Ám Hương lấy làm buồn cười, cô suy nghĩ một thoáng, đoạn nói: “Muội nói xem, sáng nay muội gây chuyện như thế liệu hắn có bị lừa không?”
Mắt Đinh Nguyệt Hoa sáng lên: “Tỷ thấy muội cải trang có giống không?”
Ám Hương cười nói: “Muốn nghe lời thật lòng sao?”
Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng gật đầu, Ám Hương cười và nói: “Bộ dạng đó của muội trông giống đàn ông chỗ nào hả? Còn có hai cái ria mép kia nữa, ngay cả ta cũng chẳng dám nhìn, cứ nhìn tới nó là không nhịn được cười!”
Đinh Nguyệt Hoa nguýt mắt nhìn cô: “Chẳng phải tỷ nói tốt nhất là để thêm râu sao!”
“Ta kêu muội thêm, nhưng đâu phải thêm như thế, ta cũng hết cách!”
“Ám Hương, muội ghét tỷ! Không thèm để ý đến tỷ nữa!” Đinh Nguyệt Hoa tức giận ngoảnh mặt đi.
Ám Hương cố nhịn cười: “Đừng giận, đừng giận, tuy không giống nhưng Triển Chiêu đứng xa như vậy chắc sẽ không phát hiện ra đâu, phải không?”
Đinh Nguyệt Hoa quay mặt qua một bên, không nhìn Ám Hương.
Ám Hương cười nói: “Lúc đó hắn không nói gì, chắc là tin rồi, khéo bây giờ hắn đang bận viết thư từ hôn đấy.”
Đinh Nguyệt Hoa lúc này mới cười ra tiếng: “Dù sao thì hắn nhất định đã biết hôn sự này muội không muốn, cực kỳ không muốn.
Hừ, còn gọi muội là Đinh thị!”
“Nếu muội lấy hắn thì sẽ được gọi là Triển Đinh thị!”
“Hừ, Đinh Úc thị, tỷ nói linh tinh gì thế?” Đinh Nguyệt Hoa không chịu thua.
Lại thấy Ám Hương vừa nghe đến ba từ “Đinh Úc thị” là ngượng ngùng: “Ám Hương, tỷ tiến bộ lên chút được không, tỷ thế này nay mai sẽ bị Nhị ca muội ăn hiếp cho mà xem.”
“Giữa hai người bọn ta sẽ không tính toán chút nhỏ nhặt đấy đâu!”
Đinh Nguyệt Hoa cười cô.
Ám Hương cũng không để tâm: “Muội không hiểu đâu, sau này có người trong lòng rồi muội sẽ hiểu.”
“Muội chẳng có tâm trạng đi nhìn tỷ với Nhị ca liếc mắt đưa tình đâu, thứ muội lo nhất bây giờ chính là hôn sự này, Đại ca cũng thật là, đang yên đang lành chạy tới cánh rừng hải đường làm gì không biết.
Phải chi huynh ấy tới muộn một chút nữa, có khi muội đã thuyết phục được Triển Chiêu viết thư từ hôn rồi. Cũng may mà có Thái Thanh tới báo tin, chứ nếu để Đại ca tóm được, cả đời này muội cũng đừng mong bước được ra khỏi nhà!” Đinh Nguyệt Hoa nói, nét mặt buồn thiu, kết hợp thêm cây hải đường sau lưng thì chẳng khác gì câu thơ “người đẹp cuốn rèm châu, ngồi yên đôi mày trau(1)”.
Nhưng tiếc là người đẹp này chỉ cảm thấy mí mắt chợt giật: “Ám Hương, có khi nào Triển Chiêu sẽ báo lại chuyện này với Đại ca không?”
Ám Hương đang muốn cười, bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân, quay lại thì thấy kia là Đinh Triệu Lan, cô vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Đinh Đại ca!”
Đinh Nguyệt Hoa giật thót tim, cô liếc mắt nhìn trộm, thấy sắc mặt Đinh Triệu Lan vẫn bình thường, chẳng có tí tức giận nào, bấy giờ mới yên tâm.
Chỉ nghe Đinh Triệu Lan cười nói: “Úc cô nương, lần này Nguyệt Hoa lại gây rắc rối cho cô rồi.” Mấy người bọn họ cũng là lớn lên cùng nhau, nhưng chẳng qua từ khi Ám Hương với Đinh Triệu Huệ định chuyện trăm năm, Đinh Triệu Lan bèn chuyển sang gọi cô là “Úc cô nương”.
“Đinh Đại ca khách sáo rồi, ta ở nhà một mình cũng buồn nên ra ngoài với muội ấy cho khuây khỏa.”
“Tỷ ở nhà một mình buồn như vậy thì mau xuất giá sang đây sớm một tí đi, ở nhà có muội với Đại tẩu, thêm tỷ thêm vui.” Đinh Nguyệt Hoa cười nói.
