“Chị ơi, nước chua này là gì vậy?” Tiểu An đi tới, hỏi.Dương Nhược Tình cười nhìn Tiểu An: “Đệ đúng là thính, mũi vừa bị đánh suýt gãy cũng có thể ngửi ra, không tồi, không tồi!”Tiểu An bật cười, vẫn kiễng chân lên nhìn.Dương Nhược Tình hạ miệng bát xuống để hắn nhìn kỹ, thuận thế ngẩng đầu, giải thích với Tôn thị và Lão Tôn đang ngạc nhiên: “Sữa đậu nành muốn trở thành đậu phụ, cần có nước này, đây chính là bước mấu chốt.
Thôi con sẽ không nói nữa đâu, ông và nương hãy nhìn đi, chuyện thần kỳ sắp xảy ra!”Nàng bưng chén, từ từ đổ nước chua đã chuẩn bị trong bát vào nồi sữa đậu nành đang sôi.Một tay kia, cầm thìa khuấy nhẹ để nước chua và sữa đậu nành quyện đều vào nhau.Dung dịch protein được phân hủy từ đậu tương, phản ứng với nước axit, nhanh chóng đông lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Những chùm hoa trắng như mây từ từ hình thành trong chậu.“A, thành công rồi, thành công rồi, mọi người mau đến xem đi!”Không biết là ai kinh hô một tiếng, mọi người đều thực kích động.Bản thân Dương Nhược Tình cũng không khỏi tròn mắt ngạc nhiên, than thở trước sự kỳ diệu của tạo hóa.Nước chua hòa chung với sữa đậu nành, vỏ quýt dày có móng tay nhọn a!“Tình Nhi, loại nước chua này sử dụng thành phần gì vậy? Thật quá thần kỳ!” Tôn thị tấm tắc nói.Lão Tôn cũng vẻ mặt kinh ngạc cảm thán: “Lão già ta đã sống hơn phân nửa đời người, cũng là lần đầu nhìn thấy, đúng là ‘tiên sinh không bằng phía sau xuất thế’ a!”Một câu thổ ngữ, dù sao Dương Nhược Tình vừa nghe đã hiểu.
Ông ngoại muốn khen nàng, ý tứ hẳn là ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ đúng không?“Tình Nhi, con dùng cái gì pha nước chua?” Tôn thị nhịn không được hỏi lại.Dương Nhược Tình đang muốn nói, Đại An đột nhiên ngăn lại.“Nương, tai vách mạch rừng! Nước chua là bí phương của tỷ tỷ, chớ có hỏi.” Đại An đè thấp thanh âm, vừa nói, vừa liếc mắt xem xét cửa sổ phòng bếp.Tôn thị bừng tỉnh, lập tức câm miệng.Dương Nhược Tình liếc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Đại An, không thể không mỉm cười.“Không có chuyện gì, cho dù tỷ có nói ra công thức của loại nước chua này, người khác cũng không pha được!”Tỉ lệ nước và dấm là mấu chốt, nhiều hơn một chút, chênh lệch xa ngàn dặm!Dương Nhược Tình không sợ bị người khác nghe lén, nhưng nếu Đại An đã tri kỷ như vậy, nàng cứ nghe theo lời hắn đi.“Nương, sau này con sẽ nói riêng với nương, mau mang bát đũa tới, chúng ta uống tào phớ đi!”Bát đũa sạch sẽ lập tức được đặt ở trên bệ bếp.Dương Nhược Tình múc tào phớ vào chén, lại lấy caramel, cho vào trong mỗi chén một muỗng đường, quấy đều.“Đại An, mang bát này đến cho cha của chúng ta đi.” Dương Nhược Tình phân phó.“Vâng!” Đại An bưng lên định rời đi.“Đại An, chờ một chút.” Tôn thị ngăn Đại An lại, quay đầu nói với Dương Nhược Tình: “Món tào phớ này mới mẻ, chúng ta nên cúng Táo quân trước!”Dương Nhược Tình sửng sốt.Nông gia thời đại này việc đồng ruộng, thu hoạch đều tùy thuộc vào ông trời.
