Có phải đầu óc tên Đông Phương Bất Bại này không có não hay không, bảo hắn giải độc giúp ta, hắn lại bắt ta ôm quả bom này cả ngày, à quên, không
phải bom, là trứng gà, trứng khổng lồ của con gà kia cho ta.. Nhớ lại ngày đầu tiên, hắn bắt ta thành một con gà mái, hai tư trên hai tư mang theo nó, ăn cùng nó, chơi cùng nó, tắm cùng nó, ngủ cùng nó
luôn…
Ngày thứ hai, hắn lại bắt ta trở thành bộ dạng một phụ nữ có thai, đặt
quả trứng đó ở trước bụng? Anh đã từng nhìn thấy phụ nữ có thai nào mà
bụng lại lớn thế chưa hả? Giờ ta sống mà phải vác thêm tận mười cân, đi
trên đường một bước, ta ngã về phía sau một lần, không dám ngã về phía
trước, vì sợ sẽ làm vỡ cái ‘bụng’, chui ra thứ gì đó thì nguy! Ngày thứ
ba còn quá đáng hơn, lại còn..bên trong tự dưng nhảy ra một thằng nhóc,
mở miệng gọi ta là…”Mẹ”
“ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI”.
Trong phạm vi năm trăm dặm vang lên tiếng hét quái dị của ta, biểu lộ đầy đủ tâm trạng ta lúc này.
“Đây, đây, gọi ta có chuyện gì thế?” Hắn xuất hiện cứ như hồn ma, thình lình đứng ở sau lưng ta.
Nhưng ta chẳng quan tâm hắn xuất hiện kiểu gì, ta túm lấy áo hắn, hét
to hơn nữa: “Chẳng phải anh nói giải độc giúp tôi sao? Thuốc không cho
lấy một chén, đại phu cũng không tìm lấy một người, chỉ ấp trứng mà
thôi, rốt cuộc anh có muốn giải độc cho tôi không??”
“Bây giờ chẳng phải cô đã nhìn thấy rồi còn gì?”
Á? Ta nhìn tay một chút, rồi nhìn hắn….Đúng là đã nhìn thấy được rồi???
“Nhìn thấy, nghĩa là đã giải được độc rồi, ha ha”
“Sao lại thế? Anh giải thích cho tôi đi, anh chỉ bảo tôi ấp trứng thôi mà…”
“Quả trứng đó là thuốc giải tốt nhất…Ha ha”
“Ầm…” Trên đầu ta vang lên tiếng bom dội…….quả trứng đó là thuốc giải? >
“Ta có nói mà, cô không nhớ à? Ta đã từng nói: nếu người ta đã đưa cho
cô ‘thuốc giải’ thì cô cứ tự bảo quản cho tốt là được rồi.”
“Tôi không nghe thấy rõ….hai chữ ‘thuốc giải’ đó!”
“Có nói, nhưng chỉ nói nhỏ ở trong đầu, cô không nghe được thì thôi, hì hì..”
Ta ngất, ta nôn, ta ngã…….cái tên Đông Phương Bất Bại này đã vượt cấp
ác ma thăng chức hẳn lên thành ma vương….trước mặt hắn ta chẳng khác nào một con thỏ trắng ngu ngốc, để mặc hắn thích chơi đùa thế nào thì chơi…
“Mẹ, đói đói…” Nghe thấy giọng nói trẻ con của đứa nhóc trong quả trứng, ta lại than thở: “Đông Phương Bất Bại…”
“Dạ!” Hắn ngoan ngoãn trả lời, cứ như một kẻ đang đợi mệnh lệnh.
“Nhũ mẫu!”
“Ầm…ầm…” Hai tiếng sấm vang lên.
Ta nhìn thấy trên trán hắn xuất hiện ba đường màu đen rất rõ…
“Cô nương…ta…ta là nam đó nha!” Hắn nói ra với vẻ cực kì bất đắc dĩ.
“Nam thì sao, đến gà trống còn có thể đẻ trứng, sao nam lại không được gọi là nhũ mẫu chứ?”
“Cô tin quả trứng đó là do con gà trống kia đẻ thật à?”
Đầu ta nhen nhóm một ý nghĩ, đúng, ta đâu có tận mắt nhìn thấy quả trứng ‘đi ra’ từ con gà đó đâu? Có thể là giả nhỉ?
“Được, nếu cô đã tin gà trống có thể đẻ trứng, vậy ta đây sẽ để cô biết nam nhân thì cho trẻ con bú sữa thế nào.” Hắn cười nham hiểm.
Không phải chứ!!!! Hắn thật sự có thể thành nhũ mẫu? Ta mở to hai mắt
nhìn hắn vẫn không nhúc nhích, đàn ông thì làm nhũ mẫu thế nào???
Hắn đi tới trước mặt ta, bắt đầu ra tay….cởi quần áo????
“Anh làm cái gì đấy?”
“Cởi quần áo chứ làm gì”
“Tôi biết anh đang cởi quần áo, nhưng tại sao anh lại cởi?”
“Không cởi thì sao mà cho bú được…đừng có nói là cô không biết cái này đấy nhé?”
“Tôi biết, nhưng sao anh lại cởi quần áo của tôi, người muốn cho bú là anh, muốn cởi cũng phải cởi của anh chứ?”
“Yên tâm, chờ lát nữa thôi ta cũng sẽ cởi sạch…” Hắn cười đen tối nhất có thể, động tác trên tay không hề dừng lại.
“Hu…..mau dừng tay lại, mau dừng tay lại, anh có biết anh đang làm gì
không hả! Đồ khốn!” Ta cố gắng nắm chặt lấy quần áo, chỉ sợ buông lỏng
tay là sẽ bị tên dâm tặc này lợi dụng thời cơ mất.
“Ta biết, ta muốn cô mang thai, như vậy đứa nhỏ có thể uống sữa rồi, ha ha…”
“Mang thai???” Ta ngây người ra…
“Đây là cách nam nhân ‘cho bú’ đấy, biết chưa?”
“A a a a a a…” Từ lúc nào, ta và hắn lại ở trên một giường thế này,
khuôn mặt siêu siêu đẹp trai của hắn đang phóng đại gấp vài lần trước
mắt ta….
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ tự nghĩ cách cho nó uống sữa..” Đông Phương đại ca tha cho ta đi….
“Vậy sao? Thật sự không muốn ta ‘cho ăn’ nữa à?”
“Tuyệt đối…không muốn!”
“Ha ha…” Tiếng cười to của hắn mà ta nghe cứ như gió xoáy, biến mất, đúng là một người quá quá đáng sợ……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...