Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Trước tình hình nguy cấp trước mắt, ta nghĩ nhất định sẽ có anh hùng
xông ra! Trong phim, trong tiểu thuyết đều viết như thế mà! Ta tin lần
này cũng không là ngoại lệ! Dù sao ta cũng là nữ diễn viên chính…nhất
định phải đối tốt với ta một chút chứ…..

Anh hùng, anh hùng mau mau xuất hiện đi! Ta âm thầm hét to!

Nghe thấy âm thanh càng lúc càng tới gần! Rốt cuộc sẽ là ai đây?

Bước chân vang lên liên tục, tầm mắt ta và Đông Phương Bất Bại đều quay
sang nhìn chăm chú về phía đó, hai người không cử động gì.

“Haizzzzzz………” Một tiếng thở dài ngân lên.

Chậm rãi tới gần! Gần hơn nữa, tới rồi.

Sao bỗng nhiên tên Đông Phương Bất Bại kia lại cười???


Rốt cuộc anh hùng là vị nào đây???

Khi nhìn thấy hắn cằm của ta suýt nữa rớt xuống đất, mắt thì nhanh chóng nhảy ra ngoài!!!

Vi Tiểu Bảo!!!!

“Haizzz…A Kha…Từ ngày nàng bị xấu nữ kia dọa vẫn chưa tỉnh lại, nàng có biết lòng ta lo lắng tới mức nào không?”

Vi Tiểu Bảo… [Toát mồ hôi] Á……Tốt xấu gì cũng là phần tử tinh anh của
Thiên Địa Hội, lại là đồ đệ của Trần Tiến Nam nữa, múa võ chắc là cũng
không kém, dù không múa võ được thì trình độ nịnh hót có lẽ sẽ tâng Đông Phương Bất Bại lên tận trời! Ha ha….vừa nghĩ, miệng ta vừa mở to hết
cỡ, cười tới mức răng đều đánh nhau.

“Đều là do xấu nữ kia! Nếu không phải cô ta thì nàng sẽ không xảy ra
việc này! Nếu mà để ta gặp lại ả thì ta nhất định sẽ hủy mặt cô ta đi!”

Không phải chứ! Oan này kết cũng quá là vô lý, rõ ràng là cô ta chạy
vào nhìn ta tắm, nên mới gặp chuyện không may đó, ta còn chưa tính tới
việc để thân thể thuần khiết của mình cho cô ta nhìn, ngẫm lại ta mới là người bị hại mới đúng……chính là như vậy!!!

Nhưng với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vi Tiểu Bảo và nụ cười nham hiểm của Đông Phương Bất Bại, ta nên làm gì bây giờ, kêu cũng không kêu
được.

Trong lúc ta thấy khó xử thì Vi Tiểu Bảo vẫn đang đi tới….

Hu hu hu, ta thật sự là khóc không ra nước mắt.

“Đông Phương đại ca, đại ca không thể buông tha cho tiểu muội được à….” Ta chỉ còn biết cầu xin tha thứ, ánh mắt nhìn hắn đầy mong chờ.


“Cô!” Kinh ngạc chợt lóe trong mắt Đông Phương Bất Bại, sau đó bộ dạng
hắn như hiểu ra mọi việc: “Cuối cùng ta cũng tìm được cô rồi, thiên hạ
đệ nhất xấu nữ!”

Hỏng bét! Nhất thời lỡ miệng gọi tên hắn ra rồi, trong hoàng cung này người biết vẻ ngoài hiện tại của hắn cũng chỉ có ta!

“Anh đừng đi qua đây, nghìn vạn lần chớ tới đây, van xin anh đừng đi
tới…” Cái tên Đông Phương Bất Bại khó ưa này, nói ngươi đừng đi ngươi
lại càng đi nhanh hơn, nếu để mặc chắc hắn sẽ dìm ta xuống sông mất.

“Hắc quý phi, hắc quý phi…”

Ai đấy! Không thấy ta đang chạy thoát thân sao! Ơ…Đông Phương Bất Bại này đi từ lúc nào rồi?

Mặc kệ hắn, dẫu thế nào cũng phải thở ra một hơi đã…

“Quý phi, cuối cùng cũng tìm được người rồi”. Một nha hoàn thở hổn hển chạy tới trước mặt ta, “Mau!! Mau đi tiếp thánh chỉ!”

“Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế, cô có thể tiếp chỉ giúp tôi không?”.

Thánh chỉ của hoàng thượng kia ta cũng không nhận, bây giờ rốt cuộc ta
phải thừa nhận tên hoàng thượng đó thật sự thích ta, ánh mắt nhìn ta
nhiệt tình không che giấu chút nào, trước đây ta cũng không tin hoàng
thượng lại đi ghét mỹ nữ thích xấu nữ, lại còn xấu như thế này! Nhưng ta không thích hoàng thượng, một chút cảm giác cũng không có, đừng tưởng
rằng hoàng thượng thích ta thì ta sẽ chấp nhận ngay, đối với hoàng
thượng ta chỉ có sợ chứ không yêu, nhớ đến việc trừng trị nữ nhân hậu
cung thế nào, khó đảm bảo được sau này hắn sẽ dùng cách gì để phạt ta!
Cho nên ta nhất định phải ra khỏi cung lần thứ hai để tìm lấy tự do!

“Trời ạ, nương nương của tôi ơi, thánh chỉ này không giống với những thánh chỉ khác, đây là thánh chỉ phong…hoàng…hậu…”

Thứ gì đó đang vang lên trên đầu ta, bom, không, là bom nguyên tử!!!

Bom nguyên tử đang nổ tung trên đầu ta!

“Bùm………………………………………………..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận