“Sở dĩ tóc ta màu trắng là do bị người khác hạ lời nguyền, muốn hóa giải lời nguyền thì cần một thứ trong hoàng cung!”
“Hoàng cung to như vậy! Ít ra anh cũng phải cho tôi một mục tiêu cụ thể chứ!” Ta đã thay quần áo, là trang phục của cung nữ, trên đầu còn đội
bộ tóc giả làm từ tóc của mỹ nam tử, vốn dĩ là ta dùng để dọa ma Long
công tử kia cơ! Bây giờ tất cả kế hoạch của ta đều bị nhỡ hết cả! Còn
phải ở chỗ này nghe tên Công Tôn Hiệp châm chọc và khiêu khích. Trừng
mắt nhìn với vẻ không phục, anh cũng khỏi phải nói nữa, biết thì tự đi
mà tìm! Không thì tôi sẽ liều mạng với anh!!!
“Ừm……..”
Nhìn cái gì thế! Cũng không phải là chưa từng gặp nhau! Ta hung dữ nhìn hắn, hắn vẫn nhìn ta không nói gì! Định thế nào đây! Xem ra cũng không
phải là bị ta dọa, chẳng lẽ là bộ dạng của tên trộm gặp phải cảnh sát.
“Haizz, may mà sư phụ đã cho ta thuốc “không sợ”, nếu không bây giờ chắc nằm luôn rồi”. Công Tôn Hiệp cười nhạt nói.
“Công Tôn Hiệp! Anh nói ít đi một câu cũng không ai bảo anh là câm
đâu!” Thật là tức chết ta rồi! Thế mà trước đây ta còn nghĩ anh là bạch
mã hoàng tử kia đấy, nhớ đấy! Không ngờ anh lại là kẻ như vậy!
“Anh tìm tôi tới đây chắc sẽ không làm hại tới tôi, nói đi, rốt cuộc
anh muốn tìm vật gì trong cung?” Ta mà còn đứng đối mặt với hắn nữa thì
chỉ sợ sẽ không khống chế được suy nghĩ muốn giết người mất.
“Bây giờ ta nghĩ trước tiên cần giải quyết vấn đề hình tượng của nàng,
nàng mà vào cung như vậy không dọa chết người ta mới là lạ đấy!” Công
Tôn Hiệp đi hai vòng quanh người ta rồi mới dừng lại. Sau đó lắc đầu mấy cái, bộ dạng làm ra vẻ rất oan ức và đáng thương, cứ như ta bắt nạt hắn không bằng.
Trên trán nổi đầy gân xanh.
“Xin thứ lỗi, tôi trời sinh đã có vẻ ngoài như vậy, làm cho người khác
‘giật mình’! Muốn thay đổi thì còn khó hơn lên trời!” Dù sao anh cũng
không thể dán râu lên mép ta được, một cung nữ mà lại có râu! Không bị
người ta coi là quái vật mới lạ đấy.
Công Tôn Hiệp lắc đầu, lấy ra từ ống tay áo một cái bình màu đen.
“Chỉ cần có cái này, sẽ không cần phiền phức tới mức lên trời làm gì!”
“?” Ta nhìn hắn một cách khó hiểu.
Hắn mỉm cười mở cái bình ta, bên trong là chất lỏng màu trắng, sau đó hắn đổ chúng lên mặt ta.
“Anh làm cái gì thế hả?” Ta gào lớn, tay ra sức lau! Ơ! Ô! Cái thứ quái dị gì thế này, ta nhìn bàn tay đang trắng đột nhiên dần dần, dần dần
biến thành màu đen! Không phải chứ???????
Công Tôn Hiệp cười ha ha, lấy ra một cái gương giơ lên trước mặt ta.
“AAAAAAAAAAAAAA?”
….
Một đống người đang ở bên ngoài căn phòng, ghé lỗ tai áp sát vào cửa
để…….nghe trộm: “Lão đại đúng là quá lợi hại, xem tên hòa thượng kia kêu to chưa kìa!”
Tròng mắt mở to để…..nhìn lén: “Tên hòa thượng đó mới là lợi hại, ai dè còn đè lên lão đại! Xem ra trận thứ hai đã bắt đầu!”
