Nồi sủi cảo đầu tiên được mở nắp ra sóng nhiệt ập vào trước mặt.
“Oa, thơm quá!”Dương Nhược Tình buông tiếng thở dài, một tay cầm chén, một tay cầm tiểu trúc lên.
Sủi cảo trắng bóng múc tràn đầy hai chén lớn.
“Đường Nha Tử, nhân lúc sủi cảo còn đang nóng, ngươi mau đem về nhà đi.
”Dương Nhược Tình phân phó, lại cầm hai cái chén không úp ngược ở mặt trên để giữ độ ấm.
Lạc Phong Đường không chậm trễ, tiếp nhận chén sủi cảo đặt vào giỏ tre.
“Tam thẩm, Tình Nhi, cháu xin phép về trước.
”“Được rồi, có rảnh nhớ tới đây chơi!” Tôn thị đưa hắn ra phòng bếp.
Xoay người trở lại bên bệ bếp, Dương Nhược Tình lại múc ba chén sủi cảo lớn đặt ở kia.
Tôn thị nói: “Tình Nhi, nhà ta vẫn còn nồi sủi cảo thứ hai, ba chén này, trước đưa cho ông bà con, còn có thúc Trường Canh bọn họ mấy nhà đưa đi.
”Dương Nhược Tình vui vẻ gật đầu.
Tiết đông chí, thân thích bằng hữu chi gian tặng thức ăn cho nhau, đây chính là tập tục.
Tôn thị bưng một chén trong đó lên, xoay người muốn đưa đi tiền viện Dương gia.
“Nương, sủi cảo của ông bà con bên kia để con đưa đi cho.
”Dương Nhược Tình gọi Tôn thị lại nói.
Dương Hoa Mai trước đó bị nàng làm cho tức giận bỏ chạy, không chừng đã chạy đi cáo trạng với Đàm thị.
Tôn thị là người hiền lành, đi qua không chừng đâm trúng họng súng của Đàm thị.
Tôn thị giống như nhìn ra sầu lo của Dương Nhược Tình, mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì, hôm nay ăn tết, ta chỉ là đưa sủi cảo qua, bà nội con sẽ không làm gì.
”Khuê nữ va chạm với tiểu cô của nàng.
Nếu để khuê nữ đưa sủi cảo qua, nói không chừng sẽ bị bà nội nàng bắt được giáo huấn một trận.
Tôn thị không yên tâm.
Ánh mắt Dương Nhược Tình chợt lóe.
“Nương, hai ta đều đừng đi, để Đại An đưa đi.
”Dương Nhược Tình ngay sau đó kêu Đại An tới, dặn dò hắn vài câu, sau đó đem một chén sủi cảo dùng giẻ lau lót dưới đế.
“Đưa đi để cho các nàng lấy sủi cảo, nhớ mang chén không về.
”Nàng dặn dò nói.
Đại nam hài cười gật gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm đi!”Đại An ngay sau đó đưa sủi cảo đi.
Bên này, Dương Nhược Tình nói với Tôn thị: “nương, nương trông nồi sủi cảo thứ hai nhé, người trong nhà ta còn chưa có ăn cơm sáng đâu.
”Tôn thị gật đầu.
Dương Nhược Tình lấy giỏ tre, đặt chén sủi cảo cho nhà thúc Trường Canh cùng thúc Đại Ngưu vào.
“Con đi một lát liền trở về.
” Nàng nói với Tôn thị.
“Ừ, trên đường cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.
” Tôn thị dặn dò.
Dương Nhược Tình ngay sau đó vác rổ nện bước nhẹ nhàng ra sân.
Đầu tiên nàng đi đến nhà thúc Đại Ngưu.
Thúc Đại Ngưu đang ở trong sân cắt hương giấy, nhìn thấy Dương Nhược Tình lại đây, rất là vui vẻ.
“Tình Nhi tới có việc gì?”“Thúc Đại Ngưu, nương cháu gói sủi cảo, bảo cháu đưa một chén tới cho các đệ đệ, muội muội nếm thử.
”“Được rồi, thím Đại Vân cháu đang ở trong phòng bếp đó!”Đại Ngưu ngay sau đó quay đầu hướng phòng bếp nơi đó kêu.
Mới hô một tiếng, Đại Vân liền ra tới.
Phụ nhân đeo tạp dề quanh hông, xắn tay áo, trên hai tay đều dính bột lúa mạch.
Hiển nhiên, cũng đang vội vàng cán vỏ.
“Ai A, hai mẹ con cháu thật là nhanh nhẹn, sủi cảo đã ra nồi rồi sao? Ta vừa mới bắt đầu gói đây……”Đại Vân cười nói, lại đây tiếp nhận chén trong tay Dương Nhược Tình.
Mở cái nắp ra cúi đầu ngửi một cái, “Nha thật thơm, nhân làm bằng gì vậy?”“Thịt và đậu phụ khô.
” Dương Nhược Tình nói.
Nhìn mấy cái củ cải nhỏ đang vây quanh bên cạnh thím Đại Vân, một đám bị mùi hương kia câu cho nhảy cẫng lên.
Đặc biệt là nha đầu nhỏ nhất kia, ngón tay còn nhét vào trong miệng mút.
Dương Nhược Tình không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Đại Vân tức giận liếc mắt nhìn đám củ cải nhỏ chung quanh, nói: “Một đám mèo con thèm ăn, tính, các con đúng là có lộc ăn, mau tới ăn sủi cảo đi.
