Edit: An Ju
Bành Dương nghe được những tin hắn muốn từ Trịnh Phi, sáng sớm hôm sau liền đến ký túc xá em trai, lần này Tần Ngọc Đào cũng không ở đó.
“Tiểu Tấn, Tần Ngọc Đào là bạn trai em.” Không phải một câu hỏi mà là một câu trần thuật.
“Anh… Sao anh biết…”
“Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được, được không? Em xem trên cổ em… Đừng nói với anh là em.. em tự làm ra nhé!” Bành Dương bất đắc dĩ nói.
“A!” Tô Tấn trước đấy đúng là không hề để ý tới, đối với loại chuyện này không biết nên nói hắn không có dây thần kinh hay là ngốc tự nhiên.
“Tiểu Tấn… Cái tên Tần Ngọc Đào kia vừa nhìn đã biết cậu ta là một cây củ cải lớn hoa tâm*, lỡ cậu ta ở bên em chỉ là chơi đùa, em sẽ làm thế nào? Em đơn thuần như vậy… Nếu cậu ta làm em đau lòng, em sẽ tìm ai khóc đây!” Bành Dương càng nói càng tức, lo cho em trai mình bị tổn thương.
*Cây củ cải lớn hoa tâm: (花心大萝卜) cụm này đơn giản là chỉ ‘kẻ lăng nhăng’ nhưng mình vẫn để nguyên hình ảnh củ cải vì có một giả thuyết về củ cải khá là hay và mình sẽ giải thích ở cuối chương.
“Anh… Em tin em ấy, chưa từng có ai có thể khiến em làm đến hết mình như vậy, là em ấy thay đổi em, khiến em dũng cảm bước ra, hơn nữa… Em có thể cảm giác được em ấy rất yêu em. Hơn nữa, em ấy không phải củ cải lớn hoa tâm, em là người đầu tiên em ấy yêu, bọn em đều đang học cách yêu. Cứ cho là… Bọn em tiến triển hơi nhanh, đó cũng là do tình cảm dâng trào, không nhịn được…” Một câu cuối cùng đã thành rì rầm trong miệng rồi nhưng Bành Dương vẫn nghe thấy.
“Chiều nay anh bay về với cha mẹ, buổi trưa gọi cậu ta cùng đi ăn một bữa đi.” Bành Dương vò vò trán, vẻ mặt mệt mỏi nói. “Còn nữa, lần tới được nghỉ, em cũng về thăm nhà đi… Đừng đo gân với cha già nữa.”
“Ừm, em đi gọi điện cho em ấy.”
“Gọi đi! Anh đi trước, hai đứa lát nữa đến khách sạn anh ở nhé.”
Lúc Tần Ngọc Đào tới vừa vặn thấy Tô Tấn tiễn Bành Dương lên xe taxi, đang chuẩn bị gọi hắn, chợt nghe thấy điện thoại di động vang lên, vừa nhìn liền thấy đúng là đứa nhỏ.
Liền đứng lại nghe máy, “Alo, sao thế bảo bối?” Tần Ngọc Đào còn cố ý hạ giọng để dụ dỗ hắn.
“Tần Ngọc Đào… Anh trai anh nói cùng đi ăn trưa, em có đến được không?” Tô Tấn vừa nói vừa đi về, bỗng nhiên từ đằng sau bị một người che mắt, người kia còn cắn tai hắn.
“A!” Đang muốn đẩy ra, nhưng do phương hướng nên không làm được gì, tay giơ điện thoại lên định đập vào đầu đối phương, người kia lên tiếng, “Bảo bối, đừng sợ!” Nói xong buông hắn ra, Tô Tấn đẩy hắn ra liền đi về phía ký túc xá, Tần Ngọc Đào đuổi theo sát, đùa sao, đợi thêm lúc nữa lỡ không vào được cửa thì phải làm sao?
Tô Tấn vừa vào liền định đóng cửa, Tần Ngọc Đào nhanh chóng đẩy cửa đi vào ôm lấy Tô Tấn, “Bảo bối, sợ à?” Tô Tấn tức giận cúi đầu, mắt không nhìn hắn, chỉ nhìn xuống đất.
Có vấn đề gì mà hôn một cái không giải quyết được chứ, nếu có vậy hôn thêm cái nữa đi. Tần Ngọc Đào bị suy nghĩ của mình chọc cười, Tô Tấn vừa thấy hắn như vậy, càng tức hơn, người này có đang suy nghĩ lại về sai lầm của mình không đây! Định đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt, động cũng không động được.
Tần Ngọc Đào biết không thể trêu chọc quá mức, liền nhấc cằm Tô Tấn lên hôn một cái, nhìn hắn một cái, lại hôn một cái. Tô Tấn thực sự không biết hắn đang muốn làm cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Tần Ngọc Đào thấy Tô Tấn không còn tức giận, liền rèn sắt khi còn nóng, khẽ cắn bờ môi của hắn, ngậm lấy mút vào, khẽ liếm, sau cùng đầu lưỡi chui vào trong miệng Tô Tấn chơi đùa.
