“Chung quy cũng là một nữ hài tử, bị kẻ vô lương trong thôn ức hiếp, là người đều không chịu nổi.
”“Chuyện này tám chín phần không thoát được can hệ với nữ nhân bán hoa kia!”Lão Dương nói tiếp, một câu một câu, giống như từng cây roi, hung hăng quất đánh ở trên mặt, trên người, trong lòng Dương Hoa Lâm.
“Sao sẽ có chuyện như vậy?” Dương Hoa Lâm lẩm bẩm nói.
“Con hiện tại đã thật sự thay đổi triệt để, muốn làm người tốt, thành thật kiên định sinh hoạt!” Dương Hoa Lâm nức nở.
“Con mỗi ngày đi tới đi lui trấn trên, thức khuya dậy sớm làm mua bán nhỏ, kiếm tiền nuôi sống gia đình.
”“Con là vì cái gì? Còn không phải là vì ba tỷ đệ này sao!”Dương Hoa Lâm giơ tay, lau nước mắt, nước mũi trên mặt.
“Con giao cho Tiền thị quản gia, ba hài tử cũng phó thác cho nàng chăm sóc.
”“Nàng mỗi ngày đi đưa cơm cho Lan nhi, hôm qua còn giặt sạch xiêm y, khăn trải giường, chăn cho Lan nhi, nàng đối tốt với Lan nhi, con vẫn luôn thực yên tâm.
”“Những việc này, vì sao lại phát sinh? Vì sao chúng ta một chút tin tức đều không biết được?”Dương Hoa Lâm vẻ mặt mê mang, bi phẫn.
“Vượng Phúc!”“Lão lưu manh kia, ức hiếp nữ nhi của ta, ta đây liền đi giết hắn, cùng lắm thì đền mạng!”Đáy mắt Dương Hoa Lâm đột nhiên xẹt qua một tia hung ác, nhấc chân đi, bị lão Dương túm chặt.
“Không bằng không cớ, ngươi giết hắn, phải đền mạng, không đáng!” Lão Dương quát.
“Hơn nữa, loại sự tình này, nói ra sẽ tổn hại thể diện của Dương gia chúng ta, ngươi bảo Lan nha đầu sau này sao có thể ở trong thôn làm người? Thiên Cách Tùng nếu biết được, cũng sẽ không lại muốn Lan nha đầu!” Lão Dương trầm giọng nói.
Dương Hoa Lâm cương tại chỗ, nhất thời thế nhưng tiến thoái lưỡng nan.
“Khẩu ác khí này, con không nuốt trôi! Nữ nhi của con bị hắn ức hiếp thành như vậy, con, con……”“Nhị ca!”Tôn thị đi tới.
“Nhị ca cảm thấy là Vượng Phúc ức hiếp Lan nha đầu, không sai, chúng ta cũng đều hoài nghi như vậy.
”“Nhưng nhị ca có nghĩ tới hay không, lần trước Thiên Cách Tùng và Tiêu Nhã Tuyết đi kinh thành, cũng vài tháng.
”“Lan nha đầu cũng một mình ở trong viện, lại bình yên vô sự, không có người dám đi quấy rối nàng.
”“Vì sao lúc này, Vượng Phúc sẽ to gan như vậy?”“Nếu không có người làm nội ứng, nhị ca cảm thấy Vượng Phúc có thể được việc sao?” Tôn thị hỏi.
Dương Hoa Lâm nhìn Tôn thị, đáy mắt xẹt qua một tia suy nghĩ.
“Ngươi nói tiếp đi.
” Hắn trầm giọng nói, bàn tay lại theo bản năng nắm chặt.
Tôn thị nói: “Là sau khi nhị ca mang theo Tiền thị trở về, Lan nha đầu mới bắt đầu bị ức hiếp.
”“Không phải ta muốn châm ngòi quan hệ giữa nhị ca và Tiền thị, ta cũng không có bằng chứng gì, chẳng qua là người ngoài cuộc tỉnh táo, nói cái nhìn của chính ta, nói không hay nhị ca cũng đừng bực.
”“Ta cảm thấy, nếu Tiền thị thật sự như nhị ca nhìn thấy, một ngày đưa cơm ba lần cho Lan nha đầu.
”“Nàng sẽ không nhìn ra dị thường của Lan nha đầu sao?”“Nếu Tiền thị thật sự như nàng nói, đối với Lan nha đầu tận tâm tận lực, Vượng Phúc dám đến ức hiếp Lan nha đầu sao?”Tôn thị ân cần thiện dụ nói, hiển nhiên so với lão Dương và tiểu lão Dương bọn họ một hồi quát lớn càng có hiệu quả hơn.
Dương Hoa Lâm lần đầu tiên chân chính, nghiêm túc, bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
“Nhị ca, mấy ngày tới cứ để Lan nha đầu lại chỗ ta dưỡng bệnh đi, nếu nhị ca rảnh rỗi, liền lại đây thăm nàng.
”“Nhị ca là nam nhân, không có phương tiện cho huynh xem dấu vết trên người nàng.
”“Nhưng tam thẩm ta nhìn thấy, đều bị dọa tới.
Thật sự, nhị ca, ta không lừa huynh.
”Tôn thị nói đến chỗ này, rơi lệ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...