”Đại Vân đem sủi cảo đổ xuống, không màng Dương Nhược Tình phản đối, lại kiên trì đem chén rửa sạch sẽ mới thả vào trong rổ.
“Tay nghề của thím không thể so được với nương của cháu, nhưng hôm nay dù sao cũng là ăn tết.
Đợi lát nữa sủi cảo chín ta cũng đưa một chén qua cho nhà cháu, ăn không ngon cũng đừng chê cười nhé!” Đại Vân nói.
Dương Nhược Tình cười lắc đầu: “Nơi nào sẽ, thím thật khéo tay, làm được món tương ớt ngon nhất thôn chúng ta!”“Phải không? Tình Nhi thích ăn à?” Đại Vân thật cao hứng hỏi.
Dương Nhược Tình gật đầu.
Không chỉ nàng thích ăn, hai vợ chồng Dương Hoa Minh cũng thích ăn.
Lúc trước phân gia, thím Đại Vân tặng một vại tương ớt nhỏ.
Bị tên trộm Dương Hoa Minh kia lấy gần hết.
Chuyện này, thím Đại Vân vẫn luôn chẳng hay biết gì.
“Được rồi, thím bận việc trước đi, cháu vẫn còn một chén sủi cảo đưa qua cho thím Quế Hoa.
” Dương Nhược Tình nói.
“Được, vậy cháu đi đi, hôm nay ta sẽ không giữ cháu.
”Dương Nhược Tình đi ra khỏi sân nhà Đại Vân, phía sau ẩn ẩn truyền đến tiếng hoan hô của đám nhóc tì ăn sủi cảo.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười vui sướng.
Tuy rằng nhật tử thanh bần, nhưng niềm vui trao nhau là có thật.
Rất nhanh, nàng liền đến phụ cận nhà thím Quế Hoa.
Vừa mới đi qua giao lộ phía trước, liền nhìn thấy ở một góc bên ngoài cửa viện, hai bóng người đang lôi lôi kéo kéo.
Nữ, là khuê nữ của thím Quế Hoa cùng thúc Trường Canh, tên là Tiểu Vũ.
Sinh cùng năm với nàng, nhưng Tiểu Vũ hơn tháng, nàng thường gọi nàng ấy là Tiểu Vũ tỷ.
Mà nam nhân, thế nhưng lại chính là Trần Hổ nhà Trần đồ tể!Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Trần Hổ nổi tiếng ương ngạnh ở thôn Trường Bình.
Hắn ỷ vào trong nhà nhiều huynh đệ, luôn ức hiếp bạn bè cùng lứa tuổi.
Đệ đệ hắn, Trần Cẩu Đản, còn có Trần Hùng, lần đó còn dắt chó chặn Đại An dưới gốc cây du già.
Trần Hổ và Tiểu Vũ tỷ sao lại lôi kéo cùng nhau vậy?Hai người bọn họ đứng ở phụ cận cửa viện lôi kéo, bên này Dương Nhược Tình cũng ngượng ngùng đi qua.
Vì thế nàng trốn đến bên cạnh một thân cây, muốn nhìn một chút bọn họ rốt cuộc đang làm gì.
Bên kia, Trần Hổ đem cái cật lợn buộc buộc bằng rơm trong tay hắn, cường nhét vào trong tay Tiểu Vũ.
“Hôm nay là tiết đông chí, đây là đồ nhắm rượu ta mang cho cha ngươi, Tiểu Vũ ngươi thu đi!”Tiểu Vũ lại chắp tay ra sau người.
“Trần Hổ, cật lợn ngươi cầm về đi.
Cha ta đã có đồ nhắm rượu rồi, không cần phải……”“Còn có, ngươi sau này cũng đừng có lại đến tìm ta, bị người khác nhìn thấy sẽ nói xấu.
”Tiểu Vũ lạnh lùng nói xong, xoay người rời đi, bị Trần Hổ ngăn lại.
“Diêu Tiểu Vũ ngươi có ý gì? Ta thích ngươi như vậy, trộm cật lợn trong nhà đưa tới ngươi, là cho ngươi mặt mũi!”“Ngươi con mẹ nó, đừng thấy người ta cho mặt mũi lại không cần!”Trần Hổ gầm nhẹ.
Tiểu Vũ hoảng sợ, xoay người nhìn về phía sau sân.
Đè thấp âm thanh nói với Trần Hổ: “Ngươi nói nhỏ chút được không? Bị nương ta nghe thấy là không được.
Ngươi mau về nhà đi!”“Lão tử liền không về, cật lợn hôm nay ngươi không thu, ta liền tự mình đưa vào phòng cho nương ngươi!”Trần Hổ nói, nhấc chân liền định đi vào trong viện nhà Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, dùng tay đẩy Trần Hổ đi.
“Ta nhận, ta nhận còn không được sao?”Tiểu Vũ tiếp nhận cật lợn do Trần Hổ đưa qua.
Trần Hổ lại giơ tay sờ soạng mu bàn tay Tiểu Vũ một chút, sau đó mới thỏa mãn cười.
“Ta sau này lại đến tìm ngươi, đi trước đây!”Nói xong những lời này, Trần Hổ nghênh ngang rời đi.
Bên này, Tiểu Vũ dựa vào tường viện, chậm rãi trượt người xuống.
Một bộ dáng như sắp hư thoát.
Nhìn cật lợn trong tay, nàng khóc không ra nước mắt, bàng hoàng vô thố.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...