“Người ta chính là tướng quân, tay cầm binh mã quyền to, có thể không lợi hại sao!”“Lão tam chính là nhạc phụ của Đường Nha Tử, Dương Hoa Lâm muốn đánh nhạc phụ hắn, không phải tự mình tìm đánh sao?”“Đúng là xứng đáng!”Các thôn dân xem náo nhiệt đều ở kia khiển trách Dương Hoa Lâm.
Dương Hoa Lâm ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt khóc.
“Ức hiếp ta, các ngươi đều hợp lại ức hiếp một mình ta, đây là không cần ta sống nữa!”“Được được được, các ngươi đều chèn ép ta, túp lều cũng không cho ta đắp.
”“Ta đây liền chết, cho các ngươi được như ý!”Dương Hoa Lâm nói là làm, quả thực lao tới chiếc xe đẩy bên cạnh……“Phanh!”Máu bắn tung tóe!Cả người hắn thẳng tắp ngã xuống, trên trán thủng một lỗ lớn, đang ào ạt chảy máu ra bên ngoài……“Đương gia, đương gia!”Tiền thị khóc kêu, bổ nhào vào bên cạnh Dương Hoa Lâm, dùng sức đẩy hắn.
“Đương gia, ngươi không thể chết được, nếu ngươi chết, ném xuống ba mẹ con chúng ta biết sống sao!”“Đây là không cho người sống mà, đây là muốn người chết đi!”“Đương gia, ta, ta bồi ngươi cùng chết!”Tiền thị cắn răng một cái, cũng đập đầu.
Sau đó hôn mê ở bên người Dương Hoa Lâm.
Hiện trường lại lần nữa đại loạn…………Ban đêm, lão Dương lại nhà Dương Hoa Trung bên này.
Cùng hắn cùng đi đến, còn có huynh đệ Dương Hoa Minh, Dương Hoa Châu.
“Cha, ban đêm lại đây, có chuyện gì?”Dương Hoa Trung hỏi.
Lão Dương nhìn Dương Hoa Trung, lại nhìn Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đang ăn cơm tối bên cạnh bàn.
“Các ngươi ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói.
” Hắn nói.
Dương Nhược Tình đứng lên: “Chúng cháu đã ăn no, thu thập bàn luôn đây, ông nội và các thúc ngồi xuống nói chuyện đi!”Chén đũa trên bàn rất nhanh liền được dọn đi, đám người lão Dương ngồi xuống.
Lão Dương cũng không có tâm tư uống trà mà Tôn thị rót cho, ánh mắt đảo mọi người qua ở đây, đi thẳng vào vấn đề nói: “chuyện hôm nay, các ngươi cũng đều hiểu được.
”“Về chuyện nhị phòng trở về Dương gia, các ngươi thấy thế nào?” Lão Dương hỏi.
Dương Hoa Châu nhăn chặt mày, “Ý cha là gì?”Lão Dương thở dài: “Nhị ca ngươi lúc này dám tìm chết, xem ra đã động tâm thật.
”“Bằng tâm nói, lão hán ta cả đời ghét nhất chính là bị uy hiếp.
”“Huống chi là nữ nhân như Tiền thị, ta càng không nghĩ thu vào gia môn.
”“Nhưng ——”“Ta và nương ngươi đã lớn tuổi, chúng ta sống một ngày thiếu một ngày.
”“Chúng ta vừa mới mất đi một nhi tử, chúng ta không thể lại mất đi một nhi tử khác.
”“Thôi thôi, ý tứ của ta và nương các ngươi là, cho đứa bé kia nhận tổ quy tông.
”“Nhà ở của nhị phòng, cũng cho lão nhị, để chính hắn về trụ.
”“Nhưng Tiền thị, là quả quyết không thể nhận!” Hắn nói.
“Các ngươi cảm thấy như thế nào?” Hắn hỏi.
Lão Dương vừa hỏi, sắc mặt mọi người ở nhà chính đều thay đổi.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, đều bị vấn đề này làm cho khó ở.
