Gió bắc thét gào, quét qua khắp tường thành, trong màn đêm không trăng không sao, mây vạn dặm trên trời chỉ có một màu đen nghịt.
Trầm Khinh Trạch đưa thẳng tay phải ra, một mảnh vảy cá bằng băng màu lam trôi trên lòng bàn tay y, theo sự chuyển động không ngừng của mảnh vảy cá ấy, nó tách thành những đốm sáng màu lam vô cùng tận, lấp lánh trôi ra, tựa như những vì sao rơi xuống lòng bàn tay vậy.
"Đạo cụ có thuộc tính sử dụng một lần: Vảy Băng Sương Của Cự Long, trong phạm vị một trăm mét đối diện của người chơi, toàn bộ những mục tiêu đối địch đều bị băng sương đóng băng, đồng thời không ngừng bị tổn thương do hệ băng, liên tục trong 30 giây"
Từ dưới chân y, vô vàn những làn sương kéo dài ra tứ phía không theo quy luật nào, đưa hết toàn bộ mọi thứ trước mặt Trầm Khinh Trạch vào lãnh địa của mình, những nơi mà nó đi qua, gió tuyết khắp trời, băng sương lạnh thấu xương chiếu thành một màu sắc tái nhợt khắp trời đất.
Những cuộc tàn sát trên tường thành dần dần dừng lại, những binh sĩ ngẩn ngơ nhìn một màn không thể tin được trước mắt này, băng tuyết rơi trên người họ, tựa như những sợi lông vũ ôn hòa, thế nhưng khi rơi trên người nhân thú phía đối diện thì nó lập tức hóa thành những mảnh băng sắc nhọn!
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ kẻ địch trong phạm vi một trăm mét trước mặt Trầm Khinh Trạch đều bị đông lại hết trong những khối băng kiên cố, cả một khu tường thành phía bắc kết thành một tảng băng, nhân thú cuồng hóa bày ra vô số những tư thế kỳ quặc, bất động trong khối băng.
Thời gian tựa như bị ấn nút tạm dừng.
Không kịp ngạc nhiên, Nhan Túy trực tiếp nhấc trường thương lên, quét bay một tên nhân thú bị đóng băng gần đó nhất, khối băng từ trên cao rơi xuống, vỡ thành thịt nát xương tan!
Tiêu Mông lập tức cho lính truyền tin truyền lệnh xuống, những binh sĩ hồi thần lại, nắm bắt thời cơ mà đồng loạt làm theo, đồng tâm hiệp lực mà đẩy ngã toàn bộ những nhân thú trên đầu thành cho vỡ nát.
Lựu đạn cầm tay thì cứ vứt hết xuống không tiếc rẻ, từng đốm lửa thay nhau phát nổ tại chỗ những nhân thú đang bị đóng băng!
Đám nhân thú dưới sự tấn công điên cuồng của lửa và băng tựa như một bộ xương trong phòng triển lãm sụp đổ xuống, một hơi phá vỡ nhiều bộ, khiến chúng rơi xuống từ bên trên, chớp mắt thương vong vô số.
Vốn dĩ, Trầm Khinh Trạch tọa trấn tại phủ thành chủ để trấn định, bình tĩnh mà dự tính toàn bộ những sự việc hỗn loạn trong thành nhưng trên giao diện chính của hệ thống, độ hoàn thành nhiệm vụ chính đã đột phá đến hơn 80%, thế nhưng ngàn lần không nghĩ tới, vào chính lúc này lại tuột mạnh xuống một đoạn!
Tiền tuyến nhất định đã xảy ra chuyện, sắp trụ không nổi nữa rồi!
Dù sao thì, lúc thành sắp vỡ thì y cũng đã đến kịp rồi!
Trầm Khinh Trạch phát động vảy băng sương của cự long, trong lòng bắt đầu im lặng đếm thời gian, ánh mắt không ngừng đảo quanh khắp chiến trường, bóng dáng Nhan Túy cầm trường thương đại khai sát giới hệt như Tu La đẫm máu, cho dù là đang trong trận chiến hỗn loạn thì cậu cũng nổi bật đến khác thường, chỉ một ánh mắt thôi, Trầm Khinh Trạch đã có thể tìm thấy cậu rồi.