Tô Tấn sao chịu được loại khiêu khích này, chỉ một lúc liền nộp vũ khí đầu hàng, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm, lúc phản ứng lại thì đã bị cởi sạch đè xuống ghế sofa rồi. Cảm thấy được tay của người này đang ấn ấn miệng cúc, Tô Tấn nhanh chóng ngăn lại, “Bây giờ không được… Lát nữa còn phải gặp anh trai…”
Đã thấy Tần Ngọc Đào giơ ngón tay lên, “Bảo bối… Đây là cái gì?” Chỉ thấy trên ngón tay của hắn có chất nhầy sáng trong, là dịch ruột non mà cúc nhỏ của Tô Tấn tiết ra, “Anh rõ ràng rất muốn mà!”
“Thế nhưng… Nhưng…” Bị hắn nói trúng, nơi nào đó của mình đã ngứa vô cùng, thế nhưng, nếu như làm xong rồi đi gặp anh trai thì thật sự rất xấu hổ.
“Có điều… Nếu bảo đã không muốn làm, chúng ta sẽ không làm…” Nói xong hôn Tô Tấn một cái liền định nhấc người lên rời khỏi, lúc nhấc người còn len lén nhìn Tô Tấn, chỉ thấy Tô Tấn nhắm mắt thật chặt, vừa nhìn liền biết đang ép mình kiềm chế, lại đổi giọng, “Thế nhưng, em sẽ để bảo bối thoải mái trước…” Lấy gối đệm sofa đặt dưới eo Tô Tấn rồi quỳ xuống dưới sofa. Tô Tấn ngay từ đầu đã không biết người này muốn làm gì, cảm giác được người này giơ chân hắn lên, cũng cảm giác được có một vật ấm áp chạm vào miệng cúc của mình. Tần Ngọc Đào đầu tiên thử liếm liếm ở miệng cúc, cảm thấy nếp uốn nơi miệng cúc co rút lại, mới đi vào một chút, Tô Tấn không chịu nổi, “Em… Ra đi… Đừng liếm…” Thật sự quá xấu hổ, thế nhưng hình như có chút thoải mái, Tô Tấn lặng lẽ nghĩ.
Tần Ngọc Đào trước cấp bách có học thêm một chiêu này, nhìn biểu cảm của Tô Tấn, chắc là rất thoải mái, liền đưa toàn bộ đầu lưỡi vào, “A…” Kết quả rất dễ dàng tìm đến điểm nhạy cảm của Tô Tấn, Tần Ngọc Đào chú tâm công kích điểm kia, chỉ chốc lát sau, Tô Tấn dù không được vuốt ve đằng trước vẫn bắn ra.
“Thoải mái không? Anh nghỉ ngơi trước đi, em đi tắm.” Trước hết lấy một cái chăn mỏng đắp lên cho Tô Tấn, sau mới vào phòng tắm. Qua nửa tiếng mới ra ngoài, vừa nhìn là biết đã thủ dâm qua rồi, làm cho Tô Tấ có chút áy náy, lặng lẽ quyết định, lần sau sẽ bồi thường người này thật tốt.
Cứ lộn xộn một trận như thế sau, cũng đã gần đến thời gian hẹn gặp anh trai, Tô Tấn cũng nhanh chóng rửa mặt, hai người liền thay đồ ra cửa.
Hết chương 9
*Củ cải lớn hoa tâm: Giả thuyết về cụm này do t lượm lặt trên baidu là dư lày:
“Cây củ cải trắng biến già theo thời gian (cũng chính là hai người sau khi ở chung một thời gian), vốn là cây củ cải có rất nhiều nước nhưng rồi cũng trở nên khô cằn, chỉ còn hiện lên ít vết hằn sợi, nhìn giống như hoa. Là ví với tình nhân khi đã sống chung với nhau lâu thì tình cảm đã từng “thấm ướt” cũng sẽ “khô cằn” đi. Sở dĩ nói hoa tâm là nói người không chung thủy, đứng núi này trông núi nọ nên mới có cụm “củ cải lớn hoa tâm”.
Còn có một loại giả thuyết khác là “củ cải hoa tâm” là một loại củ cải, còn được gọi là “củ cái hồng tâm”, phương Bắc thường có nhiều. Loại củ cải này bên ngoài màu trắng, bên trong tâm lại là màu đỏ tươi. Thường nếu cắn một hai miếng sẽ không thấy được hồng tâm, phải đợi đến khi ăn xong mới có thể ăn được hồng tâm bên trong. Dùng loại củ cải này để ví với người mặt ngoài trong sạch, không nhiễm một hạt bụi, nhưng thực chất nội tâm lại là lừa dối.”
=> Nhắc đến cái củ này mới nhớ, t cũng từng đọc ở đâu đó có câu về củ hành tây: “Hành tây nhìn bên ngoài đẹp đẽ biết bao, nhưng càng xắt càng có nhiều nước mắt rơi, đến khi cạn nước mắt nhìn vào bên trong mới phát hiện củ hành tây vốn dĩ không hề có tâm.” Túm cái váy lại là, từ rày Đào đệ sẽ có tên mới là “củ cải” =)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...