“Cái gì?”Đàm thị vừa nghe vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Khi đi đã mang theo hai lượng bạc ở trên người, sao còn đòi thêm tiền chứ?”Đàm thị bắt lấy ống tay áo Dương Hoa Châu, vội vàng hỏi.
Dương Hoa Châu một bên đỡ lấy Đàm thị, một bên nói: “Cha nói mang nhiều tiền chút để chuẩn bị, cũng không nhất định sẽ tiêu hết.
”Nghe vậy, Đàm thị mới hơi hoàn lại một chút.
Lấy chìa khóa trên eo, xoay người đi vào Đông Ốc phòng.
Lục tung lên, rất nhanh liền cầm ra hai lượng bạc.
“Cùng cha ngươi nói, tất cả của cải đều ở đây, bảo ông ta tiêu vừa chừng thôi!”“Vâng!” Dương Hoa Châu gật đầu.
Hắn xoay người định đi, lại bị Đàm thị gọi lại.
“Bây giờ đã tối muộn, ngươi một người cầm nhiều tiền như vậy đi huyện thành, những tám mươi, chín mươi dặm đường.
Không may gặp phải người xấu đánh cướp thì không được, sáng sớm mai hẵng đi!” Đàm thị nói.
Dương Hoa Châu lắc đầu, vẻ mặt vội vàng.
“Cha bảo con cầm tiền đi suốt đêm.
Nương yên tâm, trên người con có mang theo chủy thủ, không sợ!”Đàm thị vẫn không yên tâm, “Không được, đi tiền viện gọi nhị tiểu tử Vĩnh Tiến bồi ngươi một đạo đi!”Rất nhanh, Dương Vĩnh Tiến liền thay đổi giày, cùng Dương Hoa Châu một đạo ra cửa.
Nhìn theo hai thúc cháu đi xa, Đàm thị đóng lại cửa, đi đến bài vị của tổ tông Dương gia.
Chắp tay trước ngực, lạy vài cái, khẩn cầu một phen.
Sau đó mới đặng chân nhỏ vội vàng đi hậu viện bồi Dương Hoa Mai.
……Sau nửa đêm, Dương Nhược Tình đang ngủ ngon lành.
Cửa phòng đột nhiên bị đập đến rung động.
Nàng giật mình ngồi dậy, tùy tay cầm một cây gậy đặt bên cạnh giường lên.
Sau đó mới phát hiện, bị đập không phải cửa phòng của nàng.
Là cửa phòng cha mẹ.
“Ai vậy?”Âm thanh Dương Hoa Trung ngay sau đó vang lên.
“Lão tam, mở… mở cửa……”Là âm thanh Đàm thị.
Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Đàm thị này hơn phân nửa đêm lại đây, chẳng lẽ là tiền viện xảy ra chuyện gì?Dương Nhược Tình vội vàng xoay người xuống giường.
Ngay khi nàng kéo cửa phòng ra tới, phòng Dương Hoa Trung đã sáng đèn.
Hai vợ chồng Dương Hoa Trung cùng Tôn thị mặc đồ ngủ liền ra cửa phòng.
“Nương, sao vậy?”Dương Hoa Trung hỏi.
Đàm thị bắt lấy cánh tay Dương Hoa Trung.
Lão thái thái đầu tóc bù xù, trong mắt tràn ngập màu đỏ tươi, tóc bạc trên đầu giống như nhiều hơn rất nhiều.
“Tam nhi, Ngũ đệ con cùng Vĩnh Tiến đưa tiền đi huyện thành.
Đã đi hết hơn ba canh giờ, nửa điểm tin tức cũng chưa có!”“Nương trong lòng hốt hoảng, chẳng lẽ trên đường gặp phải người xấu đánh cướp?”Lão thái thái nói nói, liền khóc.
Dương Hoa Trung thấy vậy, tâm tức khắc liền mềm vài phần.
“Đi huyện thành cũng hơn 80 dặm, Ngũ đệ cùng Vĩnh Tiến tới trấn Thanh Thủy còn phải thay ngựa.
”“Cả đi lẫn về phải hết năm, sáu canh giờ.
”“Vùng núi Miên Ngưu này của chúng ta, dân phong thuần phác, hai người bọn họ sẽ không có việc gì đâu.
” Ông liên thanh khuyên nhủ, dỗ dành.
Tôn thị bên cạnh cũng khuyên: “Lão tam nói rất đúng, nương đừng vội, bên ngoài lạnh lẽo, mau vào nhà uống miếng trà nóng đi……”Đàm thị nhìn Tôn thị, gật gật đầu.
“Hai vợ chồng lão tứ không đạo nghĩa, xảy ra chuyện liền trốn biệt.
”“Cha con cùng đại ca bọn họ toàn bộ đã đi huyện thành, nương lúc này có thể dựa vào chỉ còn các con……”Đàm thị lời này vừa ra, nước mắt Tôn thị cũng đi theo rơi xuống.
Tiến Dương gia làm tức phụ mười mấy năm, buổi tối hôm nay là lời ấm lòng nhất.
Tôn thị vươn tay tới, đỡ Đàm thị vào cửa.
Bên này, trước cửa phòng, Dương Nhược Tình lời gì cũng chưa nói.
Nàng đối với việc này giữ lại ý kiến, xoay người chuẩn bị về phòng ngủ tiếp.
Đúng lúc này, tiền viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng la kinh hoàng của Dương Vĩnh Tiến.