Họ tin vào các vị thần khác nhau, đó là tâm linh của họ.Tinh thần tín ngưỡng, là sức mạnh cũng là một loại ký thác.Trong số các vị thần và vị Phật, vị thần được biết đến nhiều nhất là Táo quân.Người nông dân đều nhận định Táo quân là vị thần được Ngọc Hoàng sai đến từng hộ gia đình, và là chủ gia đìnhNgày lễ, ngày tết, có gì ăn ngon, đều để Táo quân nếm miếng đầu tiên.Cứ đến ngày 23 tháng Chạp âm lịch hàng năm, đã thành tục lệ nhà nào cũng cúng đồ lên Táo quân để báo cho Ngọc Hoàng biết về gia đình của họ, cho nên không thể đắc tội Táo quân!Nhập gia tùy tục.Dương Nhược Tình giơ tay gõ nhẽ vào đầu mình, cười nói: “Xem con này, vội lên liền quên mất!”Dương Nhược Tình vội vàng bưng một chén lên, cung cung kính kính đặt tới trên bệ bếp chỗ bên cạnh ống khói.Đồng thời chắp tay vái lạy: “Táo thần gia xin đừng trách con, tào phớ nóng hầm hập, xin dâng lên để hiếu kính ngài, ngài ăn nếu vừa lòng, xin hãy phù hộ gia đình chúng con!”Bên này, Tôn thị thấy thế, yên tâm cười.Lão Tôn cũng vui mừng gật gật đầu, sau đó Đại An mới bưng chén rời đi phòng bếp.Một lúc sau, Đại An đã quay lại, Dương Nhược Tình đưa một bát cho Đại An: “Độ nóng vừa phải, đệ nhân lúc còn nóng uống đi!”“Đa tạ tỷ!” Đại An nhận lấy, cầm lấy chiếc đũa quấy một chút, lịch sự văn nhã uống lên.“Uống ngon không?” Dương Nhược Tình hỏi Đại An và Tiểu An.Tiểu An gật đầu liên tục như gà mổ thóc, Đại An cũng thẹn thùng cười.Bên kia, Tôn thị đang bưng chén, mặt lại lộ ra một tia do dự.“Nương, ngài sao chưa uống đi?” Dương Nhược Tình hỏi.“Tình Nhi, tào phớ là móm mới, con xem, chúng ta có nên đưa qua cho ông bà bên kia một chén?” Tôn thị trưng cầu ý kiến.Dương Nhược Tình không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt.“Thôi bỏ đi nương, chúng ta ăn chút gì, uống điểm gì, đều phải đưa qua, thực sự là kham không nổi!”Tôn thị cụp mắt xuống, trầm giọng nói: “Tuy đã phân gia, nhưng bọn họ chung quy vẫn là ông bà của các con, là cha mẹ của cha con.
Chúng ta không đưa qua, người biết được sẽ bàn ra tán vào!”Dương Nhược Tình khẽ hừ một tiếng, nói: “Người khác, người khác? Chúng ta sống trước hết phải vì hạnh phúc của chính chúng ta, điều đó có gì sai, ai nói được?”“Hơn nữa, ai sau lưng không bị người ta nói ra nói vào? Ai sau lưng không đi nói xấu người khác? Công đạo tự tại nhân tâm, chúng ta không thẹn với lương tâm là được, quản người khác nghĩ sao để làm gì?”Tôn thị im lặng.Nhưng biểu tình trên khuôn mặt hiển nhiên vẫn còn hơi chút do dự.Dương Nhược Tình lau khóe miệng, nói tiếp: “Hơn nữa, chỉ nghĩ đến việc sáng nay, tiểu cô đánh Tiểu An của chúng ta, ông nội, bà nội vẫn tỏ thái độ bao che, dung túng.
Tào phớ này con thà rằng hất ra ngoài đường cái, đổ vào hồ nước trong thôn, cũng sẽ không cho bọn họ một ngụm!”Nhắc tới việc này, Tôn thị ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tiểu An đang liếm đáy bát.Hốc mắt bà đỏ lên, dùng sức gật đầu: “Được, vậy nghe Tình Nhi, chúng ta không đưa qua, đậu phụ làm xong, cũng sẽ không đưa!”Dương Nhược Tình cười: “Đúng vậy!”Lấy đấu tranh cầu hòa bình, hoà bình sẽ trường tồn.
Lấy thỏa hiệp cầu hòa bình, hoà bình sẽ bị diệt vong!Những lời của Mao lãnh tụ nói, thật sâu sắc!Uống xong tào phớ, mọi người trên mặt đều lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Tiểu An bụng căng thành quả bóng cao su, ngồi ở bên kia không ngừng ợ hơi.Làm cho Dương Nhược Tình cùng Đại An đều không nhịn được cười.“Nương chén đũa này nương rửa nhé, con tới múc đậu phụ!” Dương Nhược Tình phân phó.Tôn thị mang bát đũa đi rửa ở ngoài giếng, trong bếp, Dương Nhược Tình yêu cầu Lão Tôn và Đại An giũ bỏ tấm lưới đen trước đó rồi trải lên khuôn gỗ trên tấm cửa.Sau đó, nàng cầm gáo hớt bớt nước còn dư lại trong nồi, bỏ đi.
Sau đó lại múc tào phớ trong nồi đổ vào khuôn đúc……Dưới tấm cửa đặt một cái chậu gỗ để hứng nước đậu phụ, múc tất cả óc đậu phụ vào khuôn, lấy vải lưới đen quây lại tứ phía rồi thắt nút.Mặt trên đè một tấm ván cửa khác, trên ván cửa, lại đặt lên mấy khối gạch đất cùng cục đá.Tiếp theo, là chờ đợi…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...