Còn chưa đợi y thở phào một hơi, Nhan Túy đã tóm lấy sợi dây thừng dùng để neo quả khinh khí cầu lại đó mà nhảy vọt xuống tường thành!
"Nhan Túy!"
Sắc mặt Trầm Khinh Trạch đột nhiên thay đổi, nhoài người ra khỏi lỗ châu mai mà nhìn xuống dưới ---
Chỉ trông thấy Nhan Túy một tay nắm lấy dây thừng, một tay cầm trường thương, trượt trên mặt tường mà lao nhanh xuống dưới, đầu thương bằng thép và vách tường đá nham thạch ma sát vào nhau kịch liệt, những đốm lửa bắn ra tứ phía, không ngừng phát ra âm thanh chói tai.
Thanh trường thương bằng thép tinh luyện do chính tay Trầm Khinh Trạch chế tạo ra bị dày vò đến chừng này, vậy mà vẫn chưa gãy!
Bình an phù hộ cho Nhan Túy vững vàng hạ xuống đất.
Cậu gập ngón tay lại, huýt sáo, những ngọn lửa gấp gáp đã mất kiên nhẫn từ sớm lập tức thoát khỏi móng ngựa, tuôn ra từ cổng thành, thủ vệ không dám chậm trễ, vứt cái ghế ngồi của thành chủ đại nhân ra phía sau mà đóng cổng thành lại.
Thời gian đếm ngược vẫn còn hai mươi giây!
Nhan Túy tung người lên ngựa, dáng người đỏ nhạt mạnh mẽ như một ngôi sao băng, kéo thành một tàn ảnh dài, xuyên qua vô số những khối băng hình nhân thú.
Một trường thương một trường tiên, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, toàn bộ những chướng ngại chắn trước mặt đều bị cậu vô tình nghiền nát, quét sạch cả một con đường băng sương!
Đột nhiên, ánh mắt của Nhan Túy dừng lại ---
Tìm thấy rồi! Trong hàng nghìn hàng vạn những nhân thú đang bị đóng băng đó, chỉ có duy nhất một kẻ đó là có năng lực kháng cự lại sự tấn công của băng sương thôi --- là phù thủy nhân thú ẩn náu còn lại!
Lão già thấp bé với bộ râu trắng đang giơ cao cây gậy gỗ với sắc đen ngưng tụ bên trên, điều khiển ngọn lửa, gắng sức vùng vẫy trong màn băng sương tràn đến từ bốn phương tám hướng.
Bạch phù thủy gia tăng cuồng hóa cho toàn bộ đại quân nhân thú, vốn đã tiêu hao quá nhiều sức lực, mảnh vảy của cự long mà Trầm Khinh Trạch cầm trong tay, uy lực bá đạo của nó, ai cũng không thể thoát khỏi được.
Liệt Hỏa vươn cao móng ngựa, Nhan Túy nhắm chuẩn thời cơ, Hồi Long Thương lại phát động lần nữa!
Trường thương sắc bén bay vụt khỏi tay, trong màn đêm quang đãng, lúc mũi thương xé toạc bầu trời đêm, nó phát ra một tiếng nổ nhỏ, xoay tròn với tốc độ cao, bức ép màn băng sương tràn ngập khắp nơi tản ra thành một mảnh không lớn!
Trong đôi đồng tử đột ngột co rút mạnh lại của Bạch phù thủy, tử thần đang gào thét mà lao tới!
"Vút!"
Bạch phù thủy bị lực tấn công cực đại xuyên qua lồng ngực, ngã ngửa xuống đất, trong ánh mắt đục ngầu của hắn, trời đất đảo nghiêng, cuối cùng thì chỉ còn lại một mảnh băng sương mờ mịt, bị máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ.
Đại quân nhân thú tiêu rồi!
Trên tường thành, hàng nghìn vạn binh sĩ trông thấy màn này, thành chủ đại nhân đơn thương độc mã, một mình giết vào quân doanh của phe địch, thành công giết được phù thủy của kẻ địch, kết thúc một hành động vĩ đại!
Một khắc này, tất cả mọi người bùng nổ, mọi người cùng hò hét hoan hô.
