Xấu Nữ Làm Ruộng Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội


Ban đêm lên giường, Đàm thị lại thì thầm nói cho lão Dương nghe chuyện ban ngày của Dương Hoa Mai.

“Mai nhi xem ra đối với tiểu tử Lão Lạc gia kia động lòng thật.

” Đàm thị đầy mặt lo lắng nói.

“Cha Mai nhi, hôn sự lão ngũ coi như đã định ra tới, tôi thấy nên bắt đầu đi tìm một nhà chồng tốt cho Mai nhi!”Nghe Đàm thị nói, lão Dương trầm mặc hút thuốc lá sợi.

“Chuyện này bà làm nương nên nhọc lòng, bà nói sao thì làm vậy đi!” Ông nói.

Đàm thị gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.

Lão Dương thấy thế, lại hỏi: “Thấy bà như vậy, chẳng lẽ đã nhìn trúng nhà nào sao?”Đàm thị biết dù sao cũng trốn không thoát ánh mắt của nam nhân, liền gật gật đầu.

“Nhi tử Vương Xuyên Tử của nhà Vương Hồng Toàn trong thôn, ông thấy như thế nào?” Đàm thị hỏi.

Lão Dương nheo mắt lại, ở trong đầu liên tưởng đến chuyện nhà Vương Hồng Toàn.

“Vương Hồng Toàn là huynh đệ của lí chính Vương Sóng Lớn, cũng là phú hộ của thôn ta.

” Đàm thị tinh tế phân tích.

“Hai vợ chồng Vương Hồng Toàn dưới gối có hai gái, một trai.

”“Hai khuê nữ đều gả ở thôn bên, trong nhà có mười mấy mẫu ruộng, một sân viên, đều thuộc về vật tắc mạch.

”“Hai vợ chồng Vương Hồng Toàn tới hơn 30 tuổi mới sinh được vật tắc mạch như vậy, chính là cục cưng bảo bối.

”“Nếu Mai nhi gả qua, chính là Vương tức phụ.

” Đàm thị nói.


Lão Dương cũng gật gật đầu: “Hai vợ chồng Vương Hồng Toàn là người có tiếng thành thật trong thôn, lường trước cũng không dám ức hiếp Mai Nhi của ta.

”“Trong nhà nhật tử cũng không có trở ngại gì, nhưng vật tắc mạch kia thân thể gầy yếu, có chút yếu đuối mong manh……” Lão Dương nói.

Đàm thị bĩu môi: “Như thế tính là gì? Yếu đuối mong manh mới hảo, không ức hiếp được Mai Nhi của ta!”“Nếu nắm tay kia của con rể có thể đánh chết một đầu hổ, ta thật đúng là không yên tâm đem khuê nữ gả qua!” Đàm thị nói.

Lão Dương cũng suy ngẫm.

Vật tắc mạch nhược điểm Không có gì, dù sao bên này đàn ông Dương gia nhiều.

Nếu gặp ngày mùa, đi qua giúp đỡ thì cũng không thành vấn đề.

Vương Hồng Toàn lại là huynh đệ của lí chính, ở trong thôn cũng không ai dám ức hiếp.

“Được, ngươi liền đi hỏi thử một chút xem.

Trước xem bên kia có thái độ gì, rồi chúng ta lại nói sau!”……Ban đêm tuyết rơi.

Từng viên đập trên cửa sổ, phát ra tiếng bùm bùm.

Dương Nhược Tình nằm trong ổ chăn, vẫn cảm thấy lạnh, hai chân đụng tới đâu cũng lạnh.

Người một nhà đều làm áo bông, quần bông, nhưng chăn bông trên giường còn chưa kịp đổi, vừa mỏng vừa rách.

Nàng ngủ, phải đem áo bông, quần bông tất cả đều đáp ở mặt trên của chăn nhưng vẫn không dùng được.

Nàng cảm giác chính mình giống hệt một con chim đang co ro, ôm thân mình run thành một đoàn.

Lúc này, nếu trong phòng có điều hòa, máy sưởi thì thật tốt……Dù cho không có, thì giường, thảm điện cũng không tồi!Nếu vô dụng, thì có cái túi chườm nóng ấm chân cũng tốt!Một đêm như vậy qua đi.

Buổi sáng dậy đẩy cửa ra vừa thấy, bên ngoài tuyết bay tán loạn, trên mặt đất đều trắng xóa.

Trên nóc chuồng lợn, bao trùm một tầng tuyết thật dày ba con lợn con nằm bên trong rầm rì.

Dương Nhược Tình xoa xoa tay, trách không được đêm qua lạnh như vậy.

Hóa ra là ấp ủ một hồi tuyết !“Tỷ tỷ, buổi sáng chúng ta đắp đôi người tuyết nhé?”Đại An lôi kéo Tiểu An vui sướng chạy tới, hai tiểu tử mặc áo bông quần bông, khuôn mặt lộ ở bên ngoài đều lạnh đến đỏ bừng.

Nhưng cảm xúc lại rất hăng hái.

