Bài trí quen thuộc, cái bàn quen thuộc.
Bàn bát tiên có bốn hướng, Kim thị mang theo Dương Vĩnh Thanh ngồi một hướng.
Huynh đệ Đại An, Tiểu An ngồi một hướng.
Lưu thị mang theo hai khuê nữ ngồi một hướng.
Dương Nhược Tình bị Tôn thị lôi kéo, ngồi xuống chỗ trống còn lại.
Chỗ Dương Nhược Tình ngồi xuống, tình cờ lại dựa gần Lưu thị.
Lưu thị vẫn còn đang ở cữ, trên đầu bịt một chiếc khăn dệt thủ công, dùng để thông khí.
Dương Nhược Tình mới vừa ngồi xuống, liền ngửi được trên người bà một cỗ mùi lạ.
Mùi máu còn kèm theo mùi sữa tanh nhàn nhạt.
Dương Nhược Tình nhíu mày, xê dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách cùng Lưu thị.
“Nương, chỉ có chúng ta sao? Tiểu cô đâu?”Dương Nhược Tình nghiêng đầu hỏi Tôn thị.
Tôn thị còn chưa kịp há mồm, bên kia Lưu thị đã giành trước hừ một tiếng.
“Nàng so với chúng ta tốt số hơn, đã sớm ngồi vào bài tiệc rượu ăn uống no đủ!”Lưu thị im lặng còn đỡ.
Này vừa mở miệng, mùi tỏa ra như hũ dưa mối ở hậu viện.
Khiến Dương Nhược Tình thiếu chút nữa ngất xỉu, cảm giác muốn ăn tức khắc giảm đi một nửa.
Nàng nhìn vào cái miệng đầy răng vào của Lưu thị.
Thời đại này người nhà quê ngu muội.
Ở cữ, kiêng kị hết cái này đến cái khác.
Không thể đánh răng, nói là sau này răng sẽ bị lỏng.
Không thể chải đầu, nói là sau này sẽ bị đau đầu.
Không thể tắm rửa, không thể này, không thể kia……Một tháng ở cữ, tức phụ có gọn gàng bao nhiêu thì cũng biến thành một bà lôi thôi!Tuy nhiên, Lưu thị lại là một người không biết tự giác là gì, cứ ngồi ở kia lải nhải oán giận.
Dương Nhược Tình thật sự không thể nhịn được, nói với Lưu thị: “Tứ thẩm, thẩm còn chưa có ở cữ xong sao cũng tới nhà ăn? Không sợ bệnh kinh phong sao? Nên về phòng nằm đi thôi!”Lưu thị bĩu môi: “Ta thật ra cũng muốn nằm, nhưng không có ai bê cho ta chén cơm, cứ nằm ra đó thì không phải là chết đói sao!”“Chết đói ai cũng không chết đói ngươi, ai mà không biết cái miệng kia của ngươi so với chồn còn dài hơn!”Âm thanh Đàm thị đột nhiên truyền đến, người cũng bưng khay vào nhà ăn.
Lưu thị vội vàng ngậm miệng.
Tôn thị vội vàng đứng lên, đi qua hỗ trợ đem đồ ăn từ trên khay để lên trên bàn.
Ánh mắt Đàm thị bén như dao cắt lia đến trên người Lưu thị, tức giận nói: “Ngươi nếu có thể sinh ra nhi tử, lão bà ta sẽ bưng cơm rót nước, hầu hạ ngươi thoả đáng!”“Không sinh nổi nhi tử, còn nói mấy lời vô nghĩa này, ngươi không thấy mất mặt sao?”Lưu thị cụp mắt xuống, không dám lên tiếng.
Đàm thị lại trừng mắt nhìn Lưu thị một cái, xách theo chiếc khay không xoay người đi phòng bếp.
Trên bàn, Dương Vĩnh Thanh hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, cầm đôi đũa trước mặt lên gắp thức ăn trên bàn.
“A, khoai tây thiêu thịt sao chỉ thấy khoai tây không thấy miếng thịt nào?”Dương Vĩnh Thanh hô to một tiếng, đứng dậy, cắm đôi đũa ở trong chén cơm……Dương Nhược Tình cũng đem ánh mắt nhìn hai chén đồ ăn trên bàn.
Hai chén gốm, đều chỉ đựng được non nửa chén.
Một chén đựng khoai tây.
Còn có một chén nữa đựng măng tây.
Dương Nhược Tình thầm nghĩ, hẳn là mở đầu hai món rau xào, đồ ăn có thịt chắc còn ở phía sau.
Rất nhanh, Dương Hoa Minh bưng khay tiến vào, trên khay lúc này để bốn chén đồ ăn.
“Nương bảo ta bưng thức ăn tới cho các ngươi, mau nhận lấy!”Khuôn mặt trắng nõn của Dương Hoa Minh cũng nhiễm tửu sắc.
Tôn thị vội vàng đứng dậy, đỡ bốn chén đồ ăn để lên trên bàn.
Dương Nhược Tình vươn cổ nhìn bốn chén đồ ăn kia.
Một chén tóp mỡ xào cải trắng.
Nửa chén rau hẹ xào trứng gà.
Nửa chén canh tàu hủ đầu cá.
Còn có nửa chén canh màu đen tuyền, tản mát ra mùi cháy xém.
Dương Vĩnh Thanh chọc đũa vào chén canh đen tuyền kìa, vớt được một khối tiết lợn bèn hưng phấn nhét vào trong miệng, nhai nhồm nhoàm.