Duy chỉ có Trầm Khinh Trạch là nắm chặt lấy mảnh vảy cá đang tan ra trong lòng bàn tay, bờ môi mím chặt, đầu mày nhíu chặt lại, dưới ánh lửa nửa sáng nửa tối, đường cong như tạc trên khuôn mặt ấy cứng lại.
Quay lại đây nhanh lên!
Thời gian đếm ngược còn lại chín giây!
Nhan Túy vứt lại Khuất Thế Thương, rút roi ngựa ra, quay đầu, chạy trở về, Liệt Hỏa chở chủ nhân trên lưng cắm đầu phi nước đại.
Hiệu quả của mảnh vảy của băng sương cự long sắp hết, sương băng trên mặt đất từ từ bắt đầu tan ra, tựa như những cái khe nứt, giống như mạng nhện mà nứt ra trên băng, âm thanh rắc rắc của những khối băng nổ tung vang lên thành tiếng.
Trong nháy mắt, vô số những mảnh băng bị nứt rơi xuống, chắn trước đường quay về của Liệt Hỏa.
Nhan Túy đón lấy ngọn gió điên cuồng như dao cắt, ngẩng đầu nhìn lên tường thành, đợi đến khi mình chạy về được đến dưới chân thành thì sẽ lập tức bị đại quân nhân thú bao phủ lấy, không kịp mất rồi!
Năm mươi mét--- hai mươi mét---
Thời gian từng giây trôi qua, Nhan Túy hệt như một con thuyền nhấp nhô trong cơn mưa bão gió, có thể bị thủy triều nuốt chửng vào bất cứ lúc nào.
Tại giây cuối cùng trước khi mảnh vảy hoàn toàn tan biến, Trầm Khinh Trạch đột nhiên giãn đầu mày, nét mặt tĩnh lặng, một tay chống lên bờ tường, xoay phắt người, trong tiếng hô kinh hãi ngạc nhiên của mọi người, y nhảy từ trên đầu thành xuống dưới!
※ ※ ※
Phía bên kia, Bạch phù thủy bị một kích xuyên người đó vào lúc này vậy mà vẫn còn chưa hoàn toàn chết hẳn.
Toàn thân hắn mọc ra những cái chi dày đặc, chui xuống đất, rút lấy chất dinh dưỡng của đất, duy trì một cơ hội sống yếu ớt cuối cùng.
Cánh tay khô gầy như que củi của hắn run rẩy tóm chặt lấy cây gỗ màu đen, cố gắng ngẩng đầu dậy, chỉ về phương hướng mà Trầm Khinh Trạch đang đứng trên tường thành phía xa xa, sinh mệnh của hắn đã bị đốt cháy đến sắp không còn gì, chỉ còn lại một chút chấp niệm sau cùng, ngưng tụ thành ngọn lửa đen.
Mắt thấy toà thành của con người sắp bị công phá rồi, thế nhưng kẻ này vừa xuất hiện thì thế cục lập tức lật ngược lại, thật đáng ghét làm sao!
Hắn không biết Trầm Khinh Trạch là thần thánh phương nào, nhưng cái sức mạnh to lớn như thế này vốn không nên tồn tại trên thế gian!
※ ※ ※
Trầm Khinh Trạch trượt cấp tốc từ trên đầu tường xuống, Nhan Túy đang chạy như bay mà quay về, đột nhiên trông thấy một màn tựa như tự sát như vậy thì suýt sợ đến vỡ cả gan!
"Trầm Khinh Trạch---!!!"
Cho dù là dùng lửa đốt vết thương đau đến tận xương, cho dù là sắp vùi thân dưới làn sóng nhân thú thì đầu mày của cậu cũng chưa từng cử động, thế nhưng vào lúc này, cậu lại thất thế đến sắc mặt trắng bệch, ngón tay siết lấy dây cương run lên không ngừng.
Những thú nhân sắp phục hồi trở lại từ trong việc bị đóng băng, chất đống lên nhau dưới chân thành, Trầm Khinh Trạch hạ xuống liền đối mặt trực diện với đại quân nhân thú dày đặc bên dưới, vạt áo trắng bạc tung bay hỗn loạn.
Kỹ năng: Vòng Sáng Kháng Cự, phát động!