Có lẽ là do vừa mới mang thai Dương Nhược Tình hiện tại đối với vấn đề mẫu tử này, vô cùng mẫn cảm.
Nàng giành lên tiếng trước.
“Ông nội, ý tứ ông chính là, nhị bá, còn có hài tử của Tiền thị, đều là người Dương gia ta.
”“Cho nên, có thể lưu lại.
”“Về phần Tiền thị, thì đuổi đi, để cho mẫu tử bọn họ chia lìa từ đây, đúng không?” Nàng hỏi.
Lão Dương ngẩn ra, lập tức nói: “Ta không phải cố ý muốn cho mẫu tử bọn họ chia lìa, thật sự là phẩm hạnh nữ nhân kia không tốt, xuất thân từ Câu Lan Viện.
”“Dương gia ta nếucó nữ nhân như vậy dơ hề hề như vậy vào cửa, nề nếp gia đình sẽ bị xú, đi ở bên ngoài cũng sẽ bị người ta chê cười!” Hắn nói.
Dương Nhược Tình nhíu mày: “Ông nội, băn khoăn của ông, cháu cũng lý giải.
”“Xác thật, Dương gia ta là gia đình đứng đắn, thật sự không nên có nữ nhân như vậy vào cửa.
”“Liền lấy chính cháu tới nói, cháu cũng sẽ không kêu nữ nhân kia là Nhị thẩm.
”“Nhưng ——”“Hài tử là vô tội.
”“Hài tử nhỏ như vậy, hắn cần có nương.
”“Ông hoặc là thu nhận cả, hoặc là, đuổi hết.
”“Mấy việc làm như giữ con không giữ mẹ, không ổn, cũng không có nhân tình, cháu không tán đồng!”Dương Nhược Tình nói thẳng ra quan điểm của chính mình.
Bên cạnh, Lạc Phong Đường cũng chạy nhanh tỏ thái độ.
“Cháu tán đồng lời Tình Nhi nói, hài tử không thể không có nương, cho dù nương hắn là người xuất thân từ thanh lâu, là khất cái, là ăn mày đi chăng nữa……”Đám người Dương Hoa Trung nghe Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường nói như vậy, cũng đều sôi nổi gật đầu.
“Có đạo lý, hài tử nhỏ như vậy, vừa mới đầy tháng, không có nương, nhị ca một mình cũng không chăm sóc được.
” Dương Hoa Trung nói.
“Nhị ca vì Tiền thị kia, không tiếc đi đắc tội người Câu Lan Viện, còn trốn ở bên ngoài một năm.
”Dương Hoa Minh ôm chuyện, nói tiếp: “Có thể thấy nhị ca là thực hiếm lạ Tiền thị, cha muốn lưu con không lưu mẹ, cũng không qua được cửa của nhị ca, sẽ còn phải cãi nhau tiếp.
”Lão Dương nghe mọi người ngươi một lời ta một ngữ, không một ai tán đồng.
Ông lộ ra bộ dáng hết đường xoay xở.
“Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, vậy rốt cuộc muốn thế nào?” Hắn nói.
“Nếu thật sự không được, vậy chiêu cáo trong thôn, chính thức diệt trừ nhị phòng ra khỏi gia phả Dương gia ta đi!”“Bọn họ thích dựng túp lều ở nơi nào, ta đều sẽ không đi ngăn cản, dù sao sau này đều là người lạ!” Lão Dương nói.
Dương Hoa Trung nói: “Biện pháp này, con thấy được!”Dương Hoa Minh, Dương Hoa Châu, Dương Vĩnh Tiến sôi nổi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Lão dương ngẩn ra.
Vừa rồi ông chỉ giận quá nên mới nói vậy, nhưng ——Dù sao cũng đã đánh lầm, lão Dương không có đường lui.
“Thôi thôi, ngày mai ta sẽ đi thỉnh lí chính cùng các vị thôn lão tới trong nhà nói chuyện này!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...