Trong núi, gió vù vù thổi mạnh, nơi nào
đó chỗ mấy chiếc xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi, có một người ngồi ở bên
cạnh đống lửa gác đêm. Bỗng nhiên từ trong lều vải bên cạnh có ba người
đi ra, một người vóc dáng cao một chút, hai người còn lại đều là tiểu
hài tử.
Ba người
chào hỏi người gác đêm kia, cầm cây đuốc đi đến phía núi. Dọc theo đường đi ba người cãi nhau ầm ĩ, chỉ thấy người thanh niên lớn hơn kia vỗ đầu một đứa nhỏ trong đó, sau đó nói: “Ngươi thật nhát gan, đều đã lớn rồi, còn cần chúng ta giúp?”
“Bát ca! Đừng đánh đầu của đệ! Đêm nay
trời tối như mực, lại đang ở trong núi, vạn nhất gặp dã thú làm sao bây
giờ?” Hắn sợ rằng tên ấy ý kiến, tiểu hài tử quay về trừng Bát ca trong
miệng, che chắn đầu của mình, rất sợ lại bị đánh.
“Bát ca, đừng đánh đầu Cửu ca! Lỡ trong
núi nếu có dã thú làm sao bây giờ?” Một vị tiểu hài tử khác che chở cho người bị đánh kia nói
“Đệ nha, so với Thập nhi còn nhát gan
hơn! Nhanh chút, sau khi xong, ta còn muốn trở về đi ngủ, đang ngủ ngon, lại bị tiểu quỷ này đánh thức đến đây.” Thiếu niên chỉ ngón tay, dưới
ánh lửa gương mặt có vẻ hơi non nớt, nhưng vô cùng ưa nhìn, con ngươi
chuyển động quan sát xung quanh, có thể thấy là một người cơ trí. Chỉ
tiếc dựa vào thẻ bài mang trên người, ba người này đều là dân du mục, có thân phận thấp nhất
Coi chừng dùm để hai đệ đệ đi nhà xí,
thiếu niên vẻ mặt nhàm chán, vì tu vi võ công không thấp nên tai hắn
nghe thấy có tiếng bước chân vội vàng, phản xạ có điều kiện tắt cây đuốc trong tay đi. Đưa tay che chở hai đệ đệ đã đi xong, núp vào.
Vì thế, đám người Tề Hiểu Dũng muốn đem
Cốc Nhược Vũ giết chết vẫn chưa phát hiện bên cạnh có người. Lúc Tề Hiểu Nhã đột nhiên tàn nhẫn xuống tay trên mặt Cốc Nhược Vũ thì hai tiểu hài tử thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, nhưng may mắn bị ca ca của mình bịt
lại.
Cảm thấy những người này quá tàn nhẫn,
thiếu niên này sau khi nghe thấy Tề Hiểu Dũng nói những lời kia, nhất
thời nhịn không được ở trong lòng mắng: “Là thân thích mà lại như vậy,
đồ mất trí!
Bởi vì đối phương có năm người, hơn nữa
không biết nội tình bên trong, lại lo lắng cho hai đệ đệ năm tuổi bên
người, thiếu niên chịu đựng không có ra tay.
Cốc Nhược Vũ bị đá xuống núi, đám người
Tề Hiểu Dũng nhìn xuống xem thử, cảm thấy Cốc Nhược Vũ khẳng định không lên được, lại không có ai cứu nàng, nhất định không thể sống sót, liền
rời khỏi . Bọn họ chân trước vừa đi, thiếu niên ở phía sau lưng liền
buông tay, vọt tới nơi Cốc Nhược Vũ gặp chuyện không may, mở to hai mắt
nhìn xuống, nhưng trời quá tối, cái gì cũng đều nhìn không thấy.
“Bát, Bát ca! Bọn họ giết người!” Xem
đi, nó đã nói trong núi này có nguy hiểm, thậm chí so với dã thú còn
đáng sợ ác độc hơn, còn nó vốn nhát gan, hừ!
“Bát ca bọn họ giết người!” Nói như vẹt, lại nói thêm một câu nữa.
“ Cầm lấy ngọn đuốc, giúp ta chiếu sáng
xuống dưới, để ta xuống đó xem thử!” Thiếu niên đem cây đuốc châm một
lần nữa, đưa cho đệ đệ.
“Bát ca, chuyện này quá nguy hiểm! Từ
nơi này ngã xuống khẳng định không thể sống sót!” tiểu hài tử xếp thứ
chín lập tức bắt lấy thiếu niên, không chịu để cho hắn làm chuyện nguy
hiểm này.
“Quá nguy hiểm, sống không được!” người
ít tuổi nhất kia là thấy Cửu ca làm gì, nó liền làm theo bắt lấy cánh
tay của thiếu niên.
“Không nguy hiểm, không thấy đây chỉ là
sườn dốc thôi, xuống dưới nữa mới là vách núi, ta thấy nàng may mắn
không ngã xuống đâu.” Thiếu niên ló đầu nhìn ra, dùng cây đuốc chiếu rọi xuống, lại thêm nhãn lực của hắn rất tốt, mơ hồ thấy Cốc Nhược Vũ bị
chẳn trên một thân cây.”Các đệ lui về sau, giúp ta chiếu sáng là tốt
rồi, ta đi qua đó.”
Thiếu niên chậm rãi đi xuống, cuối cùng
thuận lợi đến bên người Cốc Nhược Vũ. Hắn tự tay xem xem hơi thở của
nàng, phát hiện nàng còn thở , lúc này trong lòng mới thả lòng, cố gắng
vác nàng lên trên người, lòng bàn chân đạp một cái, hướng lên trên nhảy, không đến vài cái liền trở về bên cạnh hai đệ đệ.
“A ——!” Hai tiểu hài tử sợ hãi kêu lên tiếng, bị dọa đến lui về sau.
“Làm sao vậy?” Thiếu niên trong lòng cả kinh, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì.
“Nàng, mặt của nàng. . . . . .”
Thiếu niên nghiêng đầu vừa thấy, phát
hiện mặt tựa vào trên vai mình tràn đầy máu tươi, trong lòng cũng cảm
thấy khủng bố, hắn nuốt nước bọt xuống, đối với hai đệ đệ nói: “Chúng
ta mau trở lại, nàng hình như bị thương rất nặng!”
Vì thế, bọn người Tề Hiểu Dũng không hề biết Cốc Nhược Vũ vẫn chưa chết như bọn họ mong muốn, mà là may mắn được cứu .
Gặp vô số ác mộng, đau đớn trên mặt
khiến Cốc Nhược Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại. Đầu nàng đầy mồ hôi, mê mang nhìn phía trên, chưa phục hồi tinh thần lại.
“Cô nương, cô đã tỉnh a!” giọng nữ ôn
nhu vang lên, một cái đầu xuất hiện ở trong tầm mắt của Cốc Nhược Vũ,
vươn tay còn giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Ta. . . . . .” Đây là nơi nào? Cốc
Nhược Vũ nhìn đại nương trước mặt muốn hỏi nàng, lại phát hiện cổ họng
của mình khàn khàn không nói được.
“Đừng nóng vội nói, ngươi đã hôn mê mười ngày rồi, đến uống nước!” Nói xong, bà giúp đỡ Cốc Nhược Vũ ngồi dậy,
rót nước đút cho nàng, “May mắn xương cốt ngươi không bị thương, những
vết thương xuất hiện khi bị ngã cũng không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi, . . . . . .” Chỉ là khuông mặt bị thương quá nặng, thiếu
chút nữa không sống được! Bà nhìn mặt Cốc Nhược Vũ được băng bó, lời nói tiếp theo không nói ra được.
Cốc Nhược Vũ rốt cục phục hồi tinh thần
lại, nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, trong ánh mắt hiện lên một trận
hoảng loạn, được uống một hớp nước, cảm thấy cổ họng tốt hơn một chút
rồi vội vã nói: “Đây là nơi nào?”
“A, nơi này là Nam lăng. Tuy rằng chúng
ta ở trên đường tìm đại phu giúp ngươi trị thương, nhưng mà thương thế
của ngươi quá nặng, phải nhờ đến đại phu trong đô thành mới có thể khá
hơn một chút, cho nên chúng ta liền lại dẫn ngươi đến nơi này.”
Cốc Nhược Vũ nghe đã trở về nha, lại nghĩ tới những lời kia của Tề Hiểu Dũng, nhất thời muốn đứng dậy, muốn về nhà.
“Cô nương! Cô đây là muốn làm cái gì?” Đại nương vội vàng ngăn cản nàng.
“Ta muốn về nhà!” Cốc Nhược Vũ bất chấp
thương thế của mình, trong mắt nháy mắt tràn đầy nước, nghĩ đến mình hôn mê cũng đã mười ngày, lo lắng cha mẹ trong mười ngày này gặp phải
chuyện bất trắc, cả người hỗn loạn muốn trở về.
“Ngươi còn bị thương trên người, như thế này làm sao có thể đi ra ngoài! Cô nương, ngươi đừng vội, từ từ sẽ đến, nhà ngươi ở nơi nào, ta sẽ bảo con ta đi báo tin!” Đại nương trấn an
Cốc Nhược Vũ không cho nàng lộn xộn, sau đó hướng về phía bên ngoài lều
lớn tiếng kêu lên, “Bát nhi! Bát nhi!”
Tiếp theo Cốc Nhược Vũ chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng đáp lại, tiếng chạy bộ, sau đó rèm cửa bị xốc
lên, một thiếu niên tiến vào, hắn thấy Cốc Nhược Vũ, vẻ mặt vui mừng kêu lên: “A, ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi! Ha ha, thật tốt quá, không uổng
phí ta cứu ngươi! Này, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, nhớ kỹ đó, ta
gọi là Nguyệt Bát, nguyệt là ánh trăng, bát là con số!” Trên khuôn mặt
ưa nhìn hiện lên vẻ dương dương đắc ý, vẻ mặt tranh công , nhưng không
thể vui mừng đựơc bao lâu đã bị mẹ ruột của hắn Nguyệt thị đưa tay nhéo lỗ tai, ngũ quan trên mặt nhăn lại.
“Câm miệng! Còn dám xưng mình là ân nhân cứu mạng, con nếu muốn thực sự ra tay cứu người mà nói…, người ta sao
có thể bị thương thành như vậy!”
Đầu Nguyệt Bát trong nháy mắt liền cúi xuống, hắn cũng không phải cố ý, lúc ấy có hai đệ đệ ở bên người cần hắn bảo hộ nha!
“Cô nương, ngươi đừng vội, nhà ngươi ở
nơi nào, nói cho hắn biết, hắn giúp ngươi báo tin, gọi người nhà tới đón ngươi.” Nguyệt thị buông tay ra, ngồi trở lại bên người Cốc Nhược Vũ
trấn an ôn nhu hỏi.
Thấy thế, cảm xúc của Cốc Nhược Vũ mới
dịu đi một chút, đem túi gấm tuỳ thân của mình gở xuống, đưa cho Nguyệt
bát nói: “Nhà của ta ở tại Cốc phủ, hỏi thăm rất dễ. Ngươi đi cầu kiến
quản gia nói là tiểu thư bảo ngươi đến, đem cái túi gấm này cho ông ta
xem, ông ta sẽ dẫn ngươi đi gặp lão gia cùng phu nhân, trăm ngàn đừng để cho người khác thấy!”
“Uhm, ta biết, không cho của biểu ca
biểu tỷ của ngươi thấy!” Thông minh Nguyệt bát nghĩ đến chuyện đêm đó
hiểu tõ, tay hắn vừa đụng tới túi gấm nhỏ, nhưng dường như lại nghĩ tới
gì đó tay đột nhiên ngừng lại, “Cốc phủ? Nam lăng này có mấy nhà Cốc
phủ?”
“Chỉ một nhà!” Cốc Nhược Vũ không rõ hắn vì sao hỏi như vậy.
“Thủ phủ Nam lăng Cốc gia đúng không?” Nguyệt Bát lại xác nhận một lần.
Cốc Nhược Vũ gật đầu, lại phát hiện
Nguyệt Bát cùng Nguyệt thị bởi vì nàng xác thực mà sắc mặt trở nên rất
khó coi, cảm giác không bình thường, nàng tròn tròn mắt hỏi: “Làm sao
vậy?”
“Cô nương a! Cái kia. . . . . .” Nguyệt thị cau mày nói không nên lời.
“Ta, nhà của ta đã xảy ra chuyện gì
sao?” Chẳng lẽ chỉ trong mười ngày ngắn ngủn, cha mẹ của nàng đã phát
sinh bất trắc rồi? Cốc Nhược Vũ nguyên bản nước mắt vừa lau khô liền
chảy ra, tay bởi vì sợ hãi lo lắng mà run rẩy.
Nguyệt Bát nghĩ nghĩ, tuy không đành long nói, nhưng mà vẫn nói đầu đuôi chuyện tình mà bọn họ sau khi nghe được.
Nữ nhi của thủ phủ Nam Lăng ở Vân Châu
không may mắn gặp tặc nhân, sau khi mất đi trong sạch, không chịu nổi
cơn nhục nhã này, chỉ lưu lại một phong di thư sau đó tự sát, thi thể
không thấy, bởi vì việc này, nghe nói thân thích ở thủ phủ bởi vì tự
trách, dời xa Cốc phủ, thay chỗ ở. Nửa tháng trước, triều đình tìm thấy
lượng lớn quan ngân(*) bị thất lạc, kẻ trộm bị thương đào thoát, nhưng
năm ngày trước lại phát hiện tên trộm ở trong Cốc phủ. Tên trộm bị xử
tội chết, đồng thời Cốc gia phạm phải trọng tội chưa chấp khâm phạm của
triều đình nên bị tịch thu gia tài, gia nhân cho thôi việc, vợ chồng Cốc thị bị phán lưu ở phía tây làm nô dịch.
(*) quan ngân: tiền của quan phủ
“Không chỉ có như thế, nghe nói vợ chồng Cốc thị lúc trước xâm chiếm gia sản của đám người thân thích là Tề
gia, bọn họ bởi vì gia tài lớn của Cốc thị, mà không dám đắc tội, đợi
Cốc thị bị tịch thu gia tài, sau đó liền kiện lên quan phủ, Tri phủ đại
nhân vì chính nghĩa, hoàn toàn điều tra, sau đó dường như có thân thích
khác làm chứng Cốc gia chiếm đoạt tài sản của Tề gia, cuối cùng Tri Phủ
phán quyết một nửa tài sản Cốc gia cấp cho Tề gia, một nửa khác nộp lên
trên triều đình.” Vốn tưởng rằng là như thế này, nhưng nếu vợ chồng Cốc
thị kia là cha mẹ cô gái trước mắt này, vậy Nguyệt Bát hắn khẳng định
bọn họ bị oan !
Không thể nào, cha nàng nương làm sao có thể chứa chấp khâm phạm của triều đình, bọn họ nào có xâm chiếm qua tài sản người khác, mỗi một vật trong Cốc gia đều là do cha mẹ vất vả làm
ra.
Tri phủ kia là nhạc phụ của Tề Hiểu
Dũng, bọn họ đều cùng một hội! Tình huống này cho dù mình xuất hiện nói
Tề gia mới là kẻ hại người thì cũng vô dụng! Nghe tin dữ này, Cốc Nhược
Vũ khóc không thành tiếng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủn, có thể hại
nàng nhà tan cửa nát, bọn họ căn bản đều đã lập kế hoạch trước! Cha mẹ
thật lòng đối đãi với người khác, vì sao lại nhận được hồi báo như vậy,
thân thích khác, không phải chỉ có gia đình của hai cậu thôi sao, bọn họ làm sao có thể làm giả chứng cứ, phỉ báng cha mẹ! Nhà mình từ trước đến nay đối với bọn họ cũng không tệ bạc mà!
“Còn có hôn nhân trước kia của tiểu thư
Cốc gia tất nhiên cũng không tính, cái kia, vị hôn phu của ngươi đã cùng Ngũ tiểu thư Tề gia đính hôn!” Nguyệt Bát đồng tình nhìn Cốc Nhược Vũ
lệ rơi đầy mặt.
“Cha mẹ ta. . . . . . Khi nào thì. . . . . . Sẽ bị lưu đày?” Biểu ca kia không cần cũng được, quan trọng nhất là cha mẹ của mình, Cốc Nhược Vũ lệ rơi đầy mặt nghẹn ngào hỏi.
“Hôm nay.”
Vừa nghe hôm nay cha mẹ sẽ bị lưu đày,
khởi hành đi đến đến vùng biên giới hẻo lánh ở phía Tây của Ngự phong
quốc làm nô dịch, tim như bị đao cắt, Cốc Nhược Vũ giãy dụa xuống
giường, muốn đi tìm cha mẹ của mình.
“Ngươi muốn làm gì! Không được làm càn
!” Muốn cho Cốc Nhược Vũ tỉnh táo lại Nguyệt thị đột nhiên rống lên hai câu, sợ tới mức Cốc Nhược Vũ sợ đến ngơ ngác nhìn bà.”Ta biết ngươi
muốn gặp cha mẹ mình, nhưng mà nếu ngày đó người giết ngươi biết ngươi
còn chưa chết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nói sau, để cho
người khác phát hiện ngươi là tiểu thư Cốc gia, ngươi cũng phải đi lưu
đày theo cha mẹ ngươi!”
“Có thể đi theo cha mẹ ta cùng một nơi
dù lưu đày, vậy còn hơn, dù sao ta có thể ở bên cạnh chăm sóc bọn họ!”
Cốc Nhược Vũ khóc nói.
“Cha mẹ ngươi chắc chắn sẽ không muốn
như vậy! Không được đi ra ngoài, ta đi hầm chút cháo cho ngươi ăn”
Nguyệt thị kiên quyết không đồng ý, đứng dậy nói với Nguyệt Bát ở bên,
“Con nhìn nàng, đừng nói cho Nguyệt Cửu cùng Nguyệt Thập biết thân phận
của nàng, miễn cho bọn họ còn nhỏ không hiểu chuyện, nói ra ngoài.”
Nguyệt Bát gật đầu đáp ứng, đợi Nguyệt thị đi rồi, lập tức chuyển băng ghế ngồi vào trước giường Cốc Nhược Vũ, trông người.
Thấy Nguyệt Bát định thực hiện lời nói
của mẹ, Cốc Nhược Vũ biết không còn hi vọng gặp được cha mẹ, nghĩ đến
cảnh ngộ tương lai của cha mẹ, cảm thấy lo lắng cho bọn họ, nhưng không
biết bao giờ mới gặp lạ bọn họ, không khỏi thất thanh khóc rống lên,
càng khóc càng thương tâm, khóc đến thở không ra hơi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...