Theo sau việc đại quân do Nhan Túy thống lĩnh chính thức tiến vào phủ thành chủ của thành Bắc Tế, ngôi thành thoi thóp từ lúc làn sóng nô thú đến nay này cuối cùng cũng mất trong tay của đám quý tộc tham lam ích kỷ, tuyên bố đổi chủ.
Đối với việc này, nhân dân ở lại thành Bắc Tế vừa chẳng còn ý định phản kháng, cũng chẳng còn chút vui vẻ nào.
Đối với những người dân ở tầng lớp thấp như họ mà nói, những kẻ thống trị là ai, có quan hệ gì với bọn họ? Chẳng qua cũng chỉ là từ một nhóm đại quý tộc chèn ép bọn họ, nay đổi thành một nhóm khác mà thôi.
Lúc Nhan Túy dẫn đầu đoàn quân tiến vào thành, bọn họ đứng hai bên đường thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt chết lặng, duy chỉ có lúc trông thấy được những quý tộc quan to mặt lớn kia bị quân binh áp giải ở phía sau thì những cái nhìn hận thù và sự phẫn nộ mới đột nhiên hiện lên trên mặt của họ.
Nếu như không phải do sợ hãi trước những kỵ sĩ đượcg trang bị áo giáp uy phong lẫm liệt kia cùng với những thanh binh khí lạ mắt trên tay họ thì nói không chừng, đã có người nhào lên xuống tay chân với chúng quý tộc này rồi.
Cả đời này của chúng quý tộc thành Bắc Tế đều chưa từng thảm hại như này hôm nay, trước đó một này, bọn chúng vẫn còn là những kẻ quyền quý cao cao tại thượng, nắm giữ trong tay vô số của cải và quyền thế, thế nhưng hiện tại chúng lại bị người ta dùng xích sắt trói lại, hệt như nô lệ thấp hèn, bị xô đẩy mà lê bước về trước.
Thứ chào đón chúng cũng chẳng còn là hoa tươi và những tràng vỗ tay nữa, chỉ có những ánh mắt chán ghét và hận thù, tựa như mưa tên trút xuống thân chúng vậy.
Có quý tộc nọ hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ việc giãy giụa, chờ đợi hình phạt treo cổ trong sự sợ hãi bất an, nhưng những kẻ còn lại thì không cam tâm với việc cứ thế mà ngã xuống đất bụi như vậy, chúng cố chấp mà ngửa cổ, giữ lại chút thể diện, nhất định không thừa nhận sự thất bại.
Sau khi Nhan Túy tiến hành chiếm giữ phủ thành chủ thì lập tức cho người truyền tin về cho thành Uyên Lưu.
Còn bản thân lại không thể ngay lập tức quay về được.
Sự rối ren do tài chính sau khi sụp đổ của thành Bắc Tế cần được xử lý ngay lập tức, ngoài phủ thành chủ ra thì vẫn còn một toán binh lính hỗn hợp vô trật tự lớn không có đường về, việc cấp bách trước mắt là tổ chức nhân lực để khôi phục lại trật tự và sản xuất trong thành.
※ ※ ※
Người nhà của tiệm bán thuốc Tần gia rất hối hận.
Họ vốn đương trà trộn trong đám người dân hỗn loạn, muốn nhân cơ hội để bỏ chạy khỏi ngôi thành đang lâm vào tuyệt vọng này, thế nhưng lại chẳng ngờ rằng vừa khéo lại đụng trúng phải đại quân thành Uyên Lưu đang vây thành, trong chớp mắt, những quý tộc từng áp bức bọn họ nay lại trở thành phạm nhân.
Những dân thường như họ chẳng dễ gì đi được đâu xa, một khi binh lính của thành Uyên Lưu tiến vào thành thì đã lập tức xua bọn họ về nhà ngay lập tức rồi chiếm cứ từng trạm kiểm soát của từng cổng thành, mỗi con đường đều bắt đầu tiến hành giới nghiêm ban đêm và chế độ quân sự.
Đối với những phần tử chạy trốn tán loạn có mắt nhưng không thèm ghi nhớ đến luật lệ trên đường này, thái độ của các quan quân và binh lính của thành Uyên Lưu vô cùng cứng rắn, bắt được là tống vào ngục ngồi chờ, còn những kẻ phản kháng lại thì đánh cho nằm sấp luôn.
Trong thời gian mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, những kẻ côn đồ lưu manh cầm đá và gậy gộc đánh đấm loạn xạ trên đường lớn, lén lút vào nhà người khác để trộm gà bắt chó, hay những kẻ đục nước béo cò phóng hỏa cướp bóc đều đã bị quét sạch trong một chốc.
Cảnh tượng vô trật tự loạn cào cào của thành Bắc Tế chớp mắt không còn thấy bóng dáng, đầu đường ngõ hẻm ngoài những binh lính đi tuần đang đi đi lại lại ra thì chẳng còn ai nữa cả.
Người nhà Tần gia bị bắt ở trong nhà, cửa trong sân đóng chặt, người đàn ông dựng cây thang lên rồi trèo lên đầu tường, len lén nhìn trộm ra đường phố bên ngoài.
Hắn chỉ trông thấy binh lính mặc trang phục của thành Uyên Lưu đang đi tuần tới lui, có người còn đang cầm một cái chiêng đồng cực lớn trên tay, vừa đi vừa gõ.
Còn người còn lại thì cầm một cái loa bằng sắt trong tay, tựa như một cái máy đọc đi đọc lại, không ngừng lặp lại một đoạn văn như sau:
"Nhân dân thành Bắc Tế, xin hãy yên tâm ở trong nhà, không cần sợ hãi, quân đội thành Uyên Lưu chúng tôi xin hứa, không vào nhà, không nhiễu dân, không đánh cướp, không lấy một phân tiền nào của bách tính."
Đôi vợ chồng Tần gia hồi hộp nghiêng tai lắng nghe, bốn mắt nhìn nhau, quân đội thành Uyên Lưu dường như khách khí quá rồi thì phải?
Nào có chuyện thế lực từ bên ngoài sau khi chiếm đóng thành trì xong lại không cướp sạch một lượt toàn bộ tài sản và lương thực trong thành trước kia chứ?
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không chợp mắt nổi.
Tâm trạng của đôi vợ chồng này cũng tựa như của bách tính nhân dân trong thành Bắc Tế vậy.
Bọn họ cầm trong tay tất cả những vũ khí có thể cầm được, nơm nớp lo sợ mà thủ trước cửa, họ sợ rằng có binh lính sẽ xông vào mà phóng hỏa giết người.
Thế nhưng quân đội của thành Uyên Lưu gần như hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của họ, cả một đêm qua đi, thật sự chẳng có một hộ bách tính nào lọt vào tình huống bị cướp bóc cả.
Ngược lại, những kẻ ăn ở ngang ngược, thừa dịp loạn lạc mà phá phách cướp bóc của ngày thường lại bị binh lính đi ngang qua trên đường loại bỏ triệt để đến trống không.
Vì thực thi được nguyện vọng không có thương vong của Trầm Khinh Trạch, nhóm người do Nhan Túy đưa đến này, ngoài những quân binh tùy thân thân cận ra thì đều là những binh lính tinh nhuệ nhất trong vệ đội.
Bọn họ là hậu vệ của các đời công hầu, là con cái của những gia đình nông gia trung thành, cùng với một số những công nhân tự nguyện tòng binh tập hợp lại thành, những quan binh này đa số là từ sau lần trải qua làn sóng nô thú và trận chiến thủ thành kia, vì có biểu hiện xuất sắc nên mới được đề bạt lên cả.
Còn những quân lính dựa dẫm vào gia cảnh, gia tộc để chiếm đoạt lấy địa vị cao thì đã lần lượt bị đào thải trong chiến dịch từ trước, vệ đội càng ngày càng nghiêm chỉnh, kỷ luật nghiêm minh, khí thế dâng trào.
Lại cộng thêm việc tài chính ngày càng lớn mạnh của thành Uyên Lưu chống đỡ nên trang bị của các quân lính cùng với đãi ngộ và trợ cấp thậm chí còn vượt xa so với thành Minh Châu giàu có trứ danh nữa.
Lúc ban đầu, bách tính của thành Bắc Tế cũng chẳng tin tưởng gì quân đội của thành Uyên Lưu nói là sự thật.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, những lệnh cấm trên đường dần được thả lỏng, các khu chợ cũng bắt đầu có những cửa hàng mở bán kinh doanh trờ lại.
Từng bao lương thực được chuyển ra từ trong thương khố của thành Bắc Tế, chúng được đưa ra chợ, bình ổn giá thành, ngôi thành từng bị ngừng trệ vô số ngày này cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động lại một lần nữa.
