Trận đấu truyền thống? Cả một buổi tối ta ngồi suy nghĩ xem rốt cuộc
trận đấu chết tiệt đó là gì. Rất muốn đi hỏi ai đó nhưng Hoàng thượng đã nói thế thì chắc mọi người đều nghĩ là ta đã biết rồi, nhưng ta đây làm sao mà biết cơ chứ? Ta có phải người triều đại này đâu. Sự tình sao lại đi tới mức này, haizzz, đành chờ ngày mai rồi tính tiếp vậy..
“Meo meo…meo meo…”
Meo meo? Ta ngẩng đầu nhìn con mèo nhỏ màu trắng chỉ xuất hiện ở lãnh
cung. Sao có thể xuất hiện trong phòng ta được nhỉ? Bởi bị coi là phần
thưởng nên ta bị canh phòng nghiêm ngặt, bị ném vào căn phòng này, Hoàng thượng đã hạ lệnh chỉ tới lúc trận đấu ngày mai bắt đầu thì ta mới được ra ngoài.
“Mèo nhỏ, ngoan, lại đây nào.” Ta ngoắc tay về phía con mèo nhỏ đáng yêu kia.
“Ta không phải mèo nhỏ, cô đã từng gặp con mèo nhỏ nào lại to như thế chưa hả?”
Á! Mèo nói chuyện, ta kinh ngạc nhìn nó.
Con mèo kia nhảy lên gường, gạt cái khăn che mặt của ta xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt ta. “Xem ra ta không tìm sai người, cô đúng là tiểu hồ
đồ rồi.”
Tiểu hồ đồ? Xưng hô này chỉ có người trên thiên giới mới biết được. “Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
“Ha ha, ta chính là người nguyệt lão phái xuống để tìm Long châu giúp
cô, người có duyên.” Con mèo tăng thêm âm lượng ở ba chữ người có duyên, khiến ta nghe thật rành mạch rõ ràng. ‘Người’ có duyên? Mèo sao có thể
xem là người được? Bạch gia gia cho dù đã già nhưng chẳng lẽ không phân
biệt được đâu là mèo đâu là người. “Làm sao có thể chứ? Bạch gia gia đã
nói là người có duyên. Là người, sao có thể biến thành mèo được?”
“Khụ..khụ…về điểm ấy có chút hiểu nhầm, ta vốn chuẩn bị đầu thai sang
kiếp người, nhưng đầu thai nhầm nên mới thành mèo, nhưng ta là con mèo
lợi nhất nhất trên thế gian, ha ha…đúng là ông ấy đã phái ta xuống đây
giúp cô.”
Con mèo lợi hại nhất? Ta có nhìn ra được chỗ nào lợi hại đâu đâu, nhưng nếu người khác mà phát hiện ra con mèo biết nói thì khẳng định sẽ cho
là yêu quái, khóe miệng ta co lại, nhớ ngày đó ra cũng bị đầu thai nhầm
như vậy, nhưng tốt xấu gì vẫn được làm người, chỉ vì phạm một ít sai
lầm, còn người kia ngay cả đầu thai làm người với mèo mà cũng nhầm được, thật đúng là đại ngốc, có đáng tin không đây?
“Này này, đừng có nhìn ta với ánh mắt nghi ngờ thế kia. Mũi ta rất thính, Long châu mà ở gần thì ta lập tức có thể ngửi được.”
Mũi thính? Là sở trường của chó kia mà. Haizz, xem ra nó làm mèo mà cũng không phải mèo!!!
“Cô mà còn thở dài thì ta đây sẽ không giúp cô xuất cung nữa.”
Á! “Ngươi biết cách ra khỏi cung ư?”
Nó cười tự tin “Đương nhiên.” Cái mũi hếch lên.
“Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ mau đi luôn đi!” Ta cũng không muốn làm phần thưởng ngày mai đâu.
“Không được, vì mũi ta ngửi thấy có một viên Long châu trong hoàng cung, lấy xong chúng ta mới có thể đi.”
A~~~~~ lại là long châu ~~~~~~
“Vậy long châu ở đâu?”
“Tạm thời chưa rõ, nhưng dựa vào cái mũi của ra nhất định có thể tìm được.”
“Nhưng ngày mai ta sẽ phải làm phần thưởng cho người khác!”
“Vậy chẳng phải tốt lắm sao? Trong trận đấu ngày mai, chúng ta có thể nhân cơ hội tìm xem trên người ai có long châu.”
“Có thể biết trong trận đấu ngày mai à?”
“Đúng vậy, ngày mai sẽ thi bơi!”
Bơi?? Thật là quái lạ, thời cổ đại bảo thủ lại cũng có thể dùng môn bơi để thi đấu, ha ha…Xem ra ngày mai sẽ rất thú vị, ta bắt đầu nôn nóng
muốn xem cuộc thi bơi ở cổ đại như thế nào rồi đấy, “Vậy sau khi lấy
được viên long châu, chúng ta còn có thể ra ngoài cung không?”
“Đương nhiên có thể!”
Ha ha, vậy không có gì phải lo lắng nữa rồi, thanh thản đi ngủ thôi,
chờ ngày mai xem trận đấu. Ha ha, nhưng còn một vấn đề khác, nếu như
người có duyên của ta là con mèo kia, vậy tại sao Long công tử nhìn thấy ta lại không bị làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...