Khi Dương Nhược Tình đi vào trong sân nhà Lão Lạc, hai người Lạc gia đang khí thế ngất trời xúc tuyết.
Tạo ra một con đường từ cửa sân đi thẳng tới cửa phòng bếp và nhà chính.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình lại đây, ánh mắt Lạc Phong Đường sáng lên.
Lạc Thiết Tượng bên cạnh nói: “Đường Nha Tử, còn dư lại không nhiều lắm, để đại bá làm là được.
Cháu đưa Tình nha đầu vào nhà uống miếng trà cho ấm.
”“Vâng!”Lạc Phong Đường buông xẻng trong tay xuống, đi tới phía Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, để ý kẻo trượt chân.
”Hắn vươn cánh tay về phía nàng, muốn để cho nàng bám theo cánh tay hắn đi lại đây.
Dương Nhược Tình cười hì hì, nói: “Không có việc gì, một đường ta đều đi được vững chắc…… A nha!”Còn chưa nói xong, lòng bàn chân đã bị trượt, thân mình đổ về sau một chút.
Một đôi cánh tay hữu lực kịp thời nâng sau eo nàng.
Nàng mở mắt ra, khuôn mặt hắn đang cách nàng chỉ trong gang tấc, cười đến nhu hòa.
Ánh mắt hắn sáng quắc, bên trong đựng đầy sủng nịch.
“Tình Nhi, ngươi không sao chứ?”Hắn ra tiếng hỏi, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt nàng.
Có hơi chút ngứa, có hơi chút nhột.
Cả người như có một dòng điện chạy qua, mặt nàng tức khắc đỏ lên.
“Ai, cậy mạnh gặp báo ứng, còn may ngươi kịp đỡ lấy ta!”Nàng chế nhạo, ý đồ che giấu hoảng loạn trong lòng.
Nhưng hắn đã kịp thấy khuôn mặt nàng đỏ lên, đáy mắt nam hài xẹt qua một tia cười.
Hắn đỡ nàng đứng vững dậy, một tay kia thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
“Đi, ta dắt ngươi đi.
” Hắn nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Lạc đại bá vẫn còn đang ở kia cười tủm tỉm nhìn theo, nàng nếu là lại trượt ngã, sẽ thật mất mặt.
Hắn lập tức dắt vào nàng nhà chính sau đó mới buông tay nàng ra, xoay người đi châm trà cho nàng.
Nàng dựa gần bên cạnh bàn ngồi xuống.
Bàn tay bị hắn nắm qua kia, ngón tay theo bản năng cuộn tròn thành quyền.
Đây không phải là lần đầu tiên dắt tay với hắn, sao lúc này lòng bàn tay đều ướt vậy?Cái quái gì thế.
Dương Nhược Tình ngươi thật là càng sống càng thụt lùi, có hơi chút tiền đồ được không?Khi nàng trong lòng còn đang chửi thầm chính mình, thì một chén trà nóng hầm hập đã đưa tới trước mặt.
“Uống cốc trà nóng để làm ấm người đi, không vội nấu cơm, mọi người còn chưa có tới đâu.
” Lạc Phong Đường nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đôi tay nâng chén trà lên.
Nhấp một ngụm, lại ôm ở trong tay cho ấm.
Thân thể ấm hơn một ít, nàng sau đó mới nâng mắt lên đánh giá Lạc Phong Đường.
Hôm nay hắn mặc chiếc áo bông mà Tôn thị làm, cả người thoạt nhìn thần thái sáng láng hơn hẳn.
Tóc sửa sang lại, mặt cũng rửa rất sạch sẽ.
Sườn mặt trước sau như một vừa lãnh ngạnh vừa lưu loát, ngũ quan lập thể thâm thúy.
Khi hắn còn chưa nói lời nào lại khiến cho người ta có một loại cảm giác khó gần.
Giống như một khối hàn băng, cự người ở xa ngàn dặm.
Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn nàng, lại như tia nắng mặt trời ấm áp.
Đầy mâu thuẫn, xung đột với hơi thở lạnh nhạt toàn thân hắn.
Đặc biệt khi hắn mỉm cười, lại phảng phất như mùa xuân về.
Cho dù đã nhìn quen các loại mỹ nam trên toàn thế giới, Dương Nhược Tình vẫn đối với nam sinh trước mắt này âm thầm kinh ngạc, cảm thán.
Có thể dung hợp một cách hoàn mỹ loại cảm giác mâu thuẫn này ở bên nhau, thật là hiếm thấy.
“Tình Nhi, nguyên liệu nấu ăn buổi trưa ta đã chuẩn bị một ít, đều đang để ở trong phòng bếp.
”Đối diện, Lạc Phong Đường mỉm cười nói.
“Đợi lát nữa ngươi nhìn xem còn thiếu những gì, phân phó một tiếng, ta lại đi chuẩn bị.
” Hắn lại nói.
Dương Nhược Tình gật gật đầu, đánh giá canh giờ không sai biệt lắm, liền buông bát trà xuống.
“Đi, chúng ta tới phòng bếp khởi công!”Hai người ngay sau đó vào phòng bếp.
Đây là lần thứ ba Dương Nhược Tình đến thăm phòng bếp Lão Lạc gia.