Ngày thứ ba sau khi cuộc sống được khôi phục, Nhan Túy thấy thời cơ đã đến lúc, cậu liền hạ lệnh, đối với thành chủ và những đại quý tộc đứng đầu của thành Bắc Tế, treo cổ làm gương, tiến hành công khai trên quảng trường trước cổng chợ, tất cả người dân đều có thể đến xem.
Bố cáo này vừa được tuyên cáo ra, thành Bắc Tế yên ắng trong ba ngày nay lập tức sôi sục trở lại!
Nhân dân quả thực không dám tin vào tai mình! Trong nhận thức của họ, quý tộc đều là những con người có đặc quyền miễn tử, cho dù là phạm phải tội lớn tày trời thì cũng chỉ bị tiến hành trong bí mật chứ từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến chuyện sẽ bị xử quyết công khai như này cả!
Vô số bách tính cung chúc khắp nơi, tựa như lễ mừng năm mới vậy.
Từ sau làn sóng nô thú đến nay, tội nghiệt mà chúng quý tộc của thành Bắc Tế gây ra cho bách tính chồng chất, ngoài thành hiện vẫn còn những bộ hài cốt chưa tan bị vứt bỏ của những nhân dân nghèo đói, sau lại là lạm phát tiền giấy mà điên cuồng vơ vét của cải, hại người đến mức có không ít những gia đình phải lâm vào cảnh phá sản vì chúng.
Độ sâu đậm của sự hận thù của người dân thành Bắc Tế vượt xa so với thành Nam Tế.
Bọn họ cần một thứ để trút giận, một đối tượng cừu hận chứa đầy oán khí, để trút hết sự bất mãn và lửa giận của họ.
Nhan Túy bèn dựng thẳng một tấm bia ngắm cho họ ngay.
Đó là một ngày trời đầy mây, quảng trường trước cổng chợ được vây xem kín bởi mọi người, bọn họ phẫn nộ gào thét, ném trứng hư và rau cải thối về phía những đại quý tộc trên đài hành hình, âm thanh la mắng gần như vang đến tận mây xanh.
Cho đến thời khắc này, những người dân của thành Bắc Tế mới bắt đầu tin rằng thượng tầng của thành Uyên Lưu không cùng một giuộc với chúng quý tộc.
Nhan Túy đứng trên đài quan sát trên phủ thành chủ, cầm kính viễn vọng trên tay, quan sát hết mọi thứ từ phía xa.
Tiêu Mông yên lặng đứng phía sau:
"Thành chủ đại nhân, vẫn còn những quý tộc khác đang lẩn trốn, chúng tôi đã phái người đi truy bắt.
Những kẻ đang ẩn náu trong hầm ẩn trong thành, chúng ta đã bắt lại được cả, ngài tính xử tội chúng thế nào?"
Nhan Túy buông kính viễn vọng xuống, lạnh lùng đáp:
"Người thức thời, tôi không ngại để lại cho chúng một mạng, dù sao thì trong số đó vẫn còn không ít những nhân tài có học thức, còn những kẻ hồ đồ không biết khéo léo kia thì chẳng qua cũng là đang tự tìm đường chết cho mình thôi."
"Anh thấy chưa?"
Khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười nhẹ,
"Khinh Trạch nói đúng lắm, chẳng có cái gì có thể được lòng người dân bằng xử tội công khai cả."
Tiêu Mông xem nhẹ nói:
"Họ chẳng qua cũng chỉ là một đám dân chúng ô hợp thôi."
Nhan Túy híp mắt lại:
"Thế nhưng, đám dân chúng ô hợp này, lúc bị ép bức quá đáng, cũng có gan tập hợp lại, vây đánh phủ thành chủ đấy."
Tiêu Mông ngẩng đầu:
"Thành Uyên Lưu của chúng ta tuyệt đối không có chuyện như thế này."
Nhan Túy: "Sự khác biệt lớn nhất giữa thành Uyên Lưu của chúng ta với thành Bắc Tế là gì?"
Tiêu Mông há há miệng, tựa như có rất nhiều điều có thể nói, thế nhưng hắn lại không biết phải bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng, hắn chỉ đành khô khốc mà trả lời:
"Chúng ta có chủ tế đại nhân."
Nhan Túy ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên cười lớn:
"Nói thế này cũng không sai."
Cậu từ từ thu hồi nụ cười lại, sâu xa nhìn hắn một cái:
"Anh thấy, giữa tôi và Khinh Trạch, ai hợp là người thống trị hơn?"
