Canh Tí,Thiên Tang quốc kinh thành,tất cả mọi thứ chìm trong bóng tối và tĩnh lặng. Chỉ riêng phòng trọ cuối lầu hai Hương Cư lâu,vẫn còn sáng đèn. Bên trong phòng,hai nữ tử đang ngồi im bất động,nhìn đối phương không chớp mắt. Một người khuôn mặt thanh tú thuỳ mị,ngũ quan cân đối toát lên vẻ dịu dàng,kếp hợp với bạch y càng làm nàng giống một tiên nữ hơn. Người kia khuôn mặt có phần trẻ con tinh nghịch hơn,trên môi đều luôn duy trì ý cười sâu sắc khiến nhân nhìn không khỏi cảm thấy áp lực.
Hai nữ tử này,không phải Lam Mặc Huyên và Diệp Từ thì là ai
"Huyên tỉ tỉ,rốt cuộc Nguyệt tỉ tỉ đi đâu? Ngay cả tỉ cũng không biết sao?"
Diệp Từ lên tiếng trước,phá hỏng bầu không khí đầy áp lực. Lam Mặc Huyên lắc đầu:
"Từ sao chuyện đại sát một nhà Thượng Quan,tỉ cũng không thấy tỉ ấy nữa"
Diệp Từ giọng khẩn trương:
"Hiện giờ chuyện một nhà Thượng Quan bị đại sát đã truyền đi khắp kinh thành rồi,triều đình cũng đã vào cuộc. Nếu bọn họ phát hiện chúng ta ở đây chứa Triệu thị cùng Thượng Quan Ngọc Huyền,tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp"
"Tỉ hiểu chứ. Nhưng,hiện tại trừ việc chờ cho đến khi Nguyệt tỉ tỉ trở về,chúng ta không còn cách nào khác"
Diệp Từ phun ra một hơi thở dài,nhấc chân rời đi. Lam Mặc Huyên nhíu mày:
"Muội đi đâu?"
"Muội đi xem Quách Lan có chăm sóc tốt Triệu phu nhân cùng ngũ tiểu thư không?"
Vừa nói,khoé môi Diệp Từ vừa nhếch lên đầu thích thú,Lam Mặc Huyên cũng là bộ dạng cười trên đau khổ nhân,đi theo:
"Ta đi cùng muội"
"Hảo"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nơi mà nhóm Diệp Từ dùng để "chăm sóc" Triệu thị và Thượng Quan Ngọc Huyền là một thông đạo tối om. Vừa xuống tới cửa thông đạo,mùi tinh xạ cùng mùi ẩm mốc đã lan toản làm nhân không khỏi chán ghét. Diệp Từ cầm cây đuốc,rọi vào hướng hai thân ảnh tiều tuỵ sở tại. Cả hai người đều một thân gầy gò,bẩu thỉu;y phục nhàu nát xộc xệch;đầu tóc bù xù,toán loạn;ánh mắt vấn đục cùng mịt mờ;hai tay bị trói dang rộng san hai bên
Thật sự nhìn không ra,hai cái Thượng Quan phu nhân và Thượng Quan ngũ tiểu thư cao cao tại thượng ngày trước nữa
Triệu thị hé đôi mắt mơ hồ,nhìn hai nhân đang cầm cây đuốc trước mặt mình,hận ý không chút che dấu hiện ra cuồn cuộn như sóng. Bà ta chỉ hận hiện tại không thể lao đến xé xác hai người ra làm trăm ngàn mảnh:
"Các ngươi đến đây làm gì? Đến xem ta thân thể bị ô nhục đến mức nào sao?"
"Quả đúng là gia chủ phu nhân. Thực thông minh a!"
Lam Mặc Huyên cùng không yếu thế trừng mắt lại bà ta,tiếm tới cho một cú tát trời giáng:
"Năm xưa bà đối với ta ra sao,ta vẫn nhiws rõ như in"
Sau lưng Lam Mặc Huyên lộ ra một chiếc trường tiên* bạch sắc. Nàng không chút lưu tình,đem trường tiên một roi lên người Triệu thị. Bởi vì mấy ngày không được bị hành hạ,cộng thêm việc không giỏi chịu đau,Triệu thị lãnh một roi liền gào thực thảm thiết,khiến cả Thượng Quan Ngọc Huyền cũng bị doạ khóc lên.
"Sao hả? Đau không?"
