Edit: Hạ Vũ
Beta: Thiên Lam
Hai người đã rời khỏi nơi đó, Phượng Hiên thì bị đứng ở lại đấy ngẩn
ngơ thất thần trong chốc lát, tuy rằng trong tay hắn cầm theo vài túi
quà lớn, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy trống rỗng, có loại cảm
giác mất mát, bảo bối bị người khác đoạt đi, trong lòng vô cùng buồn
bực. Bất quá, hắn lại lập tức an ủi chính mình, thầm nghĩ rằng dù sao
cũng là người hầu của nơi này, đợi lát nữa bảo quản gia cho người tìm họ là được, ngày mai khi quay về Kiền Đô (*) mang một nhà bọn họ theo, như vậy về sau hắn vẫn có thể nhìn thấy tiểu oa nhi đáng yêu kia lớn lên.
*Kiền Đô 乾都 : Kiền hay Càn (quẻ càn) tiêu biểu cho trời đất trong bát quái, là cái tượng lớn nhất như trời. Như vua, nên gọi tượng trời là kiền tượng, quyền vua gọi là kiền cương ; Đô: thủ đô. Bạn nghĩ “Kiền Đô” là nơi thể hiện quyền lực của vua, là tên của Thủ Đô, bạn giữ nguyên văn ko đụng chạm đến >’’
Hắn vừa nghĩ như vậy, tâm tình cũng tốt phần nào, cầm theo túi lớn
túi nhỏ gì đó trở về Thu viện, còn chưa kịp bảo Phượng Tiêu tìm quản gia lại đây, chợt nghe thấy hắn có việc cần bẩm báo không để ý chuyện vừa
nghĩ đến: Đại thiếu gia Phượng Thiếu Vân bị thương cũng đến đây.
Phượng Hiên đem đồ vật này nọ đưa cho Phượng Tiêu sau đó, đôi mắt mở
to nhìn hắn, giọng nói bất mãn hỏi han: “Hắn tới làm gì ? Hắn không phải bị thương sao ?”
“Đại thiếu gia một chân bị gãy, nhưng đã khoẻ, được người khác khiêng tới. Thuộc hạ còn nghe nói hắn mang theo lễ vật đến phủ của Đại trưởng
lão.” Phượng Tiêu đem tin tức báo lại cho hắn biết.
Phượng Hiên âm thầm cân nhắc nhất định là phụ thân cùng Lâm Thu Sương không chịu bỏ qua cơ hội lần này, kiên quyết bắt Phượng Thiếu Vân đến
đây, nghĩ bất luận như thế nào cũng phải lôi kéo Đại trưởng lão. Tuy
rằng tâm Đại trưởng lão đã hoàn toàn về hướng hắn, nhưng được mẫu thân
dạy dỗ nhiều lần, bất luận việc gì đều tuyệt đối không thể khinh thường
đối phương, Phượng Hiên nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng chuyện tìm quản gia
có thể sau này hẳn đi, hắn trước tiên phải đi đến phủ của Đại trưởng lão dò xét tình hình, tuyệt đối không thể để Phượng Thiếu Vân có cơ hội. (ờ… không hối hận nhá huynh *liếc*)
Vì thế, hắn thay y phục, mang theo Phượng Tiêu đến phủ Đại trưởng
lão, chưa cho người thông báo, hỏi rõ ràng Đại trưởng lão đang ở nơi
nào, không bị cản trở mà đến nơi một người cùng tụ họp.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, may mà hắn đến đây, Phượng Hiên vẻ mặt mỉm cười, lại cười không kịp mắt lạnh nhìn thấy sắc mặt khó coi của mọi người đối với sự xuất hiện của mình.
“Thiếu tông chủ đến đây a, như thế nào lại không ai thông báo, làm cho lão phu không kịp nghênh đón ?”
“Vậy thế nào không biết xấu hổ, ta cũng không có việc gì, chỉ là muốn đến đây đi dạo.” Phượng Hiên nho nhã dễ gần cười đáp, ánh mắt quét một
vòng, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại đến đây, không phải đang bị
thương ư ? Như thế nào lại không ở nhà dưỡng thương ?”
Phượng Thiếu Vân mặt có chút cứng nhắc, trả lời nói: “Cha bảo ta đến
đây có việc cần bàn.” Đồng thời trong lòng hắn lại mắng chửi: làm sao
lại xui xẻo như vậy, hắn vậy mà lại đến đây vào lúc này ! Chính mình
đường xa mà đến đây, nghe nói Phượng Hiên ở Thu Viện, cho nên đến cả
nghĩ ngơi một chút cũng không có mà lập tức đến phủ Đại trưởng lão, vì
không muốn hắn biết mình mang lễ vật đến cho Đại trưởng lão, nhưng mà,
hiện tại…….. ánh mắt Phượng Thiếu Vân nhìn đâm đâm lễ vật đặt trên bàn,
ảo não không thôi.