Trong nháy mắt, các nhân thú đối diện với Trầm Khinh Trạch soàn soạt ngã xuống hệt như lúa mạch bị gặt, còn nhân thú phía vòng ngoài thì bị trực tiếp bắn bay đi, nhân thú ở trung tâm thì bị một áp lực to lớn vô hình đè sát xuống mặt đất cứng ngắc, không có chỗ để chạy.
Cỗ sức mạnh đó nhất thời bị phản tác dụng, dội ngược lại về bản thân Trầm Khinh Trạch, tựa như hai viên nam châm cùng cực với nhau, bản thân y ngược lại bị Vòng Sáng Kháng Cự bắn ngược lên.
Trầm Khinh Trạch tựa như đang nằm trên một cái giường, y tung lên vài lần trong không trung, loại bỏ tất cả lực va chạm, cuối cùng giẫm lên cơ thể to lớn của đám nhân thú mà bình yên vô sự hạ xuống đất.
Trái tim treo trong lồng ngực của Nhan Túy chớp mắt nghẹn lại.
Cả địch lẫn ta trên dưới tường thành không hẹn mà cùng rơi vào im lặng: "..."
Đằng Trường Thanh nhoài người trên gò tường sắp rớt cả cằm:
"Thật...thật không hổ là thành chủ đại nhân!"
Đến lúc này, hiệu quả 30 giây của mảnh vảy của băng sương cự long hoàn toàn tan biến.
Khoảng cách của Trầm Khinh Trạch với Nhan Túy chỉ cách xa có mười bước!
Sức mạnh của Bạch phù thủy tiêu tán, trạng thái cuồng hóa cũng rời khỏi thân thể của đại quân nhân thú, cộng thêm tổn thương hệ băng quá nặng, sức mạnh của chúng đã cạn, bị thương thế áp chế mạnh mẽ mà mất đi khống chế, di chứng hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Trầm Khinh Trạch vừa hạ xuống đất là phát động Vòng Sáng Kháng Cự lại một lần nữa!
Phát động liên tục cùng một kỹ năng liên tiếp, hiệu quả giảm dần, thế nhưng vẫn quét sạch được "cầu thang thịt" của nhân thú, phạm vi quét hình cái quạt ngay trước mặt.
Trầm Khinh Trạch nhấc chân giẫm lên nhân thú suy yếu đang mơ hồ bất tĩnh khắp nơi, chạy như bay về phía Nhan Túy đang đứng ---
Kỹ năng, Bay Lượn, phát động!
Chạy lấy đà một đoạn, một chân Trầm Khinh Trạch giẫm lên vai của nhân thú đang bất tỉnh, nhún người nhảy lên, trong ánh mắt chấn động của Nhan Túy, vươn tay ra, ôm lấy người nọ vào trong lòng!
Dưới trạng thái bay lượn, cơ thể Trầm Khinh Trạch nhẹ như một con én, ôm lấy Nhan Túy lướt giữa không trung, chậm rãi bay về phía tường thành.
Dưới chân thành, đại quân nhân thú bị Trầm Khinh Trạch đùa giỡn trong lòng bàn tay ấy đồng loạt phát ra những tiếng gầm gừ gào thét phẫn nộ, quên luôn cả chuyện tấn công thành, tựa như phát điên mà truy kích theo hai người.
Còn những nhân thú chim gáy biết bay kia thì trong trận giáp lá cà buổi sáng gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, toàn bộ những kẻ còn lại chỉ là nhân thú trên bộ mà thôi.
Nhưng cho dù là nhân thú voi với cơ thể cao lớn nhất thì có vung cái vòi mạnh mẽ đến thế nào thì cũng không với tới được hai người, chỉ có thể giậm chân gào rú dưới kia, phẫn nộ mà không thể làm gì.
Mắt thấy chủ nhân thu hút sự oán hận từ toàn bộ kẻ địch, Liệt Hỏa đáng thương gắng sức giảm thấp cảm giác tồn tại của mình, tựa như bị xem như đồng loại của nhân thú, bị cuốn theo vòng xoáy mà chạy về phía tường thành, thế nhưng không có bất cứ nhân thú nào tấn công nó cả.
Từ lúc Trầm Khinh Trạch nhảy xuống từ lỗ châu mai đến khi liên tục phát động các kỹ năng, cứu Nhan Túy ra khỏi làn sóng nhân thú, toàn bộ những việc này xảy ra còn chưa quá khoảng thời gian mười giây ngắn ngủi.
Giữa không trung, Nhan Túy ôm chặt lấy bờ vai của Trầm Khinh Trạch, tựa đầu lên vai y, lồng ngực lên xuống gấp gáp vì căng thẳng vẫn đang rung động, hô hấp hồi lâu rồi mà vẫn chưa thể hồi phục lại được.
Cậu siết chặt tay lại, dùng cái loại sức lực gần như siết chết người mà tham lam hấp thu lấy nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của đối phương.
Giọng nói của Nhan Túy khàn đặc, cổ họng khô đến nóng lên:
"Sao anh lại đến đây, trong thành thì sao? Ngoài này nguy hiểm lắm, không phải là nơi mà chủ tế như anh nên đến..."
Trầm Khinh Trạch cúi đầu nhìn cậu một cái, chậm rãi ngay ngắn nói:
"Tôi nghĩ là, ở đây có người cần tôi."
Tựa như có một dòng khí nóng nghẹn ngay cổ họng, Nhan Túy nhắm mắt lại, không lên tiếng, chỉ im lặng mà nuốt xuống sự chua xót trong lồng ngực.
Cho dù có đối mặt với thiên quân vạn mã của kẻ địch thì cũng có thể thấy chết không sờn, thế nhưng chỉ một câu nói của đối phương thôi là có thể dễ dàng đâm xuyên qua được áo giáp của cậu, nơi mềm mại nhất trong tim, toàn bộ những phòng ngự tiêu biến mất ngay giây phút đó.
Đây chính là người mà cậu thích.
Cho dù là trong lúc đường cùng cũng có thể không màng đến tất cả mà vượt qua bất cứ gian nan hiểm trở nào, đạp bằng mọi chông gai mà đi đến trước mặt bản thân, vươn tay ra trước mặt anh.
※ ※ ※
Trên tường thành, Tiêu Mông và Đằng Trường Thanh đích thân kéo sợi dây thừng của khinh khí cầu lên, thả xuống cạnh hai người họ.
Một tay Nhan Túy ôm chặt lấy Trầm Khinh Trạch, một tay vung trường tiên ra, cuộn lấy dây thừng, trạng thái bay lượn kết thúc, hai người tựa như hai cái quả lắc đồng hồ treo trên phía ngoài tường thành, đưa qua đưa lại, đợi cho binh sĩ kéo hai người lên.
Lô cốt trên đầu tường và cung thủ đồng loạt phóng tên và ném lựu đạn cầm tay để yểm trợ cho hai người, đám nhân thú mất đi cơ hội cuối cùng trong màn mưa tên vô tận, tinh thần chiến đấu của chúng tan rã.
Tiếng nổ vang của đại bác lại vang lên lần nữa, trở thành cọng rơm làm gãy lưng lạc đà.
Không biết là bộ lạc nào bắt đầu chạy trốn, nhất thời làm khơi dậy phản ứng dây chuyền, đại quân trùng trùng điệp điệp bắt đầu tháo lui, hoàn toàn không theo trình tự nào, rất nhiều nhân thú không bỏ mạng trong trận chiến công thành nhưng ngược lại trong lúc bỏ chạy thì lại bị người cùng tộc hoảng loạn giẫm chết.
Bạch phù thủy sắp trút hơi thở cuối cùng kia nhìn trừng trừng vào sự thất bại nặng nề của tộc mình dưới thành Uyên Lưu kia thì lòng tràn đầy căm hận!
Sự oán hận cùng cực cùng với sự phẫn nộ không cam lòng của hắn cuối cùng hóa thành một lời nguyền màu đen cháy hừng hực, bắn ra từ đầu pháp trượng, chớp mắt vượt qua vô số thú nhân, bao phủ đến trước mặt Trầm Khinh Trạch!
"Ta nguyền rủa ngươi...tự thiêu trong ngọn lửa điên cuồng này!"
Cho dù là nhân thú hay là loài người, thì tế ti của quân địch vĩnh viễn đều là mục tiêu phải bị ưu tiên tiêu diệt đầu tiên bằng bất cứ giá nào.