“Nguyệt Hoa…” Ám Hương không khỏi đỏ mặt.
Đinh Nguyệt Hoa khoác lấy tay cô một cách thân thiết: “Thôi mà Nhị tẩu, muội thay mặt Nhị ca xin đó, tẩu tẩu mau xuất giá sang đây đi mà!”
Đinh Triệu Lan cười nói: “Nguyệt Hoa nói cũng đúng lắm, đợi khi nào lo chuyện của Nguyệt Hoa xong ta sẽ dẫn Triệu Huệ đến quý phủ cầu thân.”
“Ơ?” Đinh Nguyệt Hoa lập tức có chút mất hứng, “Liên quan gì đến muội?” Cô chán nản ngồi sang một bên.
Ám Hương thấy Đinh Nguyệt Hoa như thế, bèn khẽ vẫy tay về phía Đinh Triệu Lan và cười nói: “Ta còn có chuyện cần bàn với sư thầy ở đền, ta đi trước nhé.”
Đinh Triệu Lan cười, lùi sang một bên, nhìn theo bóng lưng cô khuất sau khúc ngoặt: “Không ngờ mới có mấy năm mà hai đứa đều đã lớn cả rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa sực nhớ đến một chuyện, ngước nhìn Đinh Triệu Lan với ánh mắt chờ mong: “Đại ca, hôm nay huynh có chuyện gì đặc biệt muốn nói với muội không?”
Đinh Triệu Lan ngồi xuống bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, trầm ngâm nhìn cô: “Đúng là có một chuyện đặc biệt muốn nói với muội, thế nhưng mà huynh vẫn chưa biết nói thế nào.”
Đinh Nguyệt Hoa hào hứng lên ngay, chớp chớp đôi mắt to: “Đại ca, có chuyện gì huynh cứ nói thẳng đi, muội không ngại gì cả.”
Đinh Triệu Lan cười nhẹ: “Nguyệt Hoa, thật ra thì, duyên phận là thứ có thể gặp không thể cầu, chẳng ép buộc được điều gì, chỉ có thể tùy duyên, đúng không?”
Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng gật đầu, cười và nói: “Dạ đúng, dạ đúng, muội vẫn hay nghe Bạch Ngọc Đường nói cái câu gì mà ép ấn đầu bò uống nước(2), Đinh gia chúng ta là một nhà như thế nào chứ, chúng ta tuyệt đối không được ép buộc người khác, bắt nhà người ta làm những chuyện họ không muốn làm, đúng không ạ?”
Đinh Triệu Lan thở dài, nói: “Nói vậy muội biết rồi à, sáng nay huynh đi ngang cánh rừng hải đường cách ngoại thành mười dặm thì gặp Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói…” Hắn chợt quay lại nhìn em gái mình, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Đinh Nguyệt Hoa cúi vội mặt xuống: “Đại ca, huynh không cần nói nữa đâu ạ, muội bảo rồi mà, Nam hiệp là một nhân vật thế nào kia chứ, sao có thể để mắt tới muội được? Không phải miễn cưỡng ạ.” Cô nói xong thì từ từ đứng dậy, cúi đầu chầm chậm bước ra ngoài, “Đại ca, muội thấy hơi khó chịu, muội muốn ra ngoài hít thở một lát.”
“Đại ca còn chưa nói xong mà muội đi đâu?” Đinh Triệu Lan cười nói.
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, vội vàng quay đầu lại: “Không phải hắn muốn thoái hôn sao ạ?”
Đinh Triệu Lan lắc đầu cười: “Mọi chuyện đang tốt đẹp, hắn thoái hôn với chả không gì ở đây?”
“Gì cơ?” Đinh Nguyệt Hoa như mèo bị giẫm lên đuôi: “Sao hắn lại không thoái hôn?”
“Con gái Đinh gia ta bị từ hôn thế nào được?” Đinh Triệu Lan tươi cười, “Triển Chiêu bảo chiều nay hắn sẽ đến đền Nguyệt Lão, đích thân đón muội về Triển phủ!”
Hai chân Đinh Nguyệt Hoa mềm nhũn thiếu điều muốn ngã khuỵu xuống đất.
Trời ơi, chuyện này phải làm sao đây?
Đinh Triệu Lan vừa đỡ cô vừa cười: “Sao đấy, nghe thấy Triển Chiêu bằng lòng là trút được tảng đá trong lòng ra rồi hả?”
Trút được mới lạ! Nếu không phải các huynh lấy Trạm Lư ra uy hiếp muội, muội chịu ngoan ngoãn theo huynh tới đây ra mắt chắc? Đinh Nguyệt Hoa bảo thầm trong bụng, chứ không dám nói ra thành tiếng.