Lễ vật kia Phượng Hiên sớm đã thấy, tuy nói hắn tặng không phải là
bảo vật đáng giá hiếm có, nhưng vẻ mặt động tác của Đại trưởng lão khi
thấy hắn đến thì, ở đây còn có sự cố gắng của Phượng Thiếu Vân. Tứ
trưởng lão là có thể khiến Phượng Hiên phán đoán hoá ra lập trường của
Đại trưởng lão lại biến thành trung lập.
Lão dối trá này ! Lúc trước khi đề cử chọn Thiếu tông chủ, chỉ có hắn ai cũng không chọn, ai cũng không thể sai lầm ! Hắn quả nhiên thay đổi
tốt, dường như Cung gia cùng Phượng gia từng có hiệp định, đứa con thứ
hai của trưởng nữ sinh ra thì phải kế tục Cung gia, lúc ấy không chỉ có
cha đồng ý chuyện này, Đại trưởng lão đây cũng rất đồng ý, nhưng mà sau
khi Vũ nhi sinh ra, Đại trưởng lão này bắt giọng thay đổi, nói là mặt
khác bốn vị trưởng lão không đồng ý, hắn không có cách nào khác. Về phần cha từng đồng ý với mẫu thân lập lời thề không nạp thiếp, lúc ấy cũng
là Đại trưởng lão này ở bên cạnh đồng thời là người đảm bảo làm chứng,
kết quả Lâm Thu Sương có thai, yêu cầu lấy vào cửa cũng là hắn, hừ, tên
đáng giận, đợi khi mình trở thành tông chủ Phượng Thị, người thứ nhất
không buông tha chính là hắn ! Phượng Hiên vẻ mặt không thay đổi mà ngồi xuống, ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, mọi người bắt đầu trò chuyện vui
vẻ, nhưng ngầm đấu đá với nhau.
Bên này Phượng Hiên làm cho vẻ mặt Phượng Thiếu Vân chợt xanh chợt
trắng, bên kia vợ chồng Cốc Lương Thừa trở lại trong phòng, lấp tức bắt
đầu thu xếp, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Được hai người tìm trở về, nhờ vả quản gia phu nhân giờ phút này một
tay ôm Cốc Nhược Vũ, một tay ngắm nghía từ trên người nàng phát hiện kim khoá không rõ lai lịch, mặt mang vẻ nghi vấn hỏi: “Kim khoá này rốt
cuộc là cái gì ? Tóm lại là ai đã đem Nhược Vũ ôm đi ?”
“Không biết, khi trở về ta liền kiểm tra Nhược Vũ có hay không bị tổn thương gì, sau đó phát hiện đồ vật kia. Ôm nàng đi là một tiểu phó
(người hầu nhỏ) khoảng mười một, mười hai tuổi !” Nhắc tới Phượng Hiên,
Mai Bình nói chuyện rất khó không cắn răng nghiến lợi.
Quản gia phu nhân nhớ không được có người hầu nào khoảng mười một,
mười hai tuổi, liền nện nện bên người quản gia hiếm thấy, nhìn thời giờ
cũng đến, vội vã nói: “Chàng mau ngẫm lại, rốt cục là ai !?”
Quản gia Phượng Phúc từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng mày càng nhíu
chặt, buồn bực, trong nhà không nên có một tiểu phó mười một, mười hai
tuổi, người hầu trong nhà cũng đều mười sáu tuổi.
Thấy hắn không nói lờn nào, quản gia phu nhân tiếp tục hỏi Mai Bình nói: “Bộ dáng trông như thế nào ?”
Lời nói này vừa nói ra, hai vợ chồng trăm miệng một lời nói: “Vô cùng xinh đẹp !” Tuy rằng dùng xinh đẹp để hình dung một vị nam hài có hơi
quái lạ, nhưng mà hai người tạm thời không nghĩ ra từ để hình dung nào
khác.
“Hẳn là sánh được với khuôn mặt xinh đẹp của Thiếu tông chủ Phượng
Thị trong tin đồn kia của các người !” Mai Bình bổ sung mức độ xinh đẹp
nói, diện mạo này làm cho người ta ấn tượng khắc sâu, hừ, vừa lúc làm
cho người ta nhớ kỹ, lần sau lại nhìn thấy hắn thì, tuyệt đối nhận ra,
cam đoan làm cho nữ nhân vây quanh hắn đi, cách hắn rất xa !
Dung mạo có thể sánh với Thiếu tông chủ ? Quản gia tiếp tục giữ im
lặng, mà quản gia phu nhân cũng nhắm miệng lại, dưới trán hai người này
đồng thời trắng xanh một vạch đen, trong lòng yếu ớt đoán nói: không thể nào, chẳng lẽ là Thiếu tông chủ !? Chẳngng ai bảo ai mà, hai người nhớ
đến buổi sáng Thiếu tông chủ ai cũng không gặp, nên không phải Thiếu
tông chủ mặc quần áo hạ nhân lén ra ngoài chứ !?
