Tôn thị cân nhắc nói: “Theo ý của nương, đoạn thời gian này, chúng ta vẫn nên mượn xe của thúc Đại Ngưu con đi.
Chờ sau này, cha con có thể đi đường, thì để chính cha con đánh xe cút kít.
”Dương Nhược Tình kinh ngạc.
Nếu lão cha có thể đánh xe, đương nhiên càng tốt.
Chỉ là ——“Vì sao không để ngũ thúc giúp chúng ta?” Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị nói: “ngũ thúc của con đoạn thời gian này sợ là đang bận nghị thân, ông bà con tính toán trước thời điểm cuối năm sẽ đón nàng dâu mới vào cửa.
”“A? Gấp như vậy sao?”Dương Nhược Tình ngạc nhiên.
Chiếu theo phong tục cưới hỏi của dân cư quanh vùng núi Miên Ngưu này, cần phải hoàn thành một lưu trình dài!Bà mối —— thân cận —— nhận thân —— quá môn —— đính hôn —— phê bát tự —— đón dâu —— động phòng.
Nếu gặp đúng Đoan Ngọ, trung thu, cùng với các ngày tết, thì đều phải tặng lễ, tục gọi là ‘tam tiết lễ ’.
Ngũ thúc vừa mới hoàn thành xong một vòng ‘thân cận’.
Một lưu trình dài vạn dặm như vậy, vừa mới đi được bước đầu tiên, đã muốn đi đến bước cuối cùng rồi sao?Tôn thị giống như hiểu được suy nghĩ của nàng, liền cười cười giải thích.
“Ngũ thúc của con và Bào cô nương tuổi đều không còn nhỏ, nếu để sang năm lại nhiều thêm một tuổi.
”“Sớm nghênh đón vào cửa thì lại càng sớm sinh được hài tử.
Lại nói, lưu trình và ‘tam tiết lễ’, nếu đổi thành tiền, chỉ sợ Bào gia bên kia còn vui mừng hơn!”Nghe Tôn thị Nói vậy, Dương Nhược Tình hoàn toàn đã hiểu.
Dương Hoa Châu tiếp theo sẽ rất bận, vội vàng xử lý hôn sự, vội vàng dọn dẹp phòng.
Làm giường tân hôn, khẳng định không rảnh rỗi để tới giúp nhà nàng đánh xe đẩy.
“Nương, con đã hiểu, vậy được rồi, chờ sau này chân cha khỏi hoàn toàn lại đánh xe đẩy!”“Ân, Tình Nhi nhà ta thật là một khuê nữ hiểu lý lẽ.
”……Ban đêm nằm trên giường, trong đầu Dương Nhược Tình vẫn còn suy nghĩ việc giảm béo.
Thân thể này, lúc nàng vừa mới tiếp nhận cũng phải nặng tới 140 cân.
Sau một tháng nỗ lực, thể trọng rõ ràng giảm xuống rất nhiều.
Hiện tại nàng khoảng tầm 110 cân.
Nhưng gần đây, nàng phát hiện vẫn ăn như vậy, vận động kết hợp rèn luyện như vậy, nhưng giống như không còn hiệu quả.
Nàng giống như gặp nút thắt.
Vì thế, mấy ngày gần đây, nàng còn cố tình tăng cường thời gian vận động.
Nhưng đám thịt mỡ trên người, vẫn y nguyên không giảm đi chút nào.
Thật là buồn bực!Nàng trở mình, ngón tay có hơi chút bực bội bóp đống thịt bên hông, trong đầu như đang có bộ máy chuyển động với vận tốc cao, đem toàn bộ khả năng có thể dẫn tới nguyên nhân gây mập mạp lọc qua một lần ở trong đầu.
Trong đầu đột nhiên vừa hiện linh quang.
Mất cân bằng nội tiết tố?Nàng giơ tay sờ soạng khuôn mặt có chút sạm đen của mình, lại nhớ đến chính mình thời gian này, thỉnh thoảng cũng bị ù tai và ra mồ hôi trộm……Không sai, khẳng định là mất cân bằng nội tiết tố!Hơn nữa mất cân bằng nội tiết tố này, nói không chừng đã bị lâu năm!Bằng không, ở nông gia thanh bần như vậy, đến cơm rau dại đều còn không có đủ để ăn, sao có thể nuôi ra một muội tử béo như ký chủ vậy?Nhắc tới muội tử béo, Dương Nhược Tình không khỏi lại nghĩ tới một người mập mạp khác của Dương gia.
Đó chính là tiểu cô Dương Hoa Mai.
Dương Nhược Tình cảm thấy, Dương Hoa Mai béo, chắc hẳn là do ham ăn, biếng làm.
Bởi vì quá béo, lại dẫn tới nội tiết của nàng bị hỗn loạn, cho nên trên mặt mới mọc nhiều mụn như vậy.
Nội tiết mất cân bằng đúng thật là đáng sợ, hủy hoại tam quan của người ta!Nếu không sớm điều tiết lại, để càng lâu, đối với thân thể càng hủy hoại nhiều.
