Tôn thị vừa nghĩ như vậy, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.“A? Chẳng lẽ là ông ngoại con tới rồi?” Tôn thị vểnh tai lên nghe.Dương Nhược Tình cũng ngẩng đầu, đúng lúc này, giọng nói của một đứa trẻ từ sân trước truyền đến: “Nương…”“Là Tiểu An!”Tôn thị ánh mắt sáng lên, đặt bộ quần áo ướt trong tay xuống, quay người lại, chạy về phía sân trước để đón.Dương Nhược Tình cười khúc khích, nhặt mớ quần áo cuối cùng trong chậu lên phơi, cất chậu gỗ đi, xoay người đi về phía sân trước.Ở tiền viện, một tiểu nam hài tầm ba bốn tuổi, làn da ngăm đen, khoẻ mạnh kháu khỉnh đang ôm chân Tôn thị làm nũng.Ở phía sau cách đó không xa, còn có một nam hài tử bảy tám tuổi, trắng nõn sạch sẽ.Hắn đứng ở tại chỗ, bên chân để một cái giỏ tre được phủ vải đỏ, vẻ mặt hâm mộ nhìn đứa trẻ kia đang xà vào trong lòng Tôn thị làm nũng.Dương Nhược Tình liếc mắt một cái liền nhận ra hai tiểu nam hài này, chính là hai đệ đệ ruột của mình.Tiểu nam hài trắng nõn kia là Đại An, diện mạo thập phần giống Tôn thị.Nam hài da ngăm đen còn lại là Tiểu An, màu da cùng dáng người, vừa nhìn đã thấy giống Dương Hoa Trung như hai viên gạch cùng nung trong một lò, không nửa điểm khác biệt!Dương Nhược Tình vừa nhìn đã thích hai đệ đệ này.Nàng mỉm cười bước tới, đến trước mặt Đại An, giơ tay sờ soạng đầu hắn.“Mới chỉ qua chút thời gian không thấy, Đại An nhà ta lại cao thêm rồi!”Đệ đệ này lớn lên thật là đẹp mắt, điển hình tiểu shota, tiểu thịt tươi!Nếu ở xã hội hiện đại thì đảm bảo tất cả đội trai xinh gái đẹp đều phải gạt sang một bên!Đại An đang hâm mộ nhìn Tiểu An làm nũng cùng Tôn thị bên kia, không lưu ý có người đến gần.Khi hắn nhìn lên, thấy người đang nói chuyện với mình chính là chị gái, đôi mắt trong và sáng của Đại An mở to vì ngạc nhiên.“Tỷ?”“Ừ!” Dương Nhược Tình ngọt ngào lên tiếng.Đại An nhìn tỷ tỷ trước mắt, đột nhiên mặt liền đỏ, lui lại một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Nhược Tình.Dương Nhược Tình sửng sốt một chút, đứa nhỏ này sao lại sinh ra một chút xa lạ như vậy?Tuy nhiên, niềm vui trong mắt hắn không thể thoát khỏi sự quan sát của nàng.Lại nhìn đến màu đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của hắn, nàng ngay sau đó bừng tỉnh.Tiểu tử thúi, hóa ra là thẹn thùng nha?Một cái bóng nhỏ đột nhiên lao vào vòng tay của Dương Nhược Tình.Nàng cúi đầu nhìn, thì ra là Tiểu An kháu khỉnh, khỏe mạnh đã phát hiện ra nàng.“Tỷ tỷ……”“A, Tiểu An? Tới, tỷ tỷ ôm một cái!”Dương Nhược Tình cúi người bế Tiểu An lên, ở trong tay ước lượng, “Bà ngoại cho đệ ăn đồ gì vậy? Tiểu gia hỏa nặng hẳn lên nha!”“Hì hì, ăn trứng gà!”Đôi tay nhỏ bụ bẫm của Tiểu An gắt gao ôm chặt cổ Dương Nhược Tình.“Tiểu An nhà chúng ta thích ăn trứng gà chứ?” Dương Nhược Tình hỏi.“Thích!”“Tốt, vậy sau này tỷ tỷ mỗi ngày đều sẽ nấu trứng gà cho đệ ăn!” Dương Nhược Tình nói.Bên kia, Đại An trông mong nhìn Dương Nhược Tình cùng Tiểu An thân thiết, trong ánh mắt chớp động một cỗ xúc động, nhưng dưới chân lại ngượng ngùng dịch đi ra ngoài.Đột nhiên, Dương Nhược Tình ôm Tiểu An đi tới, nàng đặt Tiểu An xuống, vươn hai tay.Một bàn tay dắt lấy Tiểu An, một bàn tay khác lại dắt lấy Đại An, “Đi, chúng ta cùng ra cửa đón ông ngoại, sau đó lại về hậu viện gặp cha.”Bỗng nhiên bị Dương Nhược Tình nắm lấy tay, Đại An mới đầu còn có chút không quen, giãy giụa muốn rút ra.Nhưng hắn phát hiện tỷ tỷ sức lực thật lớn, hắn căn bản không rút ra được.Nàng nghiêng mặt cười tủm tỉm nhìn hắn, “Tiểu tử ngốc, ta là tỷ tỷ của đệ, thẹn thùng cái gì nha? Đừng làm kiêu, đi theo ta!”Mặt Đại An lại đỏ lên, hắn cúi đầu đi theo sau Dương Nhược Tình đến cửa chính của Dương gia.Ở cửa chính Dương gia, một chiếc xe bò đang đậu, trên xe bò có một cái lưỡi cày và một chiếc túi da gai buộc miệng.Tôn thị đang nói chuyện với một ông lão lưng còng, tóc bạc trắng.“Ông ngoại!”Dương Nhược Tình vừa đến cửa, liền hướng lão hán kia gọi một tiếng.Lão hán quay đầu nhìn thấy Dương Nhược Tình, vô cùng ngạc nhiên, trong lúc đó, Dương Nhược Tình đã lôi kéo hai đệ đệ đi tới trước mặt lão hán.“Ông ngoại, cháu cùng nương mới vừa rồi vẫn còn nhắc mọi người mãi, trên đường đi có mệt mỏi không ạ? Mau, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi uống trà đi!”Lão Tôn Đầu nhìn đứa cháu gái tóc thắt bím mượt mà trước mặt, ra dáng ra hình nói chuyện cùng mình, có chút không thể tin được.“Thục Trân, Tình Nhi đây là……”“Cha, Tình Nhi hết bệnh rồi!” Tôn thị vội giải thích.“A?” Lão Tôn Đầu kích động đến mức cơ mặt co giật vài cái.Giơ tay ở trên đầu Dương Nhược Tình nhẹ nhàng vuốt ve một chút, lão hán gật gật đầu, hốc mắt có điểm ướt át, nói liên tiếp năm sáu từ “Tốt, tốt, tốt……”“Nương, sao còn đứng ngoài này? Chúng ta về phòng đi?” Dương Nhược Tình thúc giục Tôn thị.Tôn thị phục hồi lại tinh thần: “Được rồi, chúng ta vào nhà đi!”Dương Nhược Tình liếc nhìn con bò già đang lắc đuôi, hỏi Tôn thị cùng Lão Tôn Đầu đang xếp đồ: “Xe bò này thì đỗ ở đâu ạ?”Tôn thị nói: “Cứ dừng ở chỗ này được rồi, hẻm bên chúng ta quá hẹp không thể cho vào được!”Nương, chúng ta đã phân gia.
Lối vào chính thuộc sở hữu của ông bà.
Nếu chút nữa con bò ỉa ra đây, họ chắc chắn sẽ kêu.”Dương Nhược Tình nói.“Vậy sao?” Tôn thị hỏi.“Tình Nhi nói có lý, Thục Trân, hôm nay ta kéo xe bò đến đây, là để đem theo một cái lưỡi cày.
Ngươi chịu khó đứng ở cửa nhìn một chút, ta đi vào nói chuyện dăm ba câu với con rể, sẽ đi ra ruộng cày luôn!” Lão Tôn Đầu nói.Tôn thị vừa nghe những lời này, tâm thực đau.“Cha, ngài đi đường núi đã nửa ngày, cũng chưa có uống một ngụm trà, chưa ăn được một miếng cơm, sao có thể để ngài đi làm việc ngay như vậy được? Dù thế nào cũng không được!”“Đúng vậy ông ngoại, không quan tâm như thế nào, chúng ta cứ ăn cơm trước đã!” Dương Nhược Tình nói, “Mọi người đều vào nhà nghỉ tạm đi, nương đi nấu cơm, còn con sẽ dắt con bò ra bờ ruộng cửa thôn thả một lúc, để cho nó uống chút nước.”“Vậy được rồi, cứ như vậy đi!” Tôn thị nói, đưa Lão Tôn Đầu vào nhà.Dương Nhược Tình xoay người đi dắt bò, một bóng hình đi tới, lấy dây thừng trong tay nàng.“Tỷ, con bò già này quen với đệ hơn, để đệ dắt nó đi!”Là Đại An.Dương Nhược Tình mỉm cười, “Đệ đi đường mệt mỏi rồi, vào nhà nghỉ đi, còn gặp cha chúng ta nữa.
Để tỷ dắt bò đi cho.”Đại An do dự một hồi mới buông tay ra, xoay người chạy chậm chậm về phía ngõ nhỏ bên kia.Bên này, Dương Nhược Tình vỗ vỗ đầu Tiểu An: “Đệ còn đi theo ta làm gì? Về nhà đi nha!”Tiểu An nhìn cửa chính Dương gia, lại nhìn ngõ nhỏ bên kia, thanh âm non nớt hỏi Dương Nhược Tình: “Tỷ, sau này nhà chúng ta đều ra ra vào vào từ bên kia đúng không?”“Đúng vậy.
Sao thế? Tiểu An không vui à?” Dương Nhược Tình ngồi xổm xuống quan tâm hỏi.Tiểu An lắc đầu, "Tiểu An rất vui, Tiểu An thích nhà mới! Nhưng vừa rồi Tiểu An đã đi nhầm đường mà bước qua cánh cửa này.”“Không có việc gì, đi nhầm cũng không sao, đệ là tiểu hài tử mà.
Ngoan, chạy nhanh về nhà đi tìm cha mẹ, tỷ đi thả bò.”“Đệ đi cùng tỷ tỷ!”“Vì sao muốn đi cùng tỷ tỷ vậy?”“Đệ sợ bọn Cẩu Đản khi dễ tỷ!”Cẩu Đản, là vua của đám nhóc trong thôn, vô cùng thích nghịch ngợm cùng gây sự.
Lúc trước nguyên chủ điên điên ngây ngốc, bị bọn Cẩu Đản khi dễ không ít.“Tiểu An thật tốt, biết bảo hộ tỷ.
Đệ yên tâm đi, tỷ hiện tại không còn ngốc nữa, không ai có thể khi dễ tỷ.
Đệ chạy nhanh về nhà gặp cha đi, cha chắc chắn là đang rất nhớ đệ!”Trên mặt Tiểu An lộ ra một tia giãy giụa, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, “Đệ đi trước gặp cha, sau đó sẽ đi tìm tỷ!”Nhìn thân ảnh Tiểu An nhanh như chớp chạy đi, Dương Nhược Tình đáy mắt lộ ra một tia ấm áp.Nàng nhớ tới khi Đại An lại đây muốn lấy dây thừng, trong mắt tiểu nam hài kia chợt lóe lên một tia khẩn trương cùng lo lắng.Đại An chắc cũng giống Tiểu An, lo lắng mình bị người khác ức hiếp đúng không?Hai người đệ đệ này của nàng tuy tính cách khác nhau, một đứa thì dè dặt, nhút nhát, đứa còn lại thì bộc trực và thẳng thắn.
Nhưng cả hai đều có chung một mong muốn là bảo vệ tỷ tỷ của mình!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...