“Trong tay hắn có hay không mang theo cây quạt ?” Quản gia vì xác
định suy nghĩ trong lòng hỏi, phải biết rằng Thiếu tông chủ là quạt
không rời khỏi tay.
Mai Bình nhớ lại một chút, nhớ tới Phượng Hiên kia ôm nữ nhi của
chính mình trong tay còn có mang theo cây quạt, vì thế gật gật đầu mà
nói: “Có, bên tay phải.”
Trời ạ, mấy ngày nay tìm khắp nơi cũng không được Cốc Nhược Vũ, mà cả ngôi nhà này cũng chỉ còn lại Thu Viện của Thiếu tông chủ bọn họ không
thể hỏi được, chỉ sợ người kia thật là Thiếu tông chủ, việc này cũng
giải thích được trên ngưởi tiểu oa nhi như thế nào lại có loại kim khoá
đáng giá này ! Quản gia phu nhân nghĩ, vội vàng đem kim khoá trả lại Cốc Nhược Vũ, được Thiếu tông chủ tặng đồ vật này nọ, bọn họ nào dám động a !
“Ta vừa rồi hung hăng mà khư khư mắng hắn một trận.” Mai Bình tiếp
tục nói, không chú ý đến vợ chồng quản gia nghe lời nói ấy thật hít một
hơi, giống như mở miệng nuốt quả táo, khiếp sợ mà nhìn nàng, “Nếu không
phải Lương Thừa khuyên ta, ta nhất định phải đánh hắn một chút, nên dạy
dỗ hắn một phen, để cho hắn về sau cũng không dám lần nữa tuỳ tiện trộm
tiểu hài tử của người khác !” =.=
Đánh Thiếu tông chủ một chút ! ? Hoảng sợ lập tức biến thành sợ hãi
hết mức (kinh tử), vợ chồng quản gia thiếu chút nữa ngất xỉu, hai người
nhìn nhau một chút, ăn ý mà quyết định tuyết đối không nói cho hai vợ
chồng bọn họ thân phận mà trong miệng gọi là “Tiểu phó” là gì.
Vốn còn muốn giữ hai người ở lại hai ngày quản gia phu nhân liền xoá
bỏ ý niệm trong đầu, lúc này không chỉ không thể giữ lại người, còn thúc giục vợ chồng Mai Bình, mang đứa nhỏ trong lòng đưa cho quản gia ôm,
giúp hai người thu xếp hành lý.
Đợi tất cả chuẩn bị tốt, vợ chồng quản gia vội vàng mang hai người ra khỏi Phượng gia chủ trạch, thầm nghĩ rằng, thừa lúc Thiếu tông chủ đến
phủ Đại trưởng lão còn chưa trở về nhanh chóng để hai người chạy trốn,
tránh phải khi trở về, đến lượt Thiếu tông chủ đến chỉnh đốn bọn họ !
Về phần Phượng Hiên, đợi hắn từ phủ Đại trưởng lão trở về, phân phó
quản gia Phượng Phúc đi tìm cả nhà tiểu oa nhi. Quản gia lúc này càng
thêm xác định rằng tiểu phó kia chính là Thiếu tông chủ, vội vàng báo
lại cha mẹ tiểu oa nhi kia chỉ là tạm thuê, sớm đã rời đi, vả lại chẳng
biết đi đâu.
Lúc này, khi rời đi vợ chồng Cốc Lương Thừa lập lời thề, không bao
giờ….. đến Phượng Thị phủ đệ Tông gia này làm việc, hai người mang theo
Cốc Nhược Vũ nhỏ bé đứng dậy rời đi Phượng Châu cũng tốt, đi trước
Nghe thấy lời nói ấy Phượng Hiên cười cứng nhắc, mà trong lòng kia
Phượng Hiên luôn là tiểu ác ma vô thiên vô pháp, lần đầu giống bị bỏ lại nơi gió lạnh trên băng thiên tuyết địa mà gào thét, nháy mắt bị đông
lạnh thành khối băng, sau đó vỡ vụn, sau đó lại, nước mắt bắn ra từ tiểu ác ma ! Điên cuồng a, hối hận a ! Hắn vậy mà sự kiện trên lại không đủ
mau, ngoan, chuẩn ! Vừa vặn chỉ là buông thả một chút, bảo bối oa nhi
liền vô duyên tạm biệt !
Cứ như vậy, sau khi mười hai tuổi Phượng Hiên vẫn là không thích trẻ
con, chẳng qua, từ nay về sau, trong suy nghĩ của hắn, trên đời này
khiến cho trẻ con vui mừng hơn vị trí như vậy, hơn nữa hắn thổ huyết
rung rung mà nhớ kỹ lần giáo huấn này cùng với bảo bối oa nhi kia không
biết tên viết như thế nào !
Lần đầu gặp nhau, ngỡ là vô duyên, lại gặp nhau, đoán là duyên ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...