Đinh Triệu Lan nói từ trước rồi, nếu như cô không chấp thuận, hắn hoàn toàn có thể tìm Triển gia xin thoái hôn, nhưng phải giao Trạm Lư cho Triển gia.
Chuyện đó không thể được, nó là cuộc sống của cô mà!
“Đại ca…” Khó khăn lắm Đinh Nguyệt Hoa mới hít thở được một hơi, cô hạ giọng nói: “Huynh có bao giờ nghe trên giang hồ có rất nhiều cô gái muốn được gả cho Triển Chiêu không?”
Đinh Triệu Lan cười nói: “Điều này càng chứng tỏ đây là một ứng viên sáng giá, mắt nhìn của cha mẹ không tệ!”
Chuyện này liên quan gì đến mắt nhìn chứ? Lúc đó hắn còn đang ở trong bụng của mẹ hắn, cô chẳng tin cha mẹ mình vẫn có thể nhìn xuyên qua được: “Nhưng mà, đấy chẳng phải chứng tỏ hắn có chút… đó đó… tính trăng gió?”
Đinh Triệu Lan cau mày, sao lại dùng câu này ở đây: “Sao lại thế được, tên tuổi của Nam hiệp Triển Chiêu vang khắp giang hồ! Một quân tử tọa hoài bất loạn(3)!”
“Nghe cứ như huynh thấy hắn tọa hoài bất loạn rồi không bằng, biết đâu người ngồi vào là một phụ nữ vừa già vừa xấu?” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, “Á! Huynh làm gì vậy ạ? Sao lại bắt chước Nhị ca rồi?” Cô vừa xoa đầu vừa la lớn, “Đánh muội ngu rồi huynh chịu trách nhiệm không?”
Đinh Triệu Lan trừng mắt nhìn cô một cái: “Huynh nói muội bao nhiêu lần rồi, muội là tiểu thư khuê các, phải thận trọng lời nói và việc làm, có phải mấy tên đầu đường xó chợ đâu mà ăn nói linh tinh, muốn nói gì thì nói!”
“Muội nói linh tinh cái gì chứ ạ, người ta còn bảo có cô nương tự vẫn ngay trên công đường vì hắn nữa kìa!” Đinh Nguyệt Hoa không chịu yếu thế, “Chắc chắn là bị hắn phụ lòng!”
Đinh Triệu Lan cười: “Quan tâm hắn vậy kia à? Thăm dò tường tận đến thế cơ đấy.
Miệng truyền miệng, không đáng tin đâu.
Huynh tin con người của Triển Chiêu.
Thôi không nói nữa, mau về chuẩn bị một chút đi, chiều là Triển Chiêu tới đây rồi.” Bỗng hắn kéo cánh tay Đinh Nguyệt Hoa lại: “Nguyệt Hoa, muội phải nghĩ cho kỹ, chiều nay muội mà cố tình giở trò thì huynh buộc lòng phải giao Trạm Lư lại, không thể để cha mẹ thất hứa với người ta được.”
Đinh Nguyệt Hoa liếc xéo hắn, “Muội biết rồi!”
(Hết chương 3)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1)Theo bản dịch của Trần Trọng San, một câu trong bài thơ “Oán tình” của Lý Bạch.
(2) Nguyên văn là “Cưỡng áp ngưu đầu bất hát thủy” – “强按牛头不喝水”: bò đã không chịu uống nước thì có ấn đầu bò cho nó uống nước cũng chẳng được, ví von làm việc gì cũng phải thuận theo tự nhiên, hợp tình hợp lý, nếu chỉ dựa vào mệnh lệnh, áp đặt thì không thể thực hiện được.
(3) Tọa hoài bất loạn – 坐怀不乱: Ý là lúc nam nữ ở chung, dù cho người nữ có ngồi vào lòng, người nam cũng không có hành vi khiếm nhã nào.
Sau này được dùng để ví thái độ đứng đắn của người nam khi đang ở cạnh người nữ.
Tương truyền vào một đêm giá rét, Liễu Hạ Huệ trú tạm ở quách môn (chòi ngoài cổng thành) thì gặp được một người đàn bà không chỗ ở đến xin trú nhờ.
Thấy cả người cô lạnh cóng, chẳng chống chọi được bao lâu, Liễu Hạ Huệ vội vàng đưa cô vào trong, cũng nhường chiếc giường cho cô sưởi ấm.
Nhưng người đàn bà vẫn co ro trong chăn, trong nhà lại chẳng có gì khác để sưởi ấm, Liễu Hạ Huệ sợ người đàn bà sẽ chết cóng bèn kêu cô ngồi vào lòng mình, cởi áo ngoài quấn chặt cô.
Ngồi hết một đêm không xảy ra chuyện nam nữ gì thái quá.
Chính vì vậy Liễu Hạ Huệ được người đời xưng tụng là chính nhân quân tử “tọa hoài bất loạn”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...