thứ nhất: “Lên rồi, cậu thì sao?”

“Lên rồi.” Anh chàng đẹp trai cũng chỉ vào hàng thứ nhất, giọng điệu chả chút gợn sóng: “Không ngoài dự kiến.”

Hoàng Hải khẽ liếc nhìn hắn, chen ra bên ngoài: “Cậu kiêu ghê.”

Anh bạn ấy đi ra cùng Hoàng Hải: “Chúng ta theo đuổi hai lối diễn khác nhau.”

Hoàng Hải nhanh chóng chạy về phía cổng: “Ý cậu là gì?”

“Cậu bằng thực lực.” Anh bạn ấy thản nhiên, “Tôi bằng mặt.”

Hoàng Hải dừng lại, muốn kháy hắn hai câu, nhưng khi nhìn kĩ gương mặt đó lại khô héo lời, ăn gì mà đẹp trai vãi chưởng vậy: “Hoàng Hải.” Cậu vươn tay, “Thi đại học tốt nhé, cố gắng tháng chín gặp.”

“Hoàng Hải?” Anh bạn ấy siết chặt tay cậu, khẽ nhoẻn miệng cười, “Vu Đông Hải, chúng ta là biển sát vách đấy.”

“Nghe khẩu âm của cậu, chắc người bản địa nhỉ?” Hoàng Hải rút tay về.

“Ừm, nhà ở ngay đằng trước.” Vu Đông Hải chỉ vào ngõ Nam La Cổ gần đấy, “Có một khoảng sân bên kia.”




Ngõ Nam La Cổ

Hai người sóng vai đi ra cổng trường, Vu Đông Hải hỏi: “Cậu dùng nước hoa gì vậy, mùi thơm phết.”

“Hở?” Hoàng Hải tìm thấy C63 của Địa Tạng dưới vệ đường, “Ngân Sơn.”



Minh họa

Vu Đông Hải chau mày, Ngân Sơn nào phải thế này, Hoàng Hải nồng và ngấy hơn nhiều, là loại mùi trầm hương khêu gợi…

“Tiểu Hải!” Bên kia đường có người hô to, Vu Đông Hải ngoảnh đầu, trông thấy một chàng trai ngoại quốc tóc vàng, áo nỉ bành tô dài, khăn quàng cùng trâm cài ngực rất có phẩm vị, mắt xanh nhìn sang đây.

“Anh của tớ.” Hoàng Hải vẫy vẫy tay, “Đi nhé.”

Vu Đông Hải thấy cậu băng qua con đường cái nhỏ buổi sáng, vọt vào chiếc xe màu đen.

Đóng cửa xe lại, Địa Tạng sang số: “Ai thế?”

“Bạn em thôi.” Hoàng Hải vã không chịu nổi ôm cổ gã, hôn cái bép rõ kêu, “Ca, em cương rồi!”

“Đừng ỷ vừa lên xe thì bung xõa như thế.” Địa Tạng liếm liếm bờ môi bị hôn nóng, “Quà mua hết rồi đấy, ăn cơm xong nhớ về nhà mở.”


“Nhà?” Hoàng Hải bám dính gã, ngửi cổ và mang tai gã.

“Anh thuê một căn nhà ở ngõ Nam La Cổ, Tết này cứ ở lại đó.” Địa Tạng trở tay đánh vô-lăng, mắt xanh gian xảo nhìn qua, “Chắc chưa ngủ ở Tứ hợp viện bao giờ nhỉ, đủ cho em chơi đùa thỏa thích.”



Tứ hợp viện

Hoàng Hải đụng đụng chóp mũi vào vành tai gã: “Là em chơi hay là anh chơi?” Tiếp theo nhẹ nhàng cắn hai cái, “Em chuẩn bị cuộc thi một ngày một đêm, anh xịt nước hoa rù quyến như thế, là có ý gì hả?”

“Rù quyến ư?” Địa Tạng nhếch miệng, “Để đánh dấu em đấy, làm kẻ khác bớt nhớ thương.”

“Trời mọe, lòng chiếm hữu mạnh dữ vậy?” Hoàng Hải cười ngu tợn.

Phía trước có đèn đỏ, Địa Tạng dừng xe, thời gian ba mươi giây, gã chộp lấy tay Hoàng Hải, mười ngón đan chặt: “Bảo bối, năm mới vui vẻ.”

Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui