Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Dương Hoa Châu thấy thế, thở dài, nói với Dương Hoa Trung: “nương xuống tay xác thật tàn nhẫn, nhưng chung quy là nương của chúng ta.

”“Tam ca, việc này liền quên đi, được không?”Dương Hoa Trung không hé răng.

Dương Hoa Châu cũng không biết nên nói gì, đứng một hồi cũng tính toán đi về.

Xoay người, đúng lúc nhìn thấy Dương Nhược Tình đẩy cửa tiến vào.

“Tình Nhi, cháu chăm sóc Đại An nhé, ngũ thúc đi về trước.

”Dương Nhược Tình gật gật đầu.

Nàng đi tới bên cạnh Dương Hoa Trung.

“Cha, dược đang đun, đợi lát nữa đệ đệ tỉnh sẽ cho hắn uống, theo lý sẽ không có vấn đề lớn.

”Nàng nhẹ giọng nói.

Dương Hoa Trung ngẩng đầu lên, nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, hôm nay con đã sợ hãi đi?”Dương Nhược Tình sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến ông hỏi ý là gì.

Nàng cười lắc đầu: “Có lý đi khắp thiên hạ, con không sợ!”“Huống hồ, con biết cha nhất định sẽ đến che chở con!”Vẻ mặt Dương Hoa Trung rung động.

“Tình Nhi ngoan, con so với cha mẹ có tiền đồ hơn, biết xuất đầu cho đệ đệ.

”“Con là khuê nữ tốt của cha.

Sau này, con làm gì, chỉ cần có lý, cha đều sẽ chống lưng cho con!”Dương Nhược Tình dùng sức gật đầu.

……Buổi chiều, Dương Hoa Trung mang theo Dương Nhược Tình cùng tỷ đệ Tiểu An, ở phụ cận miếu thổ địa phía trước thôn đốt hương giấy.

Lão Dương bọn họ theo thường lệ đi mộ phần trên núi đốt.

Chân Dương Hoa Trung không tốt, không leo núi được.

Dù cho có thể leo núi, có buổi sáng không thoải mái, cũng sẽ không cùng nhau lên núi.

Ba người đốt hương giấy xong, châm ngòi pháo đốt, đem cống phẩm bát đi ra ngoài.


Sau đó liền xách theo rổ không trở về nhà.

Dọc theo đường đi, gặp được dân trong thôn, nhìn thấy Dương Hoa Trung nằm liệt giường hơn hai tháng lại một lần nữa đứng lên.

Một đám đều kinh ngạc hỏng rồi.

Về đến nhà, Đại An đã tỉnh, Tôn thị đang đút dược cho hắn.

Dương Nhược Tình đi tới sờ trán Đại An.

Còn tốt, không có nóng lên.

“Đại An, đệ uống dược xong thì hãy ngủ tiếp một giấc, chờ đệ tỉnh lại, tỷ sẽ làm món thận khía hoa xào cho đệ bồi bổ thân thể.

”Dương Nhược Tình cười tủm tỉm nói.

Đại An nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Xem đến trong lòng Dương Nhược Tình phát đau.

“Tình Nhi, ta đang muốn hỏi con, đôi cật lợn trong phòng bếp kia là từ đâu ra nha?” Tôn thị hỏi.

Dương Nhược Tình không nghĩ nói chuyện Tiểu Vũ tỷ ra.

Ánh mắt chợt lóe, “Là Đường Nha Tử đưa tới.

”……Mỗi năm một lần tiết đông chí, cứ như vậy trong tình cảnh gà bay chó sủa vượt qua.

Mấy ngày tiếp theo, Đàm thị nằm trên giường tĩnh dưỡng, đóng cửa không ra ngoài.

Đại An bên này, Tôn thị từ trong một đống đồ thêu được giải thoát ra tới, mỗi ngày sắc thuốc cho Đại An, thật cẩn thận chiếu cố nhi tử.

Dương Nhược Tình cũng không nhàn rỗi, mỗi đêm trước khi ngủ, còn đắp lỗ tai cho hắn, xoa ấn huyệt vị phụ cận lỗ tai.

Cố gắng hết sức có thể để đệ đệ không bị lưu lại di chứng gì.


Trong mấy ngày này, Lạc Phong Đường cũng tới xem qua Đại An vài lần.

Vì sợ Đại An nằm dưỡng thương nhàm chán, hắn làm cho Đại An và Tiểu An mấy cái ná.

Sau 5 ngày, Đàm thị rốt cuộc cũng xuống giường.

Mở ra cửa phòng, thần thái sáng láng.

U ám bao phủ ở sân Dương gia mấy ngày vừa rồi cũng trở thành hư không.

Bởi vì, nhà Vương Hồng Toàn đã bán lợn.

Bà mối hai bên mang theo Vương Xuyên Tử tới nhận thân!“Ông bà con bên kia, lúc này sợ là thật sự cùng chúng ta chặt đứt lui tới.

”Khi nấu cơm sáng , Tôn thị nói với Dương Nhược Tình.

“Vương Xuyên Tử tới nhận thân, bà nội gọi nhóm tức phụ của nhà lão Vương, lão Trần lại đây chưởng muỗng.

”“Gia con cũng không gọi cha con qua ngồi.

”Khi Tôn thị nói những lời này , Dương Nhược Tình đang ngồi xổm một bên băm cải trắng tính toán cho lợn, gà ăn.

Nghe vậy, nàng cong môi cười.