“Tứ ca, ngươi chừa lại một ít cho chúng ta chứ!”Đại khuê nữ của Lưu thị ồn ào lên, cũng cầm đôi đũa đi vớt tiết lợn.
Nhưng nàng dù sao cũng không đoạt được của Dương Vĩnh Thanh bèn khóc lên.
Lưu thị bực mình, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Vĩnh Thanh một cái: “Nhãi ranh ham ăn, cũng không để phần một chút cho muội muội ngươi!”Dương Vĩnh Thanh mắt trợn trắng nhìn Lưu thị, đôi đũa lại khua tiếp vào bát canh.
Vớt được một khối tiết lợn, liền bỏ vào trong miệng.
Lưu thị tức giận nhưng không làm được gì, nói với đại khuê nữ: “Hà Nhi chớ khóc, nương tới giúp ngươi!”Lưu thị cũng cắm đôi đũa vào trong chén canh tiết lợn.
Ba đôi đũa thi nhau ngoáy trong bát canh, nước sánh lênh láng trên mặt bàn.
Những người khác trên bàn nhìn thấy trận thế này, đều âm thầm nhíu mày.
Kim thị túm cánh tay Dương Vĩnh Thanh, ‘a a ~’ kêu hai tiếng.
Ý bảo Dương Vĩnh Thanh đừng có tranh đoạt với Lưu thị.
Dương Vĩnh Thanh căn bản liền lười đến phản ứng Kim thị cái người nương câm này, tiếp tục khuấy.
Tôn thị cầm lấy đũa, đưa cho Dương Nhược Tình và Đại An, Tiểu An ở đối diện.
“Tình Nhi, Đại An, Tiểu An, chúng ta cũng nhân lúc còn nóng ăn đi!”Tôn thị thu xếp.
Bọn nhỏ lại chưa hề động chiếc đũa.
Đầu tiên, Tôn thị gắp một miếng tóp mỡ phóng tới trong chén Tiểu An.
Tiếp theo lại gắp một miếng khác phóng tới trong chén Đại An.
Đại An, Tiểu An vùi đầu ăn.
Bên này, Tôn thị cũng gắp một miếng tóp mỡ cho vào trong chén Dương Nhược Tình, để bên trên nửa chén cơm.
Dương Nhược Tình không có hứng thú với tóp mỡ.
Thịt mỡ sau khi rán lấy mỡ thì còn lại tóp có mùi khét, thành phần còn đều là mỡ.
Nàng kẹp lên miếng tóp mỡ kia thả lại trong chén Tôn thị, “Nương, con ăn chút khoai tây và măng tây là được.
”Tôn thị gật gật đầu.
Lúc trước khi thu dọn chén đũa, bà nhớ rõ còn dư lại thật nhiều đồ ăn thịt.
Chả cá, thịt viên, bánh nhân thịt, nấm xào gà……Đợi lát nữa mẹ chồng hẳn là sẽ bưng lên đi?Nhưng, đến khi non nửa chén canh tiết lợn trên bàn bị Lưu thị cùng Dương Vĩnh Thanh vớti không còn một mảnh, cũng không chờ được Đàm thị đưa đồ ăn lại đây.
Tôn thị ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn vài lần về phía cửa nhà ăn.
Dương Nhược Tình ăn một ít khoai tây nhão dính dính và măng tây, cũng buông đũa xuống.
Lại thấy Đại An, Tiểu An, ai cũng đều thất thần ngồi ở bên kia, không ngừng nhìn về phía cửa phòng bếp.
Thân ảnh Đàm thị rốt cuộc xuất hiện, chỉ là lúc này, trong tay Đàm thị liền bưng một chén cơm.
Bà ngồi xuống bên cạnh bàn, gắp lấy tóp mỡ xào cải trắng bỏ vào trong chén của mình, bắt đầu vùi đầu ăn.
Ăn một lát mới phát hiện có hơi chút không thích hợp, Đàm thị ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vài đôi mắt trên bàn đều ba ba nhìn bà.
Đàm thị cúi mặt xuống, “Không phải ồn ào kêu đói sao? Đồ ăn bưng lên bàn sao lại không ăn?”Lưu thị một khuôn mặt nhăn nhó, “Nương à, đồ ăn không đủ ăn, con lúc trước đi phòng bếp, nhìn thấy thịt viên, bánh nhân thịt còn dư lại hai chén đầy!”“Còn có chả cá cũng thừa không ít……”“Có ăn ngươi liền ăn đi, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy!”Đàm thị hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời Lưu thị.
Lưu thị bĩu môi.
“Nương a, cơm thừa canh cặn thật không thể ăn nổi!” Lưu thị lại nói.
“Vậy ngươi đừng ăn, vừa lúc tiết kiệm được lương thực.
” Vẻ mặt Đàm thị khinh thường nói.
Lưu thị vẫn còn năn nỉ ỉ ôi.
Đàm thị vùi đầu ăn cải trắng cùng tóp mỡ, coi những lời Lưu thị nói như là đánh rắm.
Bên kia, vẻ mặt Tôn thị cũng rối rắm.
Phụ nhân nhìn ánh mắt kia của Tiểu An, chung quy không nhịn được liền mở miệng.
“Nương, nếu không để con đi đun lại một chút đồ ăn thịt đến đây đi? Người lớn chúng ta thế nào cũng được, nhưnng bọn nhỏ chẳng mấy khi được ăn bánh nhân thịt……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...