“Bà nội, bà nội, bà ở đâu?”Dương Hoa Trung bọn họ còn chưa có kịp vào nhà, nghe động tĩnh như vậy đều sôi nổi xoay người lại.
Đàm thị dẫn đầu xông ra ngoài, hướng bên kia hô to: “Vĩnh Tiến, ta ở bên chỗ tam thúc ngươi!”Trong chớp mắt, Dương Vĩnh Tiến như một trận gió chạy tới.
Một thân bụi bặm, xiêm y trên người rách vài miếng.
Thở hổn hển như trâu, mồ hôi đầy đầu.
“Vĩnh Tiến, ngươi trở về đến vừa lúc, tiền đưa đến trong tay gia gia ngươi chưa?”Đàm thị bắt lấy hai tay Dương Vĩnh Tiến, vội hỏi.
Những người khác cũng đều xúm lại đây.
Dương Nhược Tình nhìn thấy trên mặt và khuỷu tay Dương Vĩnh Tiến có vài vết thương.
Ẩn ẩn nhíu mày, tức khắc có loại dự cảm bất hảo.
Bên kia, Dương Vĩnh Tiến hung hăng thở hổn hển mấy khẩu, âm thanh kèm theo tiếng khóc nức nở: “bà nội, chúng ta nửa đường gặp phải bọn cướp, tiền đều bị đoạt, ngũ thúc còn bị bọn họ đánh cho trọng thương……”“Cái gì?”Đàm thị vừa nghe vậy, cả người tức khắc không chịu nổi.
Mắt thấy liền phải ngã xuống, may mắn Dương Hoa Trung kịp thời đỡ lấy.
“Vĩnh Tiến, rốt cuộc có chuyện gì? Cháu mau tỉ mỉ nói cho rõ!” Dương Hoa Trung lớn tiếng hỏi.
Lúc này, Dương Vĩnh Tiên và Kim thị ở tiền viện cũng đều chạy tới.
Mọi người cùng nhau vào phòng Dương Hoa Trung.
Dương Vĩnh Tiến uống qua một trà do ngụm Dương Nhược Tình rót cho, sau đó mới đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho mọi người.
Dương Nhược Tình đem ngọn nguồn việc này chải vuốt rõ ràng.
Sự tình là thế này:Lúc ấy buổi trưa, trước khi yến hội nhận thân bắt đầu, Dương Hoa Mai đem một chén trà nóng hất tới trên người Vương Xuyên Tử.
Dẫn tới Vương Xuyên Tử bị phỏng nặng.
Lí Chính là đường bá phụ của Vương Xuyên Tử, lập tức đánh xe ngựa đem Vương Xuyên Tử đưa đi phụ cận trấn Thanh Thủy.
Lão Dương cùng Dương Hoa An, Dương Hoa Lâm đứng ngồi không yên, cũng đánh xe bò trong nhà đuổi theo đến trấn Thanh Thủy.
Đoàn người tới y quán Di Cùng Xuân ở trấn trên, y quán thiếu dược, không dám tiếp.
Người Vương gia lại tiếp tục đưa Vương Xuyên Tử đi đại y quán ở huyện thành.
Lão Dương bọn họ cũng ở trấn trên thuê một chiếc xe ngựa, đi theo cùng nhau đi huyện thành.
Tới huyện thành, lão Dương lo lắng tiền trong túi không đủ chi trả tiền khám bệnh.
Sợ mất mặt, liền bảo Dương Hoa Châu chạy nhanh về nhà lấy chút tiền từ Đàm thị để trù bị.
Dương Hoa Châu từ huyện thành ngồi xe ngựa chạy về trấn trên, lại gửi ngựa xe ở trấn trên, đánh xe bò về đến nhà.
Lúc ấy, người trong thôn đều lục tục muốn lên giường ngủ.
Đàm thị đưa cho hắn hai lượng bạc, bảo Dương Vĩnh Tiến bồi hắn cùng nhau đi huyện thành đưa tiền.
Hai thúc cháu tới trấn trên, theo thường lệ đổi chiếc xe ngựa đi huyện thành.
Đi đến một nửa lộ trình, ở một địa phương tên Phượng Lĩnh bên cạnh trấn Bạch Tuyền, đột nhiên lao ra mấy người chặn đường đánh cướp.
Hai lượng bạc trên người Dương Hoa Châu, còn có chiếc xe và con ngựa màu mận chín.
Tất cả đều bị mấy người kia cướp mất.
Hai thúc cháu còn bị mấy người kia đánh một trận.
Dương Hoa Châu vì bảo hộ Dương Vĩnh Tiến nên bị trọng thương.
Chờ đến khi những người đó rời đi, Dương Vĩnh Tiến mới dám đem Dương Hoa Châu chở đi Bạch Tuyền trấn phụ cận.
Tiến vào cửa một y quán.
Hắn không một xu dính túi, cầu xin một lúc lâu cuối cùng mới được đại phu của y quán kia đồng ý trước điều trị cho Dương Hoa Châu.
Còn chính hắn thì suốt đêm chạy về nhà báo tin!Nghe Dương Vĩnh Tiến nói, mọi người trong phòng đều hút một ngụm khí lạnh.
Kim thị càng là đầy mặt sợ hãi, ngao ngao kêu phác lại đây, kiểm tra thân hình Dương Vĩnh Tiến từ trên xuống dưới.
Dương Vĩnh Tiến nói với Kim thị: “nương, nương đừng lo lắng, con không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da một chút.
”Kim thị sau đó mới bớt lo một chút, ngồi một bên lau nước mắt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...