Đối với phòng bếp nhà hắn, ấn tượng của nàng gắn liền với hai chữ: Dơ, loạn.
Đặc biệt là lần đầu tiên đưa sủi cảo tới, con chuột từ trong thùng gỗ chạy vụt ra, đã để lại trong lòng nàng một bóng ma không nhỏ.
Hôm nay nàng qua đây hỗ trợ sớm, chính là tính toán đằng ra một canh giờ giúp nhà hắn dọn dẹp phòng bếp trước.
Nhưng khi nàng đi theo Lạc Phong Đường vào phòng bếp.
Mọi thứ trước mặt lại khiến nàng kinh ngạc.
“Đường Nha Tử, ngươi xác định đây là phòng bếp nhà ngươi sao? Ta không đi nhầm chỗ chứ?”Nhìn mọi thứ trước mặt, đôi mắt Dương Nhược Tình mở to, trợn tròn.
Nền bếp rất sạch sẽ.
Trên bệ bếp cũng được rửa sạch thoả đáng.
Cái muôi, giẻ lau, trúc, dao phay, cái thớt gỗ, ấm sành……Tất cả đều giống như đang phát sáng.
Đám cây trúc trước đó còn chất đống ở góc tường bây giờ đã không thấy đâu cả, thay thế vào đó là một chiếc bàn nhỏ, lùn.
Trên chiếc bàn nhỏ để một cái sọt trúc.
Bên trong cái sọt đựng cải trắng đã rửa sạch sẽ, măng tây đã gọt vỏ, rau hẹ đã làm sạch, cùng với khoai tây đã gọt vỏ……Chỉnh chỉnh tề tề đặt cùng nhau, có lẽ là mới rửa cách đây không bao lâu, mặt trên của rau hẹ còn lưu lại bọt nước trong suốt.
“Ta đã tạo nghiệt gì? Công tác chuẩn bị đã làm hoàn hảo đến vậy, ta đây không phải chỉ cầm cái muôi lên là không còn việc gì để làm sao?”Dương Nhược Tình tấm tắc nói.
Lạc Phong Đường ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ta chỉ rửa sạch rau thôi, việc lớn còn phải nhờ Tình Nhi ngươi tới làm!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cười gật gật đầu: “Tiểu tử ngươi được lắm, trên tay biết làm việc, miệng cũng ngọt, không tồi không tồi.
”Lạc Phong Đường hắc tuyến đầy đầu.
Tình Nhi nói mấy lời này hệt như một ông cụ non, giống như trưởng bối khen vãn bối vậy.
“Thịt ngươi mua hôm qua đâu?”Âm thanh Dương Nhược Tình lại lần nữa truyền đến, người cũng đi đến bên tủ bát.
Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần, đi theo qua: “Thịt ta treo ở xà nhà.
”Dương Nhược Tình vừa nhấc đầu, xà nhà quả thực đang treo ba cân thịt ba chỉ mà bọn họ mới mua ở chợ ngói hôm qua.
“Di, là…… Con thỏ?”Nàng chỉ vào đồ vật đã lột sạch da đang treo ở bên cạnh, ngạc nhiên hỏi.
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Thỏ và gà rừng.
”“Sao lại có vậy?” Dương Nhược Tình lại hỏi.
Con thỏ kia sợ là cũng phải đến bốn cân, gà rừng cũng không nhỏ, tầm hai cân!“Hôm qua ta vào trong núi săn.
” Lạc Phong Đường nói.
“A!” Dương Nhược Tình gật gật đầu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, nàng thu hồi tầm mắt, có chút không vui nhìn hắn.
“Hôm qua tuyết lớn như vậy, sao ngươi còn vào núi chứ? Nếu bị đông lạnh hỏng rồi thì biết làm sao?”Lời nói buột miệng thốt ra không che giấu được trách cứ cùng lo lắng.
Trong lòng Lạc Phong Đường nao nao.
Tình Nhi đang quan tâm ta sao?Nụ cười của nam hài càng thêm nhu hòa.
Hắn gãi gãi đầu hướng về phía nàng nhếch miệng cười: “Không sao, ta thấy hôm nay mời khách, liền muốn đi kiếm một ít món ăn hoang dã tới để thêm đồ.
”“Nhưng tuyết rơi nhiều như vậy, bên ngoài cũng không người đi lại.
Ngươi lại một mình vào núi, rất nguy hiểm!”Nàng có hơi chút nôn nóng nói.
“Không có việc gì, ta thường đi vào núi, trong núi cũng không có ai……” Hắn nói cộc lốc.
Dương Nhược Tình sửng sốt.
“Nhưng ánh mặt trời chiếu trên tuyết cũng không tốt, nơi nơi trắng xoá dễ đi lạc đường.
”Nàng nói tiếp: “Ta mặc kệ, dù sao lần tới ngươi nếu còn dám dưới trời tuyết mà chuồn êm vào núi, đừng trách ta không khách khí!”“A?”Lạc Phong Đường há hốc mồm.
Nhìn bộ dáng nữ hài trước mắt thở phì phì, hắn không nhịn được cười.
“Tình Nhi, ta đảo có chút muốn biết, ngươi sẽ không khách khí như thế nào?”Hắn hỏi thẳng thừng, một bộ dáng thực thiếu ăn đòn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...