Tiêu Mông chớp mắt bị câu hỏi này khiến cho hơi mông lung, trong lòng hoảng hốt:
"Đại nhân, ngài..."
Nhan Túy nhoẻn miệng cười, cậu vỗ nhẹ lên vai đối phương:
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi mà."
Tiêu Mông trông theo bóng lưng xoay người rời đi của đối phương, trong đầu loạn cào cào, sắc mặt bị che phủ bởi một mạt âm u không tan, hắn vô thức quệt tay lên trán, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Theo đà phát triển của thành Bắc Tế và thành Nam Tế, chẳng biết từ lúc nào mà trong thành lại truyền ra một số những lời đồn vô căn cứ nhắm về Trầm Khinh Trạch, đến Tiêu Mông cũng nghe ngóng được toàn bộ.
Hắn cũng biết được một số chuyện không chính đáng trong mối quan hệ giữa hai người họ, thế nhưng hắn lại không dám ngông cuồng đoán bừa thêm, thế nhưng hiện tại, phạm vi lãnh thổ mà thành Uyên Lưu chiếm đóng được ngày càng rộng, về mặt quyền lực và địa vị, Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy sớm đã không thể phân cao thấp với nhau được nữa.
Nhất là sau hai trận chiến liên tiếp kia, danh tiếng của Trầm Khinh Trạch thậm chí còn vượt lên trên cả Nhan Túy.
Đổi lại là giữa những quý tộc khác thì e rằng sớm đã bắt đầu xảy ra hiện tượng đấu đá trong sáng trong tối rồi.
Mối quan hệ có tốt hơn đi chăng nữa thì có thể vượt qua được sự cám dỗ của quyền lực ư?
Trong mắt của hắn hiện lên sắc thái âm thầm lo lắng:
"Thành chủ đại nhân, cầu cho ngài ngàn vạn lần đừng bị kẻ gian xúi giục..."
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu.
Lúc nhận được thông báo nhắc nhở của hệ thống, Trầm Khinh Trạch đương vùi đầu trên bàn sách, viết vẽ lên quyển kế hoạch mới.
Áp Áp đã lớn thêm được mấy nấng, nó đang chơi đùa ầm ĩ cùng A Bạch, hay là nói rằng A Bạch đang tự mình đùa giỡn với Áp Áp thì đúng hơn, Áp Áp đáng thương đập cánh phành phạch dưới móng vuốt của A Bạch, vung vẫy lông vàng văng khắp đất.
"Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, bạn đã tích lũy được giá trị kinh nghiệm, cấp bậc thăng lên lv60, toàn bộ thuộc tính tăng lên."
"Người chơi nhận được tiền thưởng: vàng x1000, tử tinh x500"
"Người chơi nhận được một lượt rút thăm trúng thường trong phòng bí mật, trước mắt có tổng 9 lần"
"Phần thưởng kỹ năng bất kỳ: khiên bảo hộ --- người chơi có thể duy trì khiên bảo hộ, hấp thu sự gây thương vong trong 30 giây, vượt qua giới hạn trên sẽ phát nổ, thời gian phục hồi kỹ năng là 10 phút."
"Chúc mừng người chơi nhận được thành chủ mới! Bách tính thành Bắc Tế cuối cùng cũng đợi được đến ngày chúng quý tộc rớt đài, đây mà một ngôi thành suy bại trăm năm chờ đợi ngày được hưng thịnh trở lại, chờ đợi sự phát triển và tìm kiếm của bạn."
"Danh tiếng trước mắt của bạn đã tăng đến mức độ uy danh vang xa."
"Do thương vong của binh lính bên ta bằng không, người chơi ngoài việc nhận được tiền ra, còn nhận được một phần thưởng đạo cụ ngẫu nhiên: máy công nghiệp động cơ sơ cấp."
Trầm Khinh Trạch sững sờ, máy công nghiệp chạy động cơ vậy mà lại là một phần quà lớn, bên trong gồm có một máy khoan, một máy phay và một máy tiện.
Tuy là loại đạp chân nhưng ngoài bàn đạp và bề mặt là bằng chất liệu gỗ ra thì thân máy đều được ráp lại bởi vật liệu thép, thế nhưng độ chính xác của các linh kiện được gia công trong đó có thể ăn đứt toàn bộ máy móc mà bọn họ có hiện tại.
Có được phần thưởng lớn là những cái máy này, những phát kiến chế tạo máy móc luôn khiến y phiền lòng kia sẽ có thể nhanh chóng bước lên một bậc mới một lần nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...