Một chút, một chút, ấn nước trong bụng Dương Nhược Lan ra ngoài.
Dương Nhược Lan không ngừng nôn ra nước.
Nhưng vẫn không tỉnh, Tôn thị nóng nảy, lại nghĩ tới Dương Nhược Tình bóp mũi người ta, thổi khí vào trong miệng.
Tôn thị cũng vội vàng duỗi tay đi bóp mũi Dương Nhược Lan, cúi đầu vừa định thổi khí, Dương Nhược Lan đột nhiên ho khan lên.
“Nha, sống sống!”Tôn thị kinh hỉ kêu, vội vàng đỡ Dương Nhược Lan ngồi dậy, vỗ phía sau lưng nàng.
Bên cạnh, những người khác cũng đều một lần nữa xúm lại đây, tất cả mọi người hỗ trợ thuận khí, vỗ lưng……Dương Nhược Lan trải qua một phen ho khan kịch liệt, rốt cuộc cũng sống lại.
“Lan nha đầu, cháu không sao chứ? A?”Tôn thị đỡ lấy bả vai Dương Nhược Lan, lớn tiếng hỏi.
Dương Nhược Lan ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy đáy mắt nôn nóng và khuôn mặt lo lắng của phụ nhân trước mặt.
“Ngươi đứa nhỏ này, làm gì mà ngốc vậy? Có gì luẩn quẩn trong lòng chứ?” Tôn thị tiếp theo lại hỏi.
Trong ngôn ngữ tràn ngập trách cứ, còn có lo lắng.
Mũi Dương Nhược Lan đau xót, không biết từ nơi nào nảy lên xúc động.
Ôm chặt bả vai Tôn thị, chôn ở trong lòng ngực Tôn thị gào khóc lên.
Tôn thị ngơ ngẩn, cả người cứng lại.
Thật đúng là có chút không quen bị Dương Nhược Lan ôm như vậy.
Rốt cuộc, Tôn thị cũng hồi phục lại tinh thần, giơ tay có chút câu nệ vỗ vỗ phía sau lưng Dương Nhược Lan.
“Trước đừng khóc, mau đi đến nhà ta, đổi quần áo khô, thời tiết này sẽ sinh bệnh!”Tôn thị nói.
Nhưng Dương Nhược Lan vẫn ghé vào trong lòng ngực Tôn thị khóc, khóc đến cả người giật tăng tăng, khóc đến thở hổn hển.
Giống như muốn đem nước mắt áp lực hồi lâu toàn bộ khóc ra ngoài.
Tôn thị không có cách nào khác, chỉ đành nhờ những người khác hỗ trợ một chút, tất cả mọi người cùng nhau đỡ Dương Nhược Lan lên, sau đó giúp đỡ Tôn thị đưa đi phụ cận nhà Dương Hoa Trung.
Tôn thị đi tìm một bộ xiêm y của Dương Nhược Tình tới cho Dương Nhược Lan thay, lại đi hậu viện nấu nước gừng đường đỏ để đuổi hàn.
Khi nàng bưng nước gừng đường đỏ trở lại phòng khách, Phúc bá đang ở trong phòng bắt mạch cho Dương Nhược Lan.
Lão Dương, tiểu lão Dương, Dương Hoa Minh, Dương Hoa Châu, Lưu thị, Bào Tố Vân bọn họ tất cả đều nghe được tin tức chạy tới.
Lão Dương đã từ chỗ các thôn dân vây xem hiểu được tình huống, bây giờ đang canh giữ ở cửa phòng khách, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Tiểu lão Dương đứng ở kia gạt lệ, hốc mắt hồng toàn bộ.
“Việc này là sao? Ông trời rốt cuộc muốn ta người tóc bạc tiễn người tóc đen bao nhiêu lần đây?”Tiểu lão Dương lại nhỏ giọng khóc lên, Dương Hoa Châu và Dương Hoa Minh vội vàng ở bên cạnh khuyên.
Lão Dương nhìn thấy Tôn thị bưng chén lại đây, lão hán nói với Tôn thị: “Vợ lão tam, hôm nay ít nhiều nhờ có ngươi, là ngươi cứu Lan nha đầu một cái mệnh!”Tôn thị lắc đầu: “Là công lao của thôn dân cứu Lan nha đầu từ dưới nước lên.
”Lão Dương gật gật đầu: “Sau này chờ Lan nha đầu khỏe lại, ta sẽ tự mình đi đến nhà bọn họ cảm ơn, đã cứu tánh mạng của cháu gái Dương gia ta, là đại ân nhân!”Giọng nói còn chưa có dứt, Bào Tố Vân và Lưu thị liền vây quanh Phúc bá đi ra tới.
Lão Dương và tiểu lão Dương vội vàng đi qua, dò hỏi tình huống của Dương Nhược Lan.
Sắc mặt Phúc bá có chút ngưng trọng: “Khuê nữ này bản thân yếu ớt, nửa năm trước bị sảy thai tổn hại nguyên khí, đến nay chưa chân chính hoàn nguyên.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...