Tương lai nếu kinh nguyệt không đều, còn có khả năng bị vô sinh!Dương Nhược Tình chẳng quan tâm sống chết của Dương Hoa Mai, nàng hiện tại cả đầu óc chỉ cân nhắc đến việc làm thế nào có thể điều tiết nội tiết, để cho chính mình trở nên khỏe mạnh, xinh đẹp!Bước đầu tiên, vẫn là ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vận động một cách thích hợp.
Tiếp theo, duy trì tâm tình thoải mái, không vội không lo, luôn lạc quan tích cực.
Đến thời điểm tất yếu, còn phải uống thuốc dưỡng nhan, bổ khí ích huyết, thư giãn gân cốt.
Uống thuốc gì đây?Trong bóng đêm, Dương Nhược Tình cắn môi cân nhắc.
Kiếp trước, nơi nơi đều tuyên truyền viên dược hoàn gà đen bạch phượng, loại dược kia chắc là không tồi đi?Nghe nói phối phương của loại dược này, được truyền từ trong cung đình cổ đại ra, lúc đầu chỉ có các phi tử dùng để làm thuốc điều trị thân mình.
Các thế hệ sau này cải tiến và đẩy ra thị trường, trở thành người bạn của các chị em phụ nữ.
Tuy nhiên, ở thời đại này, y quán dược phòng nông thôn sợ là không bán viên dược hoàn gà đen bạch phượng này.
Nàng cũng không dám uống dược linh tinh.
Nếu không may bị nôn mửa, tiêu chảy và thủng dạ dày, sẽ mệt mỏi quá độ!Ở kinh thành có lẽ sẽ bán viên hoàn gà đen bạch phượng này, nhưng giá chắc chắn vô cùng đắt.
Trời không tuyệt đường người, mua không nổi, ta sẽ tự mình làm.
Về phần thành phần của viên dược thì ở kiếp trước treo nhan nhản trên mạng.
Nàng đã nhớ nó từ lâu.
Đúng vậy, ngày mai đi thị trấn, nàng sẽ qua dược phòng mua một số loại dược liệu có giá cả vừa phải trước.
Mấy thành phần sang quý, thì chính mình sẽ nghĩ cách tự tìm lấy!Nàng cũng không tin mình không thể làm ra viên hoàn gà đen bạch phượng!Ban đêm, Dương Nhược Tình chìm vào một giấc mộng.
Trong giấc mộng, chính mình trở nên thon thả, trắng nõn, thủy linh linh như một cọng hành.
Nàng nhìn thấy Lạc Phong Đường đứng ở phía trước, đưa lưng về phía nàng.
Nàng e thẹn đi qua, nhón chân, từ phía sau nhẹ vỗ bờ vai của hắn.
Muốn xem hắn nhìn thấy nàng trở lên xinh đẹp sẽ có phản ứng gì.
Đang ở khoảnh khắc hắn sắp quay mặt lại, âm thanh Tôn thị đột nhiên truyền vào trong tai.
Dương Nhược Tình mở mắt ra, phát hiện chỉ là một giấc mộng, không khỏi có hơi chút mất mát.
Lúc này, Tôn thị đã ở kia nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Tình Nhi, con tỉnh rồi sao? Đường Nha Tử đã tới……”Nghe thấy Lạc Phong Đường đã tới, Dương Nhược Tình vội vàng lăn long lóc từ trên giường ngồi dậy.
Nàng vừa mặc quần áo, vừa hướng về phía cửa phòng bên kia trả lời: “Nương, con tỉnh rồi, chuẩn bị xong sẽ đi ra.
”khi Dương Nhược Tình đến, Tôn thị đang múc một bát cháo bột ngô cho Lạc Phong Đường.
“Tới, tới, tới, Đường Nha Tử cháu lại ăn thêm một chén đi!”“Tam thẩm, cháu vừa mới ăn một chén, no rồi……”“Choai choai tiểu tử, ăn nghèo lão tử.
Chỉ một chén cháo kia, không đủ no được.
Nghe lời thím nói, ăn thêm một chén nữa đi……”Tôn thị không khỏi phân trần, đem chén cháo bột ngô nhét vào trong tay Lạc Phong Đường.
Lạc Phong Đường không có cách nào khác, chỉ đành nói cám ơn, lại lần nữa cúi đầu ăn.
“Mới đi đến cửa đã nghe thấy tiếng khuyên ăn ở trong phòng, người ngoài không biết, còn tưởng rằng nhà ta có đồ ăn gì tốt lắm!”Dương Nhược Tình cười nói vào phòng bếp.
Nhìn thấy Dương Nhược Tình tiến vào, ánh mắt Lạc Phong Đường hiện lên một tia vui sướng.
Hắn vội vàng buông chén đũa trong tay đứng dậy, “Tình Nhi……”“Đường Nha Tử, ngươi đến sớm thật!” Dương Nhược Tình hướng hắn cười chào hỏi.
“Ừ!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình lại gật gật đầu, thấy hắn cứ ngây ngốc đứng ở đó, vội nói: “Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi.
”“Không có việc gì, ta, ta ăn no rồi.
” Hắn nói.
“Như thế nào, nương ta nấu cháo bắp ăn có ngon không?” Nàng hỏi.
Lạc Phong Đường nhìn vào mắt Tôn thị đứng bên kia, dùng sức gật đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...