Vô số lỗ tai và mắt trên cửa cùng nhau phụ họa “Ừ đúng!” Thật là đặc sắc……..
Rốt cuộc đã thấy gì? Thật ra bọn họ đều chẳng nhìn thấy gì hết, bởi bên trong cánh cửa đã bị một bức màn che kín…..cho nên bọn họ không còn
cách nào khác là phải hoàn toàn phát huy trí tưởng tượng thôi.
…..
“Rốt cuộc anh giở trò quỷ gì thế hả? Sao lại biến tôi thành dân châu
Phi tị nạn thế này!” Ta nhìn xuống người đang bị đè bởi trọng lượng của
ta, hét lên thật to.
“Cái đó…..là…một trong ba bảo vật sư phụ để lại cho ta……sơn đen chống
nắng” Hắn tiếp tục phát huy bản lĩnh có thể làm ta ‘tức chết’.
“Ùng ục.” Ta có thể nghe thấy âm thanh đang sôi trào trong huyết quản
một cách rõ ràng, cái gì mà sơn đen chống nắng chứ! Thế này còn cần
chống nắng sao????
Hắn hoàn toàn không biết xấu hổ tươi cười dịu dàng giải thích với
ta…hắn nói không những chống nắng được mà còn có thể chống muỗi đốt,
công dụng lớn nhất là có thể đề phòng mấy tên háo sắc, đen như vậy thì
ai dám tấn công đâu.
“Đồ khốn, nói toàn những lời ngu ngốc! Tốt như vậy sao anh không đi mà dùng đi!” Ta căm hận lấy tay gắng sức lau đi.
Lau một lúc lâu sao vẫn không thay đổi được gì…
“Dùng cách bình thường không rửa sạch được đâu, chỉ có ta mới có cách xóa đi sơn đen chống nắng trên mặt nàng thôi”.
“Anh!” Ta tức giận tới mức nói không nên lời, hận không thể dùng ánh mắt thiêu hắn luôn cho xong.
“Hôm nay nàng nên nghỉ ngơi thật thoải mái đi, mai ta sẽ nghĩ cách đưa
nàng vào cung”. Dứt lời hắn vung tay lên, thoáng cái ta đã ở bên ngoài.
“Đồ khốn! Thế mà anh còn bắt nghỉ ngơi ở chỗ này! Phòng cũng không cho! Giường cũng không có”. Ta dùng hết sức đập cửa, người bên trong không
mảy may phản ứng, cứ như thể đã chết rồi vậy.
Ta chỉ còn biết ra ngoài tìm một nơi để ngủ, may mà người ở đây nhiệt
tình, lấy cho ta một tấm thảm lông, còn dùng ánh mắt rất khó hiểu nhìn
ta là sao?
Mặc kệ cứ ngủ trước đã.
Ta nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra khi mới đặt chân vào thế giới cổ
đại này, nếu như hình dung những nam nhân ta gặp là trứng thì…
Công Tôn Hiệp chính là một quả trứng khốn nạn không thể nghi ngờ! Còn
Hoàng thượng là trứng bom, không biết lúc nào sẽ nổ tung, ở bên cạnh hắn ta có cảm giác như sắp bị ăn tươi nuốt sống vậy! Mà Đông Phương Bất Bại là một quả trứng thối, ngày nào ở Lan Nhược Tự cũng giơ gương mặt thối
tha của hắn ra, cứ như ta nợ tiền hắn không bằng, cướp đàn bà của hắn,
đốt nhà của hắn, còn bán người của hắn! Đúng kiểu bộ dạng không đội trời chung, đến gần hắn chắc mặt ta cũng thành thối tha để cho hắn nhìn mất.
Cuối cùng Long công tử tuyệt đối là một quả trứng ngốc! Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, tất cả đều là lũ bại hoại hết!
Ông trời của ta ơi! Gà của ông có phải có vấn đề gì rồi không, chuyên
môn đẻ ra mấy quả trứng bại hoại thế này! Hơn nữa lại bắt ta gặp cả đám
không sót một ai.
Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị những quả trứng đó chơi đùa tới chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...