Đến lúc đó, sau này nhân thú vẫn có thể quay lại mà xâm lăng như trước!
Mũi tên mang theo ngọn lửa lời nguyền chớp mắt đã phóng tới, Nhan Túy đang treo trên tường thành đột nhiên đại biến sắc mặt--- lúc đó tình hình nguy cấp, cậu đã xem thường sự lợi hại của lão phù thủy rồi, vậy mà lại không đâm thêm cho vài nhát thương nữa!
Cơ thể phản ứng lại trước não bộ một bước, Nhan Túy chỉ kịp đẩy Trầm Khinh Trạch trước mặt ra, gần như là đồng thời, mũi tên mang áng lửa đen ghim vào mi tâm Nhan Túy!
Một đợt khí đen cực kỳ lạnh lẽo lập tức bao phủ lấy cậu, hệt như nó đang sống vậy, chạy dọc khắp mạch máu trên tứ chi của cậu.
Một cảm giác vừa nóng vừa lạnh kỳ quái ập lên, toàn thân Nhan Túy cứng đờ, chỉ vô thức mà bấu chặt lấy thắt lưng Trầm Khinh Trạch, trước mắt tràn ra một màu máu.
Ánh mắt Trầm Khinh Trạch hơi trầm xuống:
"Nhan Túy, cậu sao thế?"
※ ※ ※
Lời nguyền thâm nhập vào thành công, sức lực và ý chí còn lại của Bạch phù thủy cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.
Những cái chi chôn vào trong đất của toàn thân hắn gãy thành vô số những nhánh rễ nhỏ, thối rửa trong đất, một ngọn lửa nhỏ không biết cháy lên từ đâu, hóa thành một ngọn lửa đen, chỉ trong chốc lát đã bao lấy bóng dáng hắn.
Thân thể gầy nhom thấp bé trong ngọn lửa bốc lên đó bị cháy thành một thanh gỗ mục khô quắt, bị gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, chúng nứt thành những mảnh tro tàn nhỏ, chớp mắt đã tan ra trong màn đêm mờ mịt.
Phù thủy duy nhất còn lại đã chết, nhân thú tan tác, tiếng kêu than vang trời dậy đất.
Chúng bỏ lại vô số thi thể của đồng bạn dưới chân thành, hoảng loạn mà chạy bừa xuống sông Xích Uyên, đây là thảm hại trước nay chưa từng có!
Trên đầu thành Uyên Lưu, lá cờ đen vàng sừng sững không ngã từ đầu đến cuối, bay phần phật trong gió!
"Thú nô bỏ chạy rồi! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta đánh thắng nô thú rồi!"
"Thành Uyên Lưu vạn tuế!"
"Thành chủ đại nhân vạn tuế! Chủ tế đại nhân vạn tuế!"
Binh lính trên tường thành thỏa thích hoan hô, tiếng hô vang như sấm dậy truyền đi xa xa, theo gió bắc mà bay vào nghìn nhà vạn hộ trong thành.
Tin mừng liên tiếp, dưới sự tiếp sức truyền lại của mọi người, truyền đi khắp thành với tốc độ nhanh nhất.
Các công nhân trong công xưởng ngày đêm không ngừng làm việc vứt lại xẻng, các thợ mỏ trong quặng bỏ lại cuốc sắt, các nữ công nhân trong xưởng dệt may kích động mà gạt lệ, những thương binh trọng thương bị khiêng xuống khỏi mặt trận trong y quán vui mừng mà cười lớn.
Trên dưới cả tòa thành Uyên Lưu, đốt lửa thắp đèn, mọi người ôm lấy nhau, khóc thút thít, nói ra những lời mừng vui và xúc động, trong màn đêm bao la, tụ lại thành một đại dương chứa đầy sự hạnh phúc.
※ ※ ※
Nhan Túy được kéo lên đầu thành vẫn đang nằm trong lòng của Trầm Khinh Trạch, hai mắt đỏ bừng, đầu mày u ám lắng đọng, hai tay tóm chặt lấy tay áo y, dùng sức đến lộ cả khớp xương, rõ ràng là đã trúng phải lời nguyền.
Không để ý đến cả thông báo trong hệ thống đang vang lên không ngừng trong đầu, điều đầu tiên Trầm Khinh Trạch làm là vào cửa hàng hệ thống, thuốc trị liệu cao cấp đã được mở khóa.
Trầm Khinh Trạch mua hết toàn bộ không chút ngần ngại, vặn mở nắp bình thuốc cao cấp ra, đưa đến bên miệng của Nhan Túy.
"Uống đi."
Ý chí của Nhan Túy kiên định, vẫn chưa bị lời nguyền khống chế tâm trí và tinh thần một cách dễ dàng, lúc này, cậu miễn cưỡng đè lại tay của đối phương, khàn giọng hỏi:
"Vệ đội có hàng nghìn người bị thương, mấy trăm người trọng thương sắp chết, thuốc của anh đủ dùng không?"
Động tác của Trầm Khinh Trạch đột nhiên ngừng lại, cơ mặt y không được tự nhiên mà giật một cái, chỉ có mấy bình như thế này, cho dù có dùng nước để pha loãng ra rồi phân ra uống thì cũng chưa chắc sẽ đủ!
Y trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu đổ vào miệng mình một ngụm, dùng sức cạy miệng Nhan Túy ra, dùng một tư thế cưỡng ép không cho từ chối mà mớm cho cậu.
"Khụ...anh!"
Nhan Túy trừng to mắt, hầu kết trượt lên xuống, nước thuốc bị sặc trong thực quản.
Trầm Khinh Trạch rũ mắt nhìn cậu, giọng nói trầm và chậm rãi:
"Uống một ngụm thôi."
Hệt như người lớn đang dỗ một đứa trẻ không nghe lời uống thuốc đắng vậy.
Y lấy ra sáu bình thuốc còn lại từ trong túi giả trong tay áo ra, đưa cho Đằng Trường Thanh, hạ lệnh:
"Dùng nước pha loãng ra, dựa theo tình trạng mức độ vết thương mà phân thuốc, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng kéo lại được tính mạng của những người sắp chết, chuyện sau đó nữa thì đành phải trông chờ vào bác sĩ của chúng ta thôi."
Đằng Trường Thanh trầm mặc tiếp nhận lấy bình thuốc, hai tay hơi run rẩy, không nói gì, nặng nề gật đầu, xoay người vội vã rời đi.
Ánh mắt của Trầm Khinh Trạch lại chuyển lên mặt của Nhan Túy lần nữa, hiệu quả của thuốc cao cấp cực tốt, đồng tử đỏ như máu cũng dần dần biến mất.
Thế nhưng chỉ là tạm thời đè lời nguyền xuống, còn cách khá xa việc chữa trị khỏi hoàn toàn.
Cũng may là chỉ cần có thể yên bình kéo dài được đến tháng sau thì lại có thể mua được thuốc mới rồi.
Nghĩ đến đây, Trầm Khinh Trạch thoáng an lòng, đầu ngón tay quét qua bờ môi đỏ thắm của đối phương, nơi đó vẫn còn sót lại vài giọt nước trong suốt.
Ngón tay ướt át ấn xuống môi Nhan Túy, không để cậu kịp nói gì mà đưa vào miệng, đôi đồng tử của Trầm Khinh Trạch sâu thẳm, giọng nói khàn khàn trầm thấp:
"Liếm hết đi, đừng để phí nước thuốc."
Chóp tai Nhan Túy cử động, màu máu nơi đáy mắt tựa như thấm đến đuôi mắt, vẽ thành một vẻ đẹp mạnh mẽ.
Cậu nhẹ nhàng mở miệng, ngoan ngoãn liếm hết nước thuốc, ánh mắt khóa chặt vào hai mắt Trầm Khinh Trạch.
Nhan Túy chậm rì rì ngồi dậy từ trong lòng y, đột nhiên xoay người ghé sát vào má của đối phương, bờ môi chạm lên môi của đối phương, xúc cảm ẩm ướt mềm mại khiến người ta say đắm.
Toàn thân Trầm Khinh Trạch chấn động, hai tay bắt lấy vai đối phương, nhưng lại nghe thấy Nhan Túy lẩm bẩm nói:
"Chỗ này cũng không được để phí...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...