Dương Nhược Tình nắm lấy ngón tay lạnh băng của Tiểu An, xoa vài cái, lại hà mấy hơi nóng.

Cười nói với bọn họ: “Đắp người tuyết cũng được, nhưng phải đợi tỷ quét hết tuyết ở chuồng lợn, sau đó lại thêm rơm rạ sưởi ấm cho đám lợn con xong đã!”“Vâng!”Hai tiểu tử vui sướng đáp lời, xoay người đi trong viện nghịch tuyết.

Bên này, Dương Nhược Tình lắc mình vào phòng bếp.

Tôn thị đeo tạp dề quanh hông, ngồi xổm trước cửa bếp lò, bên chân đặt hai chậu sành.

Chiếc nồi trên bếp đang nấu cháo, nhiệt khí từ nắp nồi bay ra ngoài, cùng với tiếng sôi lục bục.

“Nương, con tới giúp nương.

”Dương Nhược Tình đi tới vươn tay.


Tôn thị nói: “Có chút nặng, để nương bê cho.

”Bên trong hai chậu sành, để mảnh vụn gỗ và quả thông.

Mặt trên lại đặt than cây ăn quả.

Bên trên than phủ một lớp tro, vừa để che khói bụi, vừa để giữ ấm, giúp lửa trong nồi tiếp tục cháy.

Dương Nhược Tình không lay chuyển được Tôn thị, bèn lưu tại trong phòng bếp.

Người một nhà ăn cơm sáng xong, buổi sáng, tuyết vẫn còn rơi.

Dương Nhược Tình cùng Tôn thị hợp lực, đem chuồng lợn dọn dẹp sạch.

Đem cây hương bồ lần trước phơi khô toàn bộ kéo gần lại trong ổ lợn.

Để ở bên cạnh, cho chúng nó chắn gió.

“May mắn lần trước con phơi cây hương bồ, đúng lúc có tác dụng !”Tôn thị một bên kéo, một bên khen.

Dương Nhược Tình nhếch miệng cười.

Tôn thị lại hỏi: “Phần thân của cây hương bồ này đâu rồi?”Dương Nhược Tình nói: “Con trước đây đã bớt chút thời gian bẻ xuống, xếp vào trong túi gai rồi.

”“Con bẻ thân cây hương bồ để làm gì?” Tôn thị hỏi.

Cây hương bồ này ở hồ nước sau thôn nơi nơi đều có.

Chẳng có tác dụng gì, lợn, trâu đều không ăn.

Nhưng con gái của mình lại coi như bảo bối, ai!Dương Nhược Tình sao lại không nhìn ra tâm tư của Tôn thị, cười cười nói: “Nương, tác dụng của thân cây hương bồ cũng không nhỏ, sau này nương sẽ biết.

”Tôn thị liền không hề truy vấn nữa.

Bà biết con gái của nhà mình lại đang muốn mân mê đồ vật gì, trước đừng có hỏi!Dọn dẹp xong chuồng lợn, lại bồi hai đệ đệ đắp hai người tuyết.

Hướng trên chỗ cái mũi của người tuyết cắm một cái chổi cùn nghiêng nghiêng.

Khiến cho hai đệ đệ hưng phấn muốn chết.


Đặc biệt là Tiểu An, liên tục vây quanh người tuyết vừa nhảy vừa kêu.

“Được rồi, chơi đùa xong rồi, về phòng vào thùng ấm sưởi ấm đi, bằng không sẽ bị lạnh.

”Tôn thị từ trong phòng ra tới lớn giọng nói bọn nhỏ, trên mặt, chất đầy sủng nịch và tươi cười.

Dương Nhược Tình cũng chạy nhanh thúc giục bọn họ: “hôm nay chơi đến đây thôi, tuyết sợ là 2-3 ngày tới sẽ không ngừng.

”“Chúng ta trước vào nhà sưởi ấm đi, ngày mai lại đắp người tuyết tiếp.

”Trong phòng.

Dương Hoa Trung theo thường lệ rúc vào trên giường, trong tay phủng một chén trà nóng.

Đại An, Tiểu An vào thùng ấm, Tôn thị cũng đem chân cắm vào, làm việc may vá.

Dương Nhược Tình lấy cớ trở về phòng mình.

Nàng ngồi ở bên trên tiểu thùng ấm, lấy ra một khay đan đựng bộ kim chỉ mà Tôn thị đặt mua cho nàng.

Bên trong khay đan có kim chỉ, kéo, còn có mấy miếng vải bông màu lam.

Dương Nhược Tình lấy ra một đoạn than củi, mở vải bông ra vùi đầu làm việc……Trong đầu nàng hồi tưởng lại độ dài ngắn của ngón tay Lạc Phong Đường, di động bút than trong tay phác họa ra hình bao tay trên vải bông……Dùng kéo cắt theo hình bao tay đã vẽ xong.

Lại chồng lên vải làm khuôn, cắt thêm một mặt nữa.

Đem hai mặt đặt chồng lên nhau bắt đầu khâu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui