Nàng nắm chiếc gối ném về phía Tôn thị.
Tôn thị tiếp được chiếc gối đầu, nhẹ nhàng đặt ở một bên, cũng hướng Dương Nhược Lan lộ ra nụ cười từ ái.
“Lan nha đầu, ta là tam thẩm, là nương của Tình Nhi.
”“Cháu chớ sợ, trong phòng này đều là người thân của cháu, tới, lại đây ngoan ngoãn nằm đi……”Tôn thị vươn đôi tay tới Dương Nhược Lan……Không biết có phải thanh âm ôn nhu của Tôn thị cho Dương Nhược Lan cảm giác an toàn hay không.
Nàng nghiêng đầu đánh giá Tôn thị, táo bạo và bất an dần dần bình ổn xuống dưới.
Cuối cùng, nàng thật sự bỏ chăn ra, từ góc giường bên kia bò về phía Tôn thị.
Gần như là vội vàng, nhào vào trong lòng ngực Tôn thị.
“Nương……”Dương Nhược Lan gào khóc lên, cả người cuộn tròn ở trong lòng ngực Tôn thị, bả vai gầy yếu khóc đến run rẩy.
Một tiếng nương này, làm mọi người trong phòng đều sợ ngây người.
Bản thân Tôn thị cũng cương ở tại chỗ.
Nước mắt phụ nhân bừng lên, đôi tay ôm chặt lấy Dương Nhược Lan trong lòng ngực.
“Ai, nương ở đây, nương ở đây……”Tôn thị từng tiếng đáp lại, nhẹ vỗ về đầu Dương Nhược Lan.
“Không sợ, không có việc gì, nương ở đây……”Mọi người trong phòng đều thực thức thời lui đi ra ngoài, phương tiện cho Tôn thị trấn an Dương Nhược Lan.
Trong lúc này, Bào Tố Vân đi vào được một chút, tay chân nhẹ nhàng dọn sạch đồ đạc vương vãi trên mặt đất.
Nàng bớt thời giờ liếc mắt nhìn giường bên kia một cái, Dương Nhược Lan đã nằm xuống, đầu gối lên trên đùi Tôn thị, đôi mắt nhắm chặt.
Bào Tố Vân rón ra rón rén đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Ngủ rồi?”Tôn thị gật gật đầu, cúi đầu nhìn Dương Nhược Lan.
Cho dù là ngủ rồi, nha đầu này vẫn nắm chặt tay nàng không bỏ, giống như sợ nàng chạy.
Tôn thị nhếch môi, bất đắc dĩ cười, đáy mắt toàn là đau lòng.
“Ngũ đệ muội, muội đi ra ngoài trước đi, chờ nàng ngủ sâu một chút ta sẽ đi ra.
” Tôn thị nói.
Bào Tố Vân nói: “Tam tẩu, tẩu chiếu cố Lan nha đầu đi, buổi trưa muội đi nấu cơm ở học đường thay tẩu.
”Tôn thị cảm kích cười: “Vậy vất vả muội.
”Bào Tố Vân lắc đầu, lại nhìn Dương Nhược Lan: “Lan nha đầu thật sự đáng thương, hiện tại nàng ai cũng không cần, chỉ nhận tẩu.
”—Chuyện Dương Nhược Lan nhảy sông, toàn thôn đều biết.
Tự nhiên cũng truyền tới trong tai Tiền thị.
Tiền thị cho Phúc Nhi bú, có chút mất hồn mất vía.
Nha đầu chết tiệt kia, còn tưởng rằng nàng là kẻ nhát gan, không nghĩ tới còn có một tia cương liệt cuối cùng?Thế nhưng đi tìm chết, hừ, sao có thể chết được!Tốt xấu gì cũng phải giúp ta kiếm được tiền vốn mua mê điệt hương trở về rồi mới chết!Nha đầu thúi, sau này xem lão nương ta thu thập ngươi như thế nào!Tiền thị âm thầm cắn răng, lúc này, trên đùi ấm áp.
Cúi đầu vừa thấy, là Phúc Nhi một bên bú sữa, một bên đi tiểu.
“Bách tiểu tử, lấy cho ta chiếc tã lại đây.
”Tiền thị phân phó Dương Vĩnh Bách đang quét rác ở một bên.
“Vâng.
” Dương Vĩnh Bách buông chổi trong tay xuống, xoay người đi cầm tã đưa tới.
Tiền thị tiếp nhận tã, tức khắc bực, trở tay liền ném tã lên mặt Dương Vĩnh Bách.
“Ngươi không nhìn thấy chiếc tã này dơ sao?”“Dơ còn lấy lại đây cho đệ đệ ngươi dùng? Ngươi là đồ không lương tâm, sói mắt trắng!”Tiền thị đạp Dương Vĩnh Bách một cái.
Dương Vĩnh Bách đau đến hít hà một hơi, cả người đều cong xuống.
“Còn giả chết? Mau đi lấy tã sạch tới, nếu còn không đi, lão nương lột da của ngươi!” Tiền thị gầm lên.
Dương Vĩnh Bách sợ tới mức chạy nhanh khập khiễng đi tìm tã sạch tới.
Tiền thị hùng hùng hổ hổ tiếp nhận, sau đó mới xong việc.
Ngoài phòng truyền đến âm thanh nam nhân: “Nhị tẩu Dương gia, ngươi có ở trong phòng không?”Âm thanh này…… Là vượng phúc!Tiền thị kinh ngạc, mày tức khắc nhíu lại.
Không đầu không đuôi, nam nhân ngu xuẩn, ban ngày ban mặt sao lại tìm tới?“Đi ra ngoài tống cổ lão già kia, nói ta không ở nhà!”Tiền thị trầm giọng phân phó Dương Vĩnh Bách.
“Vâng!”Dương Vĩnh Bách lên tiếng, ra sân tống cổ người.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...