Lam Mặc Huyên nghe tiếng hét kia,tựa núi lửa phun trào,trường tiên cứ thế liên tiếp giáng xuống không ngừng:
"Những cái này,đối với bà ngày xưa hanh hạ ta chẳng là gì đâu. Chẳng thấm vào đâu hết"
Nàng cứ thế mà điên cuồng giáng lên thân thể Triệu thị những vết roi cho đến khi hai bàn tay chính mình đỏ rực,Triệu thị thập tử nhất sinh mới ngừng tay
"Ta sẽ nói Quách Lan tạm thời giữ lại mạng của bà"
Lam Mặc Huyên nói xong liên phất ống tay áo,lui ra đằng sau,nhường lại phần cho Diệp Từ
*Trường tiên: Roi
Diệp Từ hiểu ý Lam Mặc Huyên,phối hợp tiến lên phía trước mặt Thượng Quan Ngọc Huyền,nâng cằm nàng lên,cười quỷ dị. Thượng Quan Ngọc Huyền tinh thân đã sớm loạn,nhìn nụ cười kia lại càng sợ hãi hơn,vội vàng dập đầu van xin:
"Tiểu thư,làm ơn,tha cho chúng ta. Ta trước giờ chưa động đến người,chưa tổn thương xúc phạm người,xin tha cho ta"
"Thực hay cho một câu chưa tổn thương xúc phạm a!"
Diệp Từ cố tình nhấn mạnh bốn chữ kia,một cước hướng đến bụng Thượng Quan Ngọc Huyền. Nàng (Diệp Từ) đứng lên,ánh mắt hờ hững nhìn nàng (Thượng Quan Ngọc Huyền) ôm bụng kêu gào:
"Ngươi nhớ 4 năm trước,tiểu oa nhi bị ngươi và Diệp Mĩ Kiều dùng làm bia tập bắn cung không"
Thượng Quan Ngọc Huyền ngước mặt,run sợ không nói được gì. Nàng nhớ rồi,tiểu oa nhi bị nàng và Diệp Mĩ Kiều đem làm bia bắn cung,cho dù khuôn mặt lắm lem bùn đất nhưng ánh mắt đó. Cái ánh mắt như tu la địa ngục,khiến nhân lạnh sóng lưng đó,với ánh mắt đang khinh bỉ nhìn nàng,giống hệt.
"Sao? Nhớ rồi hả?"
Diệp Từ cười đầy khinh bỉ nhìn kẻ dưới chân mình,một cước đạp lên lưng nàng. Thượng Quan Ngọc Huyền hèn mọn van xin:
"Xin ngươi,tha cho ta. Ta,ta biết sai rồi,ta biết sai rồi"
Nàng phải sống,Thượng Quan Ngọc Huyền nàng bằng mọi cách phải sống. Chỉ có sống mới có thể trả hết nhục nhã hiện tại.
Diệp Từ sao có thể không biết tính Thượng Quan Ngọc Huyền. Nàng lùi lại vài bước,ống tay ái phất lên,lập tức những ánh khí nhỉ như cây châm bay ra,hướng đến khắp cơ thể Thượng Quan Ngọc Huyền. Nàng (Thượng Quan ngọc Huyền đau đớn,rêu rỉ thảm khốc;nàng (Diệp Từ) thoảaxn,cười như tu la địa ngục. Hai cái nàny âm thanh hoà vào với nhau khiến nhân sóng lưng run lên từng đợt.
Hành hạ xong xuôi,Lam Mặc Huyên cùng Diệp Từ đồng loạt phất ống tay áo bỏ đi,để lại hai kẻ đang run sợ cùng kêu gào đau đớn.
"Muội vẫn chưa nói với ta và tỉ tỉ về việc đó"
Thanh âm Lam Mặc Huyên vang lên đầy nghiêm túc. Diệp Từ khôi phục bộ dạng tinh ranh thường ngày,ngây thơ hỏi:
"Việc gì?"
Lam Mặc Huyên thở dài:
"Muội biêt mà. Nhưng nếu muội không muốn nói,ta cũng không ép"
Lam Mặc Huyên tốc độ đi tăng lên,vượt lên trước mặt Diệp Từ,bỏ về phòng,trước khi đó không quên mỉm cười:
"Hãy nhớ,ta và Nguyệt tủ luôn ơ ben cạnh muội. Vậy nên,muội không cô đơn đâu"
Diệp Từ đứng như trời trồng ở hành lang,nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Lam Mặc Huyên vừa đóng lại,rồi lại nhìn sang phòng Trương Lam Nguyệt không sắng đèn. Bất giác,một hương vị mặn mặn dâng lên khoé mắt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...