“Họ Phương, chú ý đầu lưỡi của ngươi, ngươi mắng ai là quỷ?”
Ánh mắt Lạc Phong Đường lạnh xuống dưới.
Đối thượng với ánh mắt như vậy, phía sau lưng Phương Nguyên Sinh một trận lạnh lẽo.
Theo bản năng rụt rụt cổ, nhắm miệng không dám lại lẩm bẩm.
Lạc Phong Đường cảnh cáo liếc mắt nhìn Phương Nguyên Sinh một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt ôn nhu dừng ở trên người Dương Nhược Tình, “Tức phụ, nàng ném tiếp đi, nơi này lạnh, ném xong thì chúng ta trở về ngủ.
”
“Được!” Dương Nhược Tình ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó một phen liền ném hết mười vòng trúc còn dư lại trong tay ra ngoài.
Người chung quanh nhìn thấy nàng như vậy, đều kinh ngạc, cho rằng cô nương này đã lười chơi, muốn đi về ngủ.
Phương Nguyên Sinh thậm chí kích động đứng lên.
Nhưng mà, nháy mắt tiếp theo, Phương Nguyên Sinh cảm giác được chung quanh sao lại an tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ?
Hay là?
Phương Nguyên Sinh xoay người, nhìn thấy mấy vật phẩm cuối cùng đều nằm trong vòng trúc.
Trong đầu hắn ong lên.
Xong rồi xong rồi, tháng sau phải ăn đất rồi.
Bên này, đám người từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, tức khắc bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo.
Tiêu Nhã Tuyết thậm chí hưng phấn đến nhảy dựng lên, nàng chụp bả vai Thiên Cách Tùng: “Còn thất thần làm gì? Mau mau mau, cùng ta đi dọn nha, chiến lợi phẩm nha! Ha ha ha……”
Tiêu Nhã Tuyết và Thiên Cách Tùng nhảy vào bên trong rào chắn, bắt đầu dọn.
Phương Nguyên Sinh hồi phục lại tinh thần, chạy nhanh tới ngăn trở.
“Không thể được, không thể dọn, đây là của ta!” Phương Nguyên Sinh hô to, duỗi tay tới bắt cánh tay Tiêu Nhã Tuyết.
Dùng sức một cái, thế nhưng kéo tay áo của Tiêu Nhã Tuyết xuống.
Không đợi Tiêu Nhã Tuyết ra tiếng, một bàn tay to đã trực tiếp chụp lại đây, Phương Nguyên Sinh bị đẩy cho lảo đảo vài bước về sau, ngã ngồi trên mặt đất, xương muốn nứt ra, đau đến hắn thiếu chút nữa liền khóc.
“Dám động tay động chân với nữ nhân của ta, tên chó nhà ngươi, chê sống lâu đúng không?”
Thiên Cách Tùng bước nhanh vọt tới trước mặt Phương Nguyên Sinh, đôi mắt trừng lớn, giống như muốn nuốt Phương Nguyên Sinh.
Phương Nguyên Sinh sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra, lại không dám đến đoạt đồ nữa.
Lại đi tới chỗ Dương Nhược Tình bên này, “Cô Nương, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, lão mẫu bị tê liệt nằm ở trên giường, thê tử ta là người câm điếc, sinh ba hài tử đều là ma ốm, mỗi ngày đều phải uống thuốc giữ mệnh.
”
“Sinh kế cả gia đình đều dựa vào quầy hàng nhỏ này của ta.
”
“Cầu xin các ngươi, đừng cầm đi.
”
“Các ngươi cầm đồ đi, chính là cầm tánh mạng cả nhà già trẻ chúng ta!”
“Ta dập đầu cho các ngươi, cầu xin các ngươi giơ cao đánh khẽ, cho một nhà già trẻ chúng ta một con đường sống đi……”
Phương Nguyên Sinh một bên khóc một bên cầu, thậm chí còn quỳ xuống.
Người bên cạnh nghe vậy, đều bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận sôi nổi lên.
Mắt thấy dư luận có xu hướng nghiêng về phía Phương Nguyên Sinh, Dương Nhược Tình mỉm cười, tiến lên một bước duỗi tay đỡ Phương Nguyên Sinh từ trên mặt đất đứng dậy.
“Phương lão bản, mấy thứ này là ta ném được, ta lấy đi, là thiên kinh địa nghĩa nha.
”
“Hơn nữa quy tắc trò chơi cũng là do ngươi bày ra, ngươi hiện tại lại nuốt lời, đây không phải tự đập chiêu bài của chính mình sao? Vậy lần tới còn ai dám tới chỗ ngươi chơi ném vòng?”
Nàng từng câu từng chữ hỏi, âm thanh thanh thúy dễ nghe, mang theo sự mềm mại đặc có của nữ tử phương nam.
Dừng ở trong tai người khác, thực thoải mái.
“Không sai, vị cô nương này nói cũng có lý, nếu không trả nổi, ngươi cũng không nên mạnh miệng!” Bên cạnh có người nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...