“Đoạn liền đoạn, thiếu bọn họ, cuộc sống của chúng ta lại tốt hơn.

”Tôn thị thở dài: “Cũng không biết là chủ ý của gia con hay là của bà nội con? Lần trước gia con vẫn tới khuyên giải.

”“Không quan tâm là gia hay là bà nội, quan trọng sao?” Dương Nhược Tình hỏi.

Đàm thị xướng mặt đỏ, lão Dương diễn vai phản diện, một cái chăn không đắp cho hai người qua đường!“Gia con là người nói một đàng làm một nẻo, cái miệng là thiên hạ đệ nhất pháo.

” Nàng bĩu môi nói.

Tôn thị lắc đầu.


Khuê nữ nói không sai, công công xác thật như thế.

Từ trước rất nhiều lần, nàng bị ủy khuất, cha chồng đều nói thật tốt.

Làm cho nàng đầy bụng ủy khuất đều không thể phát tác.

Hiện tại nhớ lại, cha chồng kia không phải chủ trì công đạo, là thiên vị.

“Nương đã nhiều ngày luôn suy nghĩ những việc này.

”Tôn thị buồn bã nói.

“Nương sống nửa đời người, thật nhiều đồ vật đều không nhìn chuẩn bằng Tình Nhi.

”“Nương vô dụng, không bảo vệ được con, cũng không bảo vệ được Đại An, Tiểu An.

”“Đại An bị bà nội con đánh lỗ tai, Tiểu An bị cô con đánh ra máu mũi, cổ họng ta cũng không dám ra một tiếng……”Tôn thị nói đến đây, cúi đầu gạt lệ.

Dương Nhược Tình khuyên giải.

“Nương, nương đừng khóc, khóc là vô dụng nhất!”Nàng nói.

“Chúng ta ăn nhiều mệt như vậy, dù cho là đầu bò thì cũng nên nhận được một bài học.

”“Chỉ cần sau này nương và cha đừng có luôn mềm lòng, không rõ thị phi đúng sai, ủy khuất mà con và bọn đệ đệ phải nhận cũng không uổng phí!”Tôn thị gật gật đầu.

“Ừ, nương nghe Tình Nhi……”……Cho lợn ăn xong, nhặt trứng gà, Dương Nhược Tình rửa tay sạch sẽ.

“Nương, nhà Đường Nha Tử ngày mai sẽ sửa lại nhà, con qua giúp hắn dọn dẹp quần áo, đến giờ cơm trưa sẽ trở về.

”Tôn thị cầm xẻng, đang chuẩn bị tới dọn chuồng lợn, nghe Dương Nhược Tình nói, mỉm cười gật đầu.

“Cơm trưa để nương nấu, con cứ qua đó giúp bọn họ dọn dẹp cho tốt.

”“Vâng, con đi đây.

”……Đi đến đầu ngõ, Dương Nhược Tình hướng về phía cửa chính Dương gia liếc mắt nhìn một cái.

Vương Xuyên Tử hôm nay tới nhận thân.

Chiếu theo tập tục của thôn Trường Bình, nhận thân lại kêu giảng thân.

Vương Xuyên Tử sẽ đi cùng bà mối hai bên, mang theo thịt, cá, rượu làm quà tặng tới Dương gia.


Dương gia sẽ mời trưởng bối trong tộc, còn có lão giả đức cao vọng trọng trong thôn đến nhà.

Vì việc hôn sự này, trưng cầu ý kiến của đại gia.

‘lén nhi tử công chúng nữ ’, chính là ý tứ này.

Nói như vậy, nhưng trưởng bối trong tộc và nhóm lão giả mời đến sẽ không có phê bình gì.

Đều chỉ là đi ngang qua sân khấu, ăn bữa cơm, uống đốn rượu.

Dương Nhược Tình thu hồi tầm mắt.

Chuyên chú hướng bên kia đi đến.

Năm ngày trước, vì một chén sủi cảo dẫn tới trò khôi hài.

Về cơ bản, vẫn là bởi vì Dương Hoa Mai dây dưa Đường Nha Tử.

Bị nàng làm cho tức giận bỏ chạy.

Trong lòng Đàm thị đọng lại hỏa, tìm không thấy chỗ ngồi phát tiết.

Đúng lúc Đại An đưa sủi cảo qua, đụng phải họng súng của bà, bởi vậy kéo ra đại chiến……Nhưng hôm nay tốt rồi, Dương Hoa Mai đính hôn.

Về sau lại sẽ không tới dây dưa Đường Nha Tử nữa.

Dương Hoa Mai hết hy vọng, Đàm thị yên tâm, Đường Nha Tử bớt lo, bản thân nàng cũng vui vẻ.

Nghĩ vậy, khóe miệng Dương Nhược Tình gợi lên độ cong sung sướng, nện bước cũng càng thêm nhẹ nhàng.

Phía trước thình lình lóe ra một bóng người.

Quá đột ngột, khiến nàng thiếu chút nữa đụng vào trên người hắn.

May mà nàng phản ứng mau, kịp thời dừng chân.

Ngẩng đầu lên nhìn, nàng kinh ngạc.

Mộc Tử Xuyên?Nghĩ đến hôn sự của hắn và Dương Nhược Lan, Dương Nhược Tình cười hì hì một cái.

Cùng hắn trêu ghẹo nói: “A, không phải tỷ phu tương lai sao? Cô em vợ xin chúc mừng ngươi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui