Ngày hôm sau....
Tôi lên thư viện kiếm thêm sách tham khảo, 1 lần nữa tôi bắt gặp Thúy Nga và nam sinh hôm đó.
Hai người họ quay lưng lại với tôi, tôi chỉ thấy thấp thoáng và không hề biết 2 người họ đang làm gì.
"cộp"
Bất giác tôi lỡ tay làm rơi 1 cuốn sách xuống đất, thu hút sự chú ý của 2 người kia, muốn tránh mặt trong trường hợp này không phải dễ đâu nha....
~- Như Nguyệt....lại gặp cậu ở đây._Thúy Nga đi đến nhặt giúp tôi cuốn sách khi mà tôi vẫn đứng ngẩn ra đó.
Nhận lấy cuốn sách với lời cảm ơn, tôi chào cậu bạn kia. Xem ra cậu ta là 1 thư sinh chính hiệu, ngoại hình ưa nhìn và rất lịch sự chào tôi:"Tớ là Chương Nam, bạn trai của Thúy Nga, 2 cậu là bạn bè hả, lần trước có gặp bạn nhưng k có dịp chào hỏi vì bận việc, xin lỗi bạn nhé."
- ơ hơ...có gì đâu..._Tôi cười gượng đáp.
- Chương Nam, bạn ấy là NHư Nguyệt, bạn ấy đã giúp em khi suýt bị bẽ mặt trước toàn trường đấy._Thúy Nga giới thiệu tôi.
- Ồ vậy sao, cảm ơn bạn đã giúp Nga._Chương Nam đáp.
- không có gì, mình được cảm ơn rồi mà._Tôi nói, như nhớ ra chuyện Lâm Phong bèn hỏi:"Thúy Nga, chuyện của anh chàng 11a1 đó..."
- Đừng nhắc đến anh ấy nữa, tớ đã phản bội anh ấy...._Thúy Nga vẻ mặt buồn tủi.
- Nga.....sao em lại nói những lời như vậy, chúng ta vốn dĩ yêu nhau từ trước, là do hiểu lầm nên em mới..._Chương Nam không kìm chế được cảm xúc thốt lên
Tôi nghe không hiểu mà cũng chẳng muốn hiểu:"Tớ 1 lần nữa khuyên cậu không nên quá tin tưởng vào ai đó, con trai....rất lăng nhăng..." Ái ngại nhìn Chương Nam 1 cái tôi cáo từ.
Chuyện của họ, họ lo....chuyện của tôi....tôi cũng k lo....vậy ai lo....ách, lằng nhằng!
"..."
Lâm Phong hiện đang ngồi chơi ở phòng bảo vệ, nơi mà anh hay chút bầu tâm sự nhất chính là người khiến anh có cảm giác an toàn...chú Lâm!
- Cháu uống nước chè hay nước lọc, chỗ bác người già k uống nước có phẩm màu._Chú Lâm nói.
- Cháu k uống....cháu ngồi lát rồi lên lớp ngay._Lâm Phong đáp 1 cách tự nhiên, anh nhàn hạ chiếm luôn chiếc đệm mà chú Lâm dùng để nghỉ trưa.
- Ồ, hay lại có tâm sự gì....ta thấy cháu giống như đang rất bị phân tán bởi nhiều cảm xúc._Chú Lâm pha trà, tự uống 1 mình theo thói quen.
- Bác nhớ cô nhóc xấu xí hay đi muộn không ạ?_Lâm Phong bật người dậy hỏi.
- À...con nhóc đần độn đó hả?Ta biết, chỉ là lâu rồi k gặp nó mỗi khi đóng cổng nữa, cũng thấy thiếu vắng đi thứ gì đó, Cuộc đời đúng là không ai có thể đoán trước được điều gì, con người như thế nào rồi cũng sẽ thay đổi, cháu thấy đúng k Phong?_Chú Lâm thờ dài, nhâm nhi chén chà bốc hơi nghi nghút.
- Cháu đã gặp cô ấy khi còn ở La Bàn, quê ngoại mẹ cháu._Lâm Phong nhếch mép cười khi nghĩ về một Phạm Như Nguyệt của 6 năm trước.
- Ồ vậy sao?_Chú Lâm thoáng bất ngờ, ông k nghĩ 1 người như Lâm Phong còn biết nhìn về quá khứ tủm tỉm cười.
- Vâng...mà điều quan trọng là, trong thời gian qua, cháu hình như có cảm tình với cô bé._Lâm Phong bình thản nói.
"Phụt"
- Trà nóng! trà nóng chứ thiệt tình ta k có ý nhạo báng cháu đâu nha....nhưng....hài, mắt thẩm mĩ của cháu đúng là có vẫn đề, hoặc là cháu nói đùa, hoặc là cô bé đó chỉ làm cháu thấy hứng thú với 1 hình tượng đần độn xấu xí chuyên đi học muôn, cảm thấy nó mới mẻ mà thôi....
- Không....cháu có cảm giác cô ấy là người cháu sẽ yêu đến suốt cuộc đời._Lâm Phong nhướn mày.
- Cháu là 1 chàng trai tốt....nhưng ta rất tiếc, cháu nên biết mẹ cháu rất thương cháu, hãy chọn 1 người con gái tốt và đừng để phụ lòng mẹ cháu._Chú Lâm cười nói
- à, chú Lâm, giờ mới nhớ, mẹ cháu có kể ngày xưa bố mẹ cháu và bác cùng học chug cấp 3, ngày ấy bác chả theo đuổi mẹ cháu 2 năm ròng rã nhưng vì sự chen ngang của bố cháu....
Chú Lâm xấu hổ chối bay:"Nào có...chỉ là thấy mẹ cháu mỏng manh chỉ muốn bảo vệ thôi."
- Vậy là chú thừa nhận rồi nhé._Lâm Phong cười
- Nào có, thằng bé này.
- Đấy, mặt chả